(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cận Đình Hựu ngồi trên chuyến bay trở về.
Kế hoạch ban đầu là chuyến công tác sẽ kéo dài nửa tháng, nhưng hắn đã đẩy nhanh chỉ còn mười hai ngày. Thực ra, hắn và Cận Hướng Dương ít khi phải xa nhau lâu như vậy. Mặc dù hắn không về nhà mỗi ngày, trước đây cũng thường bay trong và ngoài nước để làm việc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn không về nhà liên tục trong hơn mười ngày.
Sau tối hôm đó, hắn không gọi điện cho Cận Hướng Dương nữa, tự nhiên cũng không nhận được cuộc gọi nào từ cậu. Khi làm việc, hắn luôn tập trung cao độ, nhưng chuyến đi khảo sát về tỉnh G lần này lại khiến hắn nhiều lần phân tâm. Cận Hướng Dương không làm phiền hắn, điều đó đáng lý ra là rất tốt, nhưng mấy hôm trước hắn còn nghĩ, sao Cận Hướng Dương lại nhút nhát như vậy, chỉ nói một lần mà không dám gọi điện cho hắn nữa.
Không biết từ lúc nào, chuyến đi đã bị rút ngắn lại hai ngày.
Cận Đình Hựu không gọi điện báo trước cho Cận Hướng Dương, mà cho rằng vào thời điểm này, chắc chắn Cận Hướng Dương đang ở trong phòng vừa làm bài tập, vừa mong ngóng mình trở về. Vì vậy, khi Cận Đình Hựu mở cửa, thậm chí vô thức mỉm cười, lại phát hiện chỉ có dì Trần ở nhà chờ mình, cảm giác này khiến hắn cảm thấy có chút ngớ ngẩn, cũng không biết vì bản thân hay là vì Cận Hướng Dương.
“Hôm nay Nguyên tiên sinh đưa Dương Dương ra ngoài chơi rồi ạ.” Dì Trần giải thích với hắn như vậy.
Cận Đình Hựu không lập tức gọi điện cho Cận Hướng Dương. Hắn đứng ở cửa, biểu cảm trên mặt không rõ ràng.
Sau một lúc, hắn bảo trợ lý bên cạnh chuyển vali cho dì Trần, rồi nói: “Để đó đi, tôi ra ngoài một chút.”
“Thiếu gia.” dì Trần thấy sắc mặt Cận Đình Hựu u ám, dè dặt hỏi, “Hay là tôi gọi cho Dương Dương nói một tiếng, nói cậu về rồi?”
“Không cần.”
Cận Đình Hựu đi thẳng đến câu lạc bộ mà trước đây hay đến. Lúc bước vào, quản lý nhìn thấy hắn, liền chạy lại chào hỏi:
“Ôi, Cận thiếu gia, sao nửa năm rồi không thấy cậu đến vậy?”
Rất nhiều nam nữ thích Cận Đình Hựu. Hắn có cả vẻ ngoài và tài năng, luôn hào phóng với những người ở đây, nhưng lại không bao giờ thiên vị hay chọn lựa ai cụ thể. Cơ bản hắn không có bạn tình cố định, những ai đã từng quan hệ với hắn, đều mơ tưởng có thể được một người như Cận Đình Hựu – một cậu ấm ưu tú và giàu có, bao nuôi lâu dài.
“Bận.” Cận Đình Hựu không nói nhiều.
Quản lý đương nhiên là người tinh ý, thấy sắc mặt hắn không vui, liền chẳng nói dông dài, nhanh chóng chuyển chủ đề, chỉ cười nói: “Gần đây có một nhóm chị em mới đến, cậu muốn xem qua không?”
“Ừ.” Cận Đình Hựu gật đầu, ra hiệu cho quản lý dẫn đường.
Cận Đình Hựu bước vào phòng bao mà quản lý chuẩn bị cho hắn. Quản lý ra ngoài dẫn người phải mất một lúc, Cận Đình Hựu mò điện thoại, định bấm gì đó, nhưng đột nhiên lại quăng điện thoại vào kẽ sofa.
Đợi đến khi những cô gái đều mặc đầm đen hai dây dài tới hông, từng người một đứng trước mặt Cận Đình Hựu, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn họ. Bọn họ nhìn qua dường như đều là người mới, không có vẻ ngoài lẳng lơ, chỉ có một hai người táo bạo dám nhìn thẳng vào mắt của Cận Đình Hựu, những cô gái khác đều cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống che đi nửa khuôn mặt.
“Người thứ hai bên trái, ngẩng đầu lên cho tôi xem.”
Cô gái đó là người duy nhất hớt tóc ngắn trong nhóm. Khi nghe thấy câu nói của hắn, cô vội vàng ngẩng đầu lên, lúc nhìn Cận Đình Hựu thì không giấu nổi sự hồi hộp, đôi mắt to tràn đầy sự ngại ngùng và ngây thơ. Cận Đình Hựu quan sát mái tóc nâu ngắn và đôi mắt to của cô, nói:
“Chọn cô ấy.”
Dù có vẻ ngại ngùng nhưng một khi đã làm công việc này, bọn họ đều sẽ được huấn luyện trước. Một khi đã làm, tự nhiên họ sẽ không giả vờ e thẹn để làm mất hứng của khách hàng. Đầu cô gái cúi xuống giữa hai chân Cận Đình Hựu, động tác của cô theo từng nhịp mà lên xuống.
Cận Đình Hựu cúi đầu nhìn mái tóc nâu ngắn, đột nhiên nói: “Được rồi, vào luôn đi.”
Sau khi đeo bao cao su, Cận Đình Hựu bắt đầu. Giọng nói của cô gái yếu ớt, dần dần có phần thích thú, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh nhìn Cận Đình Hựu. Cận Đình Hựu bị đôi mắt to đó nhìn đến khó chịu trong lòng, liền lật cô gái lại làm từ phía sau. Vòng eo trắng mịn, chỗ giao hợp nhấp nhô theo động tác, cùng với mái tóc ngắn vì chuyển động mà lắc lư hiện lên trước mắt Cận Đình Hựu. Hắn ngày càng thô bạo hơn.
Xong việc, Cận Đình Hựu cho cô gái thêm tiền tiếp, không đợi quản lý quay lại phục vụ mình, hắn liền đi thẳng ra ngoài.
Trở về nhà lần nữa, đã là hơn chín giờ.
Cận Hướng Dương vẫn chưa về.
Cận Đình Hựu bảo dì Trần về phòng, không cần ra ngoài phục vụ. Ánh đèn trong phòng khách lạnh lẽo chiếu xuống người hắn, yên tĩnh soi sáng bóng dáng cô đơn của Cận Đình Hựu.
Hắn ngồi trên sofa, đợi được một lúc, cuối cùng cũng nhấc điện thoại lên gọi đi.
Cận Hướng Dương vẫn đang mải miết nướng đồ ăn.
Thấy cậu nhóc dường như đã nghiện việc này, Nguyên Liệt không nỡ phá hỏng niềm vui của Cận Hướng Dương, để mặc cậu tự do nướng hết món này đến món khác. Mỗi lần nướng xong món mới, cậu đều đưa cho Nguyên Liệt nếm thử.
Vạn Tịch Lâm thấy vậy bèn nói: “Dương Dương à, nướng cho chị một xiên được không?”
Cận Hướng Dương chỉ mím môi, đưa cho Vạn Tịch Lâm một xiên, Vạn Tịch Lâm lại tán dương rối rít, đến nỗi mặt Cận Hướng Dương đỏ bừng.
Hứa Sơ Dịch đi đến bên Cận Hướng Dương, nói: “Em thấy không, Dương Dương, cả ba chúng tôi đều rất thích em.”
Cận Hướng Dương nhỏ giọng nói: “Em cũng, em cũng thích mọi người.”
“Vậy không có gì phải sợ cả, đúng không?” Hứa Sơ Dịch từ từ nói, “Những ai không thích em, em không cần bận tâm, tự nhiên vẫn có nhiều người thích em. Dương Dương xem Vạn tỷ tỷ, hôm nay lần đầu gặp em, đã thích em ngay. Em rất tốt, có biết không?”
“Vâng ạ.” Cận Hướng Dương nhẹ gật đầu.
“Còn Nguyên Liệt. Cậu ấy không đối xử như vậy với người khác,” Hứa Sơ Dịch nói, “Chỉ với em, cậu ấy mới kiên nhẫn, chu đáo và dễ nói chuyện thôi.”
Nghe vậy, Cận Hướng Dương lén nhìn về phía Nguyên Liệt, người đang giúp cậu lấy đồ ở phía xa, cậu gật đầu, không biết vì sao mà tim đập thình thịch.
Hứa Sơ Dịch nói với cậu: “Em xứng đáng có những người bạn tốt, em có những điểm nổi bật của riêng mình, em rất dễ mến, Dương Dương.”
Cận Hướng Dương bị khen đến choáng váng, ngốc nghếch đỏ mặt nói: “Cảm, cảm ơn.”
Nguyên Liệt đi tới, đưa cho Cận Hướng Dương xiên thịt chưa nướng. Cận Hướng Dương đang định nhận lấy, thì điện thoại trong túi reo lên, cậu nói “Đợi chút” rồi lấy khăn ướt lau tay, lấy điện thoại ra.
Là anh trai! Cận Hướng Dương lập tức nhấn nút nghe: “Anh à!”
Ngay khi lời nói của Cận Hướng Dương vừa dứt, Nguyên Liệt liền vứt những xiên thịt mà anh biết chắc sẽ không còn ai quan tâm vào thùng rác gần đó. Hứa Sơ Dịch và Vạn Tịch Lâm cũng dừng mọi hành động, ánh mắt rơi vào Cận Hướng Dương đang cười rạng rỡ và Nguyên Liệt với sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Anh đã về rồi sao?!”
“Bây giờ à? Anh đang đợi em ở nhà sao?”
“Em sẽ về ngay!”
Từng câu từng câu vội vã bật ra từ miệng Cận Hướng Dương. Qua một lúc, trên sân thượng đầy ánh đèn, chỉ nghe thấy âm thanh vui mừng của một mình cậu. Cận Hướng Dương cúp điện thoại, “Oa” một tiếng, không thể kiềm chế được chia sẻ tin vui này: “Anh trai em về rồi, em phải về nhà ngay!”
“Chờ một chút, để bọn chị đi cùng em.” Vạn Tịch Lâm liếc nhìn sắc mặt của Nguyên Liệt, nói với Cận Hướng Dương.
“Lần sau, được không?” Cận Hướng Dương cắn môi, có chút ngại ngùng từ chối, tay bắt đầu chỉnh lại trang phục, “Anh trai em…”
Nguyên Liệt lần đầu tiên cắt lời Cận Hướng Dương: “Tôi đưa em về.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");