Mười giờ tối, Tiểu Hòa lưng đeo ba lô, đến thành Tây giao hàng một chuyến. Lúc quay lại, đột ngột trời đổ mưa lớn.
Trạm giao thông công cộng ở đường Phổ Khê vô cùng cũ nát, chỗ ngồi không có, cũng không thể che gió cản mưa. Đến trạm Tiểu Hòa chỉ có thể ôm ba lô giấu vào trong lòng, cả đường chạy về nhà.
Lúc về đến nhà, toàn thân đã ướt sũng.
Tiểu Hòa đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà, tiếng mắng chửi, trộn lẫn đủ kiểu chửi thề bẩn thỉu.
Tiểu Hòa biết, đây là cha cậu kéo đám hổ bằng cẩu hữu của hắn đến. Đều là một đám lưu manh vô danh tiểu tốt, cả ngày chỉ làm mấy chuyện không dám gặp người.
Những căn phòng cũ nát này cách âm rất tệ, Tiểu Hòa nghe thấy giọng cha cậu say xỉn nói: “Vợ con mà không, không nghe lời, thì phải đánh! Mẹ nó! Không đánh tụi nó không biết cái nhà này là do ai làm chủ! Tụi bây coi, thằng ranh con khốn kiếp, mấy giờ rồi, kêu nó đi giao hàng, còn chưa về nha! Đừng có để hàng của lão tử hỏng hết đi! Nó về tao đánh chết nó!”
Tiểu Hòa không dám đi vào nhà, cậu đoán là hắn sẽ đánh cậu thật, mấy kẻ này không có ai khuyên được.
Lại nói, cậu cũng không muốn nhìn thấy người cha vô dụng cứ uống say là lại ba hoa khoác lác về cái gọi là sự nghiệp của hắn ta.
Tiểu Hòa ôm cặp sách, trốn lên lầu.
Cậu ngồi ở cầu thang, mượn cái ánh đèn u ám kiểm tra xem sách và tiền ở trong ba lô có bị mưa làm cho ướt hay không. Hên quá, chỉ ướt một chút chút.
Cậu mượn ánh đèn cầu thang u ám đó học bài, sáng chẳng được bao lâu thì tắt lụi, cứ hai phút cậu lại dùng lực đạp đạp chân. Nước thấm trong quần nhỏ giọt xuống nền đất làm ướt một mảng.
Có hơi lạnh, Tiểu Hòa muốn hắt xì, lại không dám, sợ bị nghe thấy.
Cậu dùng lực bóp mũi, vò vò cái mũi, muốn dụi bay tiếng hắt xì đó đi.
“A xì…”
Không nhịn nổi.
Tiểu Hòa vội vào ló đầu ra lén lén nhìn xuống tầng dưới, muốn nhìn coi trong nhà cậu có ai nghe thấy không.
Lại đối diện một ánh mắt tối om om.
Tiểu Hòa bị dọa đến nỗi bụng giật thót lại, ôm chặt cặp sách.
Là Lý Tề.
Lý Tề quét mắt nhìn Tiểu Hòa một cái, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như cũ. Tiểu Hòa không dám bắt chuyện với anh, nhìn chằm chằm Lý Tề đi ngang qua cạnh cậu.
Lý Tề mở cửa, do dự, nói: “Đi vào.”
Tiểu Hòa nghĩ mình nghe nhầm rồi.
Lý Tề lại nói thêm lần nữa: “Đi vào.”
Lý Tề nói xong trực tiếp đi vào nhà, nhưng vẫn để cửa mở.
Tiểu Hòa ôm cặp sách, nghe tiếng ồn ào tới lật trời ở tầng dưới, nhìn bản thân mình đang một thân ướt nhẹp, nhấc chân bước lên hành lang.
Tiểu Hòa vừa vào cửa, Lý Tề đã ném tới cho cậu một cái khăn.
“Lau đi.” Lý Tề nói một câu ngắn gọn.
Tiểu Hòa để cặp sách trên sàn, cậu sợ làm ướt sô pha nhà Lý Tề, tuy là sô pha cũng rất nát rồi. Cậu cầm cái khăn, chậm rãi lau tóc, cậu sợ bản thân mà lau xong rồi, Lý Tề sẽ kêu cậu đi đi.
Nhà Lý Tề thuê rất nhỏ, chỉ có một gian phòng, gia cụ trong nhà đều rất cũ rồi. Bộ sô pha bằng da rẻ tiền bị thủng một lỗ, lộ ra mớ bọt biển màu vàng bên trong.
Lý Tề mở miệng hỏi: “Tại sao không về nhà?”
Giọng nói của Lý Tề vẫn rất lạnh lùng, nhưng Tiểu Hòa không còn sợ anh như thế nữa. Cậu đã xác nhận là, Lý Tề là người rất tốt, Lý Tề có chút quan tâm cậu.
Tiểu Hòa nhỏ giọng trả lời: “Nhà em ồn lắm.”
Lý Tề ý vị thâm trường nhìn cậu một cái: “Thà là một thân ướt nhẹp ngồi đợi ở bên ngoài, cũng không muốn về nhà?”
Tiểu Hòa trầm mặc một lúc, nói: “Em sợ cha em say xỉn sẽ đánh em. Em cũng không thích trong nhà ồn ào, toàn là một đám người không ra gì.”
“Không ra gì?” Lý Tề hỏi.
“Uhm, đều là mấy tên lưu manh khốn kiếp chuyên làm mấy chuyện phạm pháp, anh đừng bao giờ tới gần với bọn họ.” Tiểu Hòa nói.
Sở dĩ cậu nói như vậy, là vì có một ngày về nhà, cậu thấy Lý Tề và cha cậu đứng với nhau trên hành lang vừa hút thuốc vừa nói chuyện, Lý Tề đang hỏi Bàn ca có chuyện gì làm không.
“Chuyện của người lớn, con nít đừng có quản.” Lý Tề nói, “Về nhà cậu đi, thay quần áo.”
Tiểu Hòa nắm chặt cái khăn, lẩm bẩm: “Em không muốn về, em không muốn về, em thật sự là không muốn về.”
Lý Tề trầm mặc, ngồi trên sô pha xem ti vi, một lúc sau mới nói: “Cậu còn có thể vĩnh viễn không về à?”
Tiểu Hòa đứng im.
Cậu không biết bản thân lấy đâu ra can đảm vậy, nhưng cậu cảm thấy nhà Lý Tề so với nhà cậu còn thoải mái hơn nhiều. Mặc dù cũng cũ như nhau, chật chội như nhau.
Lý Tề vẫn cứ lạnh lùng như vậy, không cười cái nào.
Nhưng không biết vì sao, cậu ở trong nhà Lý Tề một lúc, thì càng lúc càng không sợ Lý Tề nữa.
Tiểu Hòa đột nhiên nói với Lý Tề một chuyện, một chuyện mà trước giờ cậu chưa từng nói với ai, thậm chí bao gồm cả mẹ của cậu: “Đợi em đậu đại học, em sẽ đi khỏi chỗ này, cũng sẽ không quay về nữa.”
Lý Tề lặp lại lời cậu: “Đi khỏi?”
Tiểu Hòa gật đầu: “Em không nói với bất kỳ người nào là sẽ đi học đại học ở đâu, cha em không tìm được em, loại người giống như ông ta thì không thể báo cảnh sát được. Vấn đề duy nhất là, em không biết mẹ em sẽ làm sao đây, bà rất có thể là không đồng ý đi với em…..”
Lý Tề đứng dậy, cầm quần áo của mình đưa cho Tiểu Hòa: “Thay đồ trước.”
Tiểu Hòa thay áo ba lỗ với quần ngắn của Lý Tề.
Tiểu Hòa rất gầy yếu, áo ba lỗ của Lý Tề trên người cậu rộng thùng thình, giống như con nít mà mặc đồ của người lớn.
Áo ba lỗ tản ra một mùi bột giặt thơm nhè nhẹ.
Áo ba lỗ hơi cũ rồi, thậm chí là bị thủng mấy lỗ, nhưng được giặt rất sạch sẽ.
Tiểu Hòa mặc áo ba lỗ này đi tới đi lui trong nhà Lý Tề, đột nhiên phát ra một loại năng lực nói chuyện mà trước giờ chưa từng có, cậu thao thao bất tuyện nói chuyện.
Cậu nhỏ giọng nói: “Em lén để dành tiền, em biết cha em nhất định không cho em tiền học phí, em đã lên kế hoạch xong rồi a.”
Lý Tề vẫn bình tĩnh như cũ, không chút nào bị xúc động bởi cái bí mật của Tiểu Hòa.
Tiểu Hòa tự mình nói: “Em để dành 2 năm, em lén lén làm một cái thẻ ngân hàng, bỏ tiền vào đó.”
“Cậu lấy tiền ở đâu ra?” Lý Tề hỏi.
“Tiết kiệm từ tiền ăn a!” Tiểu Hòa tự nhiên như không nói, “Còn có, anh đừng có nói với người khác, em chôm từ chỗ của ba em.”
“Chôm?”
Tiểu Hòa gật đầu: “Có lúc ông ta uống say, em lén chôm tiền trong túi ổng. Hoặc là, ông ta kêu em đi giao hàng, em thu tiền xong, lúc về ông ta xỉn rồi, lúc này ông ta không có đếm tiền, em lén chôm một hai tờ.”
Lý Tề nắm ngay được điểm quan trọng nhất: “Giao hàng? Cha cậu làm nghề gì?”
Tiểu Hòa im bặt, sau đó lẩm bẩm: “Dù sao cũng là chuyện phạm pháp, anh đừng hỏi.”
“Đã là phạm pháp, cậu thay hắn giao hàng, cậu không sợ bị cảnh sát tóm sao?” Lý Tề hỏi.
“Sợ a! Bởi vậy em mới cố gắng mà học, đậu đại học, đi khỏi chỗ này, không bị cha em khống chế nữa.” Tiểu Hòa nói.
Lý Tề trầm mặc, tựa hồ như bị lời nói của đứa nhỏ đáng thương này làm chấn động.
Anh vốn là nên ghét đứa nhỏ này, nhưng ngay lúc này, anh thực sự cảm thấy đây là một đứa nhỏ đáng thương.
Anh đưa tay xoa xoay đầu Tiểu Hòa.
Tiểu Hòa sững người nhìn anh.
“Tốt!” Lâm Nguyên Sinh hô cắt, cảnh quay ngày hôm nay của Phí Khả kết thúc rồi.
Tiếp theo là cảnh đối diễn của Lục Hình Văn và Trần Tư Dục.
A Thiên phát hiện ra lầu trên nhà Bàn ca mới chuyển đến một người kỳ quái, lạnh lùng, sắc bén, không đơn giản. Anh sợ người này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh, bắt đầu thám thính nội tình của Lý Tề.
Lục Hình Văn còn phải quay thêm một cảnh nữa, anh trực tiếp bước tới phòng nghỉ của mình nghỉ ngơi, không nói chuyện với bất kỳ người nào.
Phí Khả quay về phòng hóa trang để tẩy trang, Bào Tiểu Thụy đưa cho cậu một khối sô cô la.
Phí Khả biết, đây là phần thưởng của ngày hôm nay.
Cậu giơ tay đón lấy, bỏ sô cô la vào trong túi áo. Cậu không muốn đem phần thưởng ăn nhanh như vậy, cậu muốn trễ một chút rồi mới ăn.
Cậu và Bào Tiểu Thụy đi thẳng tới phòng hóa trang, muốn đi tẩy trang và thay y phục.
Trên đường đi, cậu luôn cảm thấy quái quái, luôn cảm thấy mọi người đang lén lút mà chú ý tới cậu.
Đến phòng hóa trang, loại cảm giác này trở nên rõ ràng hơn.
Trần Tư Dục nhìn thấy cậu, lộ ra một nụ cười trào phúng, chào hỏi nói: “Ây, Tiểu Hòa của chúng ta xong việc rồi?”
Phí Khả gật đầu: “Xin chào.”
Phùng Kiệt đã dặn dò cậu, cách xa Trần Tư Dục một chút, tên gia hỏa này không có hợp nhau với Lục Hình Văn, con đường diễn xuất giống nhau, chỗ nào cũng bị Lục Hình Văn đè đầu, tự đem Lục Hình Văn thành oan gia. Lần này vì quay phim của Lâm Nguyên Sinh, vẫn bị Lục Hình Văn đè một đầu, Lục Hình Văn là vai chính, hắn chỉ là vai phụ.
Trần Tư Dục trăm ngàn lần không muốn đóng vai phụ cho Lục Hình Văn, nhưng đây là phim của Lâm Nguyên Sinh!
Hắn vẫn phải nghiến răng mà nhận.
Phí Khả ngồi xuống, bắt đầu tẩy trang.
Trong phòng hóa trang chỉ có Trần Tư Dục và thợ trang điểm, Trần Tư Dục vừa hóa trang vừa nói: “Tôi nói cậu cũng thật là không dễ dàng a.”
Nguyên cả phòng hóa trang đều im lặng, Phí Khả cảm thấy thợ trang điểm của mình dừng động tác một chút, sau đó mới tiếp tục.
Phí Khả cảm thấy không đúng, chắc chắn là có chuyện gì đó mà mình không biết.
Cậu nhìn Bào Tiểu Thụy, Bào Tiểu Thụy đang nghe điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài hành lang.
“Sinh viên đường đại học nổi tiếng, quả nhiên là IQ cao, thủ đoạn lợi hại, ý chí mạnh mẽ. Tôi nói nha, ngắn ngủi có một hai năm, cậu làm sao mà từ một tiểu minh tinh vô danh có thể gia nhập được đoàn phim Lâm Nguyên Sinh, lợi hại, lợi hại!” Trần Tư Dục nói, mang bộ mặt của người đàn ông trung niên đầy dầu nhờn.
Phí Khả không tiếp lời, cậu biết hắn không có ý gì tốt, trầm mặc mà liếc hắn một cái.
Trong lòng cậu nghĩ, loại người này, lấy cái gì mà dám so sánh với Lục tiên sinh, Lục tiên sinh là độc nhất thế giới*, đi ra từ đất bùn nhưng không nhiễm bẩn. Mà Trần Tư Dục, đã sớm bị cái thùng nhuộm giới giải trí này nhuộm cho biến chất rồi. Năng lực nghiệp vụ của Trần Tư Dục vẫn còn, nhưng hắn vĩnh viễn cũng không đột phá được, cũng vĩnh viễn vô pháp mà giống với Lục tiên sinh, toàn bộ tâm hồn đều để vào việc sáng tạo ra một nhân vật có linh hồn.
*nguyên văn: dị thế độc lập: nghĩa là người sống ngoài xã hội, sống độc lập không quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Trần Tư Dục hóa trang xong thì đi trước, lại nói thêm mấy câu.
“Tôi cảm thấy cậu cũng không tệ, rất có tiềm lực.” Trần Tư Dục nói mấy lời khen ngợi, nhưng ngữ khí thì ngập tràn trào phúng, “Có thể chịu được Lục Hình Văn, cậu thật sự khá là giỏi.”
Phí Khả tẩy trang xong, thay quần áo xong đi ra, Bào Tiểu Thụy đang ở hành lang, mặt mũi tái mét.
Phí Khả hỏi: “Hôm nay có chuyện gì?”
Bào Tiểu Thụy lắc đầu: “Về xe rồi nói.”
Phí Khả bóp bóp viên sô cô la trong túi, gật đầu.
Hai người vừa lên xe, điện thoại của Bào Tiểu Thụy vang lên. Bào Tiểu Thụy trước khi nghe điện thoại thì nói: “Em xem weibo trước, là tin tức của em, nhưng em đừng gấp. Phùng ca và Hân tỷ đã mở cuộc họp, chuẩn bị bắt đầu PR rồi.”
Phí Khả vừa nghĩ mình thì có tin tức gì, vừa lấy điện thoại ra.
[Hai phu phu nhà Lục ảnh đế cùng nhau tiến tổ, bị người qua đường vô tình lật lại chuyện cũ, Phí Khả trước khi nổi tiếng mối tình đầu là bạn gái? Có một cư dân mạng tiết lộ, gần đây, y dạo qua diễn đàn của đại học Đông Minh, đột nhiên phát hiện ra một cái post của 3 năm trước, tiêu đề là “Hotboy và hotgirl* đang hẹn hò sao?” vừa mở ra xem, bên trong thế mà lại là hình của người chồng hiện tại của ảnh đế của chúng ta, một minh tinh đang nổi lên trong giới giải trí, Phí Khả, đang nắm tay một thiếu nữ xinh đẹp đi dạo trong khuôn viên trường! Trong hình hai người cảm tình có vẻ rất tốt, người đẹp dựa sát và Phí Khả, mà Phí Khả cũng nắm tay cô ấy, thật sự là tình đầu sâu đậm! Phóng viên đã liên hệ với một số bạn học của Phí Khả, chứng thực trong hình đúng là Phí Khả và bạn gái trước, là hoa khôi của khoa kinh tế!]
*nguyên văn: giáo thảo & giáo hoa.
Trên weibo còn đính kèm hai tấm hình, một tấm là trong khuôn viên của trường, nam sinh mặc áo sơ mi trắng nắm tay nữ sinh, một tấm là chụp cận, chụp lén trong căn tin trường, hai người đang ngồi đối diện ăn cơm, trang phục giống nhau.
Hình chụp tuy là không quá rõ ràng, nhưng tấm thứ hai thì rất rõ, nhận ra được là Phí Khả.
“Tiểu Khả, Hân tỷ gọi điện thoại đến.” Bào Tiểu Thụy đưa điện thoại qua.
Phí Khả nhận lấy: “A lô, Hân tỷ.”
Miêu Hân bên đầu dây bên kia nói nhanh: “Chuyện bạn gái trước của em bị lộ ra rồi, chắc chắn là do người nào đó cố ý tác quái. Ai tự dưng khi không đi lật ra cái post của 3 năm trước?! Bây giờ có bất kỳ ai hỏi em, em đừng trả lời, bọn chị đang họp. Tới tối sẽ gọi điện cho em, thống nhất xong rồi mới nói tiếp.”
Phí Khả nói được, do dự một lúc rồi hỏi: “Có thể gây ra phiền phức cho Lục tiên sinh không?”
Miêu Hân: “Em tự quan tâm tới mình trước đi! Người ta rõ ràng đang cố ý để cho công chúng biết em là thẳng nam, em kết hôn với Lục Hình Văn là giả!”
Phí Khả cúp điện thoại, có chút lờ mờ.
Bào Tiểu Thụy an ủi cậu: “Không sao đâu, ai mà không có người yêu cũ chứ? Có lộ ra thì cũng làm sao đâu chứ?”
Vừa nói xong, điện thoại Phí Khả reo lên.
Phí Khả nhìn, là Phùng Kiệt.
“A lô, Phùng ca.”
Phùng Kiệt ở đầu dây bên kia muốn nói lại thôi: “Phí Khả, đó thật sự là bạn gái trước của em? Không phải là người ta bịa ra? Chỉ cần chưa từng quen nhau, thì đều không tính là người yêu trước, chỉ mập mờ cũng không tính, cô ấy theo đuổi em, cũng không tính.”
Phí Khả: “Là thật.”
Phùng Kiệt: “………..”