Hợp Đồng Làm Vợ Kế

Chương 18: Nợ một mối nhân duyên




Cốc cốc...

- Hai đứa mau ra ăn cơm tối này.

Chu Hồng Ngân nhẹ nhàng gọi Tiết Nhiên Ly và Mã Du thức dậy.

Hồi trưa không được nghỉ ngơi, đến gần giờ chiều ngồi coi phim với Mã Du, cô và cậu bé cùng nhau ngủ quên trên giường.

Khi Chu Hồng Ngân gõ cửa gọi, Tiết Nhiên Ly mơ màng tỉnh giấc, mắt chớp chớp nhận thức xung quanh. Đầu nhẹ nhàng quay sang nhìn Mã Du còn đang ngủ ngon lành.

Cô cười khẽ, tay lay nhẹ cậu:

- Du Du, mau dậy thôi, tới giờ ăn cơm rồi con.

Thân người nhỏ bé nhúc nhích, Mã Du chui từ bên trong chăn ấm thoát ra, tay đưa mắt dụi dụi rồi nhìn Tiết Nhiên Ly. Môi chu chu như làm nũng.

Tiết Nhiên Ly yêu thích, nhéo nhẹ bên má của cậu. Mã Du không phản kháng gì cả, tận hưởng nằm trong vòng tay Tiết Nhiên Ly.

Cô đứng dậy bế cậu trên tay, vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, xong xuôi thì bế cậu ngồi vào xe lăn.

Đẩy xe đến phòng bếp, Chu Hồng Ngân thấy hai người liền vui vẻ nói:

- Hôm nay mẹ trổ tài nấu ăn đó, hai đứa nhớ ăn nhiều vào nha.

- Dạ vâng ạ.

Mã Du cũng ngoan ngoãn gật đầu theo Tiết Nhiên Ly. Cô nhìn thấy chỉ cười xoa đầu cậu ngầm khen ngợi.

Từ lúc ở bệnh viện trở về, cô quên mất phải thay quần áo, vì vậy đành xin phép hai người lớn lên phòng thay đồ ngủ thoải mái.

Mở cửa phòng ra, Tiết Nhiên Ly giật mình, tay vuốt lồng ngực cho dịu lại.

Ai mà nghĩ tới, khi không Mã Thiệu Huy ngồi như pho tượng ở trong phòng cô chứ.

Anh đứng lên cũng cao, ngồi xuống cũng khiến người ta ganh tỵ bởi khí thế áp bức của anh.

Tiết Nhiên Ly đi vào trong, phòng mình mà phải lén lút đi đến ghế salon ở giữa phòng, cô chọn vị trí cách xa anh nhất ngồi xuống.

- Sao anh ngồi ở đây?

- Đêm nay cha mẹ sẽ ở lại, chúng ta bắt buộc phải chung phòng.

Tiết Nhiên Ly khép miệng, cuống họng phát ra âm thanh "ừm". Hỏi xong thì không còn vấn đề gì nữa, Tiết Nhiên Ly đi tới tủ lấy quần áo vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra, Mã Thiệu Huy đã đem hết quần áo của mình sang phòng cô. Anh bình tĩnh cất vào trong tủ đồ. Hành động tựa như rất quen thuộc.

Đợi cô ra ngoài, anh đi tới nắm tay cô kéo đi.

Hai vợ chồng Chu Hồng Ngân và Mã Trung Kiên nhìn đôi nam nữ tình tứ, hai người hài lòng ngầm gật đầu tán thưởng.

Tiết Nhiên Ly ngượng ngùng cúi đầu, trái tim run sợ chính mình sẽ tiếp tục sa ngã trong từng hành động anh dành cho cô. Cho dù là diễn kịch, nhưng cô vẫn tham lam khao khát.

Ngồi vào bàn ăn, Chu Hồng Ngân gắp cho cô ít thịt mềm, mắt nhìn quan sát tỉ mỉ rồi mới lên tiếng:

- Cô gái đến lúc chiều nay là vợ cũ của Thiệu Huy. Nhưng con yên tâm, cả hai đứa nó đã chấm dứt rồi, con đừng lo lắng hay suy nghĩ gì nhiều. Được không con.

Bà nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay an ủi. Tiết Nhiên Ly nhoẻn miệng cười,

- Cứ để số phận an bài ạ...

- Con...

Còn tính nói tiếp, Mã Trung Kiên sợ ảnh hưởng đến bữa ăn, ông vội ngăn cản Chu Hồng Ngân.

- Thôi, không nói nữa, ăn cơm.

Được ông giải vây, Tiết Nhiên Ly mừng rỡ, cô vội vàng cúi đầu ăn cơm. Mã Thiệu Huy chỉ ngồi kế bên liếc mắt nhìn cô.

Ăn xong bữa cơm ngon lành, Tiết Nhiên Ly trở về phòng nghỉ ngơi. Cô chuẩn bị chăn mền riêng biệt để trên ghế salon.

Đợi lúc Mã Thiệu Huy bước vào phòng, anh nhìn thấy Tiết Nhiên Ly nằm gọn và ngay ngắn ở ghế salon. Chăn đắp kỹ càng không chút kẽ hở.

Anh nheo mắt đi tới hỏi:

- Sao cô nằm ở đây?

Tiết Nhiên Ly hí mắt ra nhìn anh:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, vả lại chẳng phải anh rất chán ghét em sao?

- Nhưng nếu mẹ vào kiểm tra thì sao?

- Bộ anh nghĩ mình là trẻ con sao? Trước khi ngủ cha mẹ phải vào kiểm tra à, anh nên nhớ, anh đã lập gia đình, cần có sự riêng tư. Yên tâm đi, mẹ sẽ không vào kiểm tra đâu.

Mã Thiệu Huy đuối lý, quả nhiên trước giờ không thể cãi lại mồm miệng nhanh nhảu của cô được.

Nhớ đến việc của Bình Nhu, anh thu gọn góc chăn dưới chân Tiết Nhiên Ly, tự tìm chỗ trống ngồi xuống.

Anh cúi đầu thấp giọng nói:

- Việc của Bình Nhu không như cô nghĩ đâu. Tôi sẽ không phải là loại đàn ông đã có vợ còn đi trăng hoa bên ngoài. Bình Nhu....

- Khoan đã!

Tiết Nhiên Ly vội xen vào, lần này cô ngồi thẳng người lên, đôi mắt đen láy nhìn anh nói:

- Đừng nhắc đến chị ấy trước mặt em có được không anh? Em đã hứa với anh rồi, chỉ cần đợi sinh xong đứa bé, em nhất định sẽ trả tự do cho anh. Hai người có muốn hàn gắn hay như thế nào thì cũng không phải việc của em. Cho dù trong thời gian mang thai, anh có đi cùng chị ấy thì em cũng sẽ không nói gì, chỉ cần... Anh đừng nhắc tên chị ấy trước mặt em, có được không?

Vẻ mặt đầy đau khổ, ánh mắt tha thiết cầu xin anh chấp nhận mong muốn to lớn của mình, cô chỉ muốn bản thân còn một chút tự tôn khi mang danh làm vợ của anh.

Mã Thiệu Huy thở dài, anh xoay đầu đi không dám nhìn cô, miệng mấp máy nói:

- Tôi và cô ấy sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức như cô nghĩ.

- Ừm.. ừm...

Tiết Nhiên Ly gật đầu trả lời đại, vốn chẳng lọt vào tai lời anh nói. Cô nằm trở lại ghế, chăn phủ kín qua đầu.

Nhắm mắt chuẩn bị tiến vào giấc mộng, bất ngờ bên tai thoáng câu nói xầm xì của Mã Thiệu Huy:

- Là do tôi thiếu nợ cô ấy một mối nhân duyên......

Mã Thiệu Huy thay đồ về giường ngủ. Anh nằm đưa tay gác trán, mắt ngẩn ngơ nhìn trần nhà, hồi sau nhướn người lên nhìn cô gái ngủ ngon lành trên ghế.

Anh nằm trở lại, trong đầu dần xuất hiện những ký ức xưa kia.

Còn nhớ năm anh học năm nhất đại học. Lần đầu tiên được Bình Nhu theo đuổi nhiệt tình. Anh dù sao cũng là thiếu niên mới lớn, cảm giác có chút bỡ ngỡ và ngại ngùng.

Nhiều năm tiếp xúc với em gái nhỏ Tiết Nhiên Ly, nên đây là ngoại lệ khi anh kề cận với Bình Nhu.

Bình Nhu là cô gái có ngoại hình xinh đẹp, gia cảnh cũng khá giả. Cô là người chủ động theo đuổi anh.

Mã Thiệu Huy đã gặp Bình Nhu lúc học cấp 3, nhưng khi đó chỉ là những người bạn quen biết qua loa.

Lên đến năm đầu đại học, cả hai học chung trường, chung cả ngành kinh tế.

Bình Nhu mạnh dạn theo đuổi anh, anh cũng có chút cảm động, cuối cùng là xác định quan hệ với cô ta.

Tưởng chừng bản thân đã chọn và yêu đúng người, nhưng Mã Thiệu Huy đã sai.

Anh biết Bình Nhu vẫn luôn có quan hệ thân thiết kỳ lạ với người bạn trúc mã của mình. Mã Thiệu Huy từng phát hiện Bình Nhu đi vào khách sạn cùng cậu ta lúc cả đã và đang quen nhau ở năm thứ ba đại học.

Mã Thiệu Huy nhắm mắt làm ngơ, anh chỉ nghĩ chắc do bản thân hiểu lầm. Họ chỉ là bạn bè, là bạn thanh mai trúc mã mà thôi, cũng giống như anh và Tiết Nhiên Ly vậy.

Đấy là sai lầm lớn nhất mà Mã Thiệu Huy gặp phải. Mọi thứ dần dần trở nên lệch hướng. Cuối năm đại học thứ tư, Mã Thiệu Huy ra tay đánh cậu bạn của Bình Nhu. Hai đôi bên giằng co quyết liệt, mặc cho Bình Nhu đứng cạnh bên gào khóc xin dừng tay.

Đánh được một lúc, Mã Thiệu Huy thấm mệt, anh không ngờ đến tên kia còn có đồng bọn.

Bọn chúng xông đến đánh anh rất nhiều, đầu bị gậy đập đến chấn thương, anh ngất đi vì mất máu.

Lúc mơ hồ tỉnh dậy, chỉ thấy Bình Nhu quỳ gối cầu xin ai đó truyền máu gấp cho anh, chỉ nghe được đến đó, anh lại tiếp tục tiến vào hôn mê.

Tỉnh dậy, Bình Nhu ngồi kế bên anh khóc lóc đau đớn. Cô ta nói:

- Anh hại chết người rồi, anh hại chết bạn em rồi....

Mã Thiệu Huy khàn giọng nói:

- Tại sao?

Bình Nhu khóc mãi chẳng chịu nói gì. Mãi thời gian sau, Mã Thiệu Huy nghe từ cha mình nói, lúc anh bị đánh bất tỉnh, vì tình thế nguy cấp nên chỉ có thể đưa vào trạm xá nhỏ gần đó.

Anh nhóm máu A bình thường, nhưng vô tình trạm xá không đủ máu để tiếp vào người. Bình Nhu cầu xin người bạn kia truyền máu cho anh, vì cậu ta thuộc nhóm O.

Tên kia không muốn, mặc kệ sống chết của Mã Thiệu Huy, nhưng nhà họ Mã không phải dạng vừa, rất nhanh máu đã được tiếp đến kịp thời.

Còn người nhà cậu trai kia bị dòng họ nhà Mã áp bức ra toà án, bọn họ cũng chỉ là người khá giả, không giàu sang đến mức có thể thắng được vụ kiện.

Tên kia cuối cùng không chịu nổi việc ở tù, hắn chỉ có thể tự mình tự tử trong phòng ngủ riêng. Việc này gây ra chấn động rất lớn đối với gia đình hai bên, nhưng cuối cùng vẫn bị giấu đi, không người ngoài nào biết được.

Mã Thiệu Huy sau khi biết sự thật, anh đến tìm Bình Nhu, nhìn cô ấy cả người xơ xác, ánh mắt thẫn thờ không chút sự sống.

Trái tim anh dằn vặt. Anh... Đã hại chết người mà cô ta yêu....

Vì để bù đắp, anh quyết định cưới cô ta về làm vợ, anh hứa sẽ chăm sóc cô cả đời. Nhưng chưa được bao lâu, cô lại có mới nối cũ. Cho dù tìm người đàn ông khác yêu đương thì cô vẫn sẽ không nhìn về phía anh.

Thời kỳ suy sụp nhất của bản thân, anh ngại tâm sự cùng cha mẹ, chỉ muốn lắng nghe lời nói từ em gái nhỏ Tiết Nhiên Ly, thế mà cô vẫn bỏ rơi anh. Cô không từ mà biệt, trực tiếp cắt đứt liên lạc với anh.

Cho dù cô vẫn ở căn nhà cũ kỹ đó, nhưng anh không muốn tìm đến, vì cô là người rời xa anh trước, anh cũng cần có tự tôn của đàn ông. Vốn dĩ anh đâu làm điều gì sai? Không thể hiểu nổi? Cớ gì người con gái nào cũng xa lánh anh mà bỏ đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.