Người qua đường A nhìn người qua đường B, cả hai có chút nổi nóng -- chuyện của thủ lĩnh chính là chuyện của họ, ai nói không liên quan?
Nhưng đây là thủ lĩnh của bọn họ, ai cũng không dám mạo hiểm ngang nhiên kháng nghị.
Nhưng khi Phạm Lôi Đình nghe nàng nói Hàn Binh cùng Thiết Tập chính là "Người qua đường không liên quan", tâm tình lại vui vẻ.
Ừ, lời này khá dễ nghe. Có điều --
Hắn hắng giọng, làm bộ không để ý chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ba người các ngươi có hiềm khích gì sao?" Không hỏi thì thôi, hắn vừa hỏi, Hỉ Thước đành phải kìm nén cơn tức dâng lên, vốn định cáo trạng, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Ai cũng biết tính tình hai tên này vô cùng hời hợt, nhưng như vậy có thể làm người khác ghét sao?
Hai ngày trước nàng cũng nói bóng gió một hồi với hai vị phó Thống lĩnh có muốn đón dâu không, ai biết hai người bọn họ thậm chí dùng giọng quan lên tiếng với nàng, trực tiếp quăng một câu lạnh lùng: "Có thủ lĩnh còn chưa lấy, đổi lại là ngươi, ngươi dám không?"
Là thế nào? Có điều lỡ một lần, hai rồi ba lần như vậy, vậy ai cũng có thể đánh rắn dập đầu sao?
Trong lúc đó Phạm Lôi Đình nhận ra ba người bọn họ đang trừng qua trừng lại, rõ ràng đã biến thành trạng thái căng thẳng nóng nảy giương cung bạt kiếm, đột nhiên hơi muốn cười... Là tiểu hài tử cãi nhau sao?
Nghĩ đến đây, hắn suy nghĩ, dán mắt vào khuôn mặt nhỏ của Hỉ Thước đang phồng má, oán giận bất bình.
Aiz, nói cho cùng nàng cũng chỉ là tiểu nhân nhi trẻ măng, say rượu quên mất chuyện hôm trước cũng có thể thông cảm được, ngược lại hắn một đại nam nhân trưởng thành lại cáu giận vô cớ nửa tháng nay, không khỏi cảm thấy bản thân thật nhỏ nhen.
Khuôn mặt hắn ngăm đen xuất hiện tia ngượng ngập, một lúc lâu tâm tình sầu muộn cũng thả lỏng ra nhiều. "Hàn Binh, Thiết Tập, các ngươi cũng đi dùng cơm đi." Ánh mắt khi nhìn về phía nàng đã trở lại bình thường. "Hỉ Tử, ngươi lưu lại, có điều Gia chỉ có một chén trà nghe ngươi nói. Nói vào trọng điểm, đừng lại phí một đống lời."
Đại nhân nói một lời, như thiên quân vạn mã, nơi này lập tức trở nên yên ắng, chỉ còn lại Hỉ Thước tay trái cầm bánh bao, tay phải nắm cuộn tranh, Phạm Lôi Đình nói: "Được rồi, Gia muốn nghe một chút ngươi nói thế nào."
"Là như vậy, Lôi Đình đại nhân, lần này tiểu nhân lại giúp ngài tuyển chọn tỉ mỉ mấy tiểu thư mỹ mạo tài hoa, vô cùng phù hợp với yêu cầu của ngài," Mặt nàng khẩn thiết bước lên phía trước, tiện tay ném bánh bao sang một bên, cũng không chờ hắn đồng ý đặt cuộn tranh lên bàn, tự mình giới thiệu tỉ mỉ cho hắn: "Ngài xem, đầu tiên là Tào tiểu thư xuất thân từ con nhà dòng dõi làm quan, tinh thông âm luật, đọc đủ thứ kinh thư, tính tình dịu dàng khéo léo, dung nhan xinh đẹp--"
Cái người này, còn cho Gia xem cả chân dung.
"Tiếp theo." Hắn hừ lạnh một tiếng, rất không nể mặt mũi.
"Tại sao?" Trên mặt nàng tràn đầy kinh ngạc. "Ngài xem lại đi, ta cảm thấy rất tốt mà." "Gia chính là muốn nữ nhân, không phải đậu hũ." Hắn lạnh lùng thốt, "Đánh cược nàng ta không chịu nổi một tiếng hét của Gia liền sùi bọt mép, ngất ngã xuống đất. Có tin không?"
Hỉ Thước á khẩu không nói được gì, sau đó âm thầm đổi sang bức tranh khác.
Không quan trọng, răng đại nhân tốt, thích ăn cứng không ăn mềm.
"Vậy đại nhân nhìn người thứ hai này - Vũ Gia tiểu thư, xuất thân từ con nhà võ nổi tiếng trong kinh thành, từ nhỏ đã tập Uyên Ương đao, Bát Quái chưởng, lông mày rậm mắt to tư thế oai hùng --" Nàng mới nói được phân nửa thù bị cắt đứt.
"Người kế tiếp." Hắn vung tay lên như đuổi một con ruồi.
Tên họ Phạm đáng ghét nhà ngươi -- Hỉ Thước buộc mình nuốt xuống kích động muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn, nở nụ cười xán lạn tỏ vẻ không ngại học hỏi: "Xin hỏi Lôi Đình đại nhân, ngài lại có gì chỉ giáo?"
"Vũ đao lộng thương, đánh đánh giết giết, suốt ngày Gia nhìn còn thiếu sao? Nàng ta làm sao xứng đáng làm chủ mẫu một nhà?" Hắn không vui nói: "Huống hồ Gia cũng không phải là Lưu Bị, còn phải cưới Tôn Thượng Hương* sao?"
(*) Lưu Bị: Ông là một nhà chính trị, một nhà quân sự và đã trở thành hoàng đế xây dựng nên Thục Hán nhằm mục đích trung hưng nhà Hán vào thời kỳ Tam Quốc. Ông xưng đế năm 221 nhằm đáp trả lại hành động của Tào Phi và tại vị cho đến năm 223 với niên hiệu Chương Vũ.
(**) Tôn Thượng Hương: Bà là con gái duy nhất và là con nhỏ nhất của Tôn Kiên, và là em gái của Tôn Sách và Tôn Quyền - những người tạo dựng cơ nghiệp nước Đông Ngô - liên minh với Thục Hán trong một thời gian dài. Năm 209, bà được gả cho Lưu Bị nhằm giữ vững mối hòa hiệp trong liên minh Ngô-Thục. Vào lúc đó, bà mới hơn 20 tuổi. Do cả hai bà vợ trước đó của Lưu Bị đều đã mất, Tôn phu nhân dần dần kiểm soát nhà và con (Lưu Thiện) của Lưu Bị.
Đối với Lôi Đình đại nhân mềm cũng không được cứng cũng chả xong, là nam nhân có nguyên tắc. Được rồi!
Nàng hít một hơi thật sâu, thở mạnh ra, tiếp tục chuyển sang bức tranh thứ ba.
"Muội muội của chủ phường lễ giáo trong kinh thành, thuở nhỏ đã đọc nữ giới, tập phụ đức (đạo đức của người phụ nữ), phàm là lễ chế phép tắc từ bắc vào nam từ cổ chí kim đều thông thuộc, nhìn xa trông rộng, dung mạo thanh tú như hoa lan phong thái kiêu ngạo, dáng người thanh mảnh tú lệ --"
"Người tiếp theo." Hắn cau mày không kiên nhẫn nói.
"Lần này nhất định ngài phải nói rõ cho ta --" Hỉ Thước suýt nữa mất không chế mà cào cho hắn một phát, may mà vẫn đúng lúc dừng cương trước bờ vực, cố gắng duy trì lý trí còn sót lại: "Ý tiểu nhân là - ngài lại, không, vừa lòng, cái gì, hả?"
"Nghiền ngẫm từng chữ một, phép tắc nhiều như vậy." Xem ra hắn vô cùng mất hứng. "Không chừng khi Gia muốn cởi quần áo, nàng còn muốn Gia trước đó phải đốt hương tịnh thân. Lại chưa làm được một nửa, đột nhiên muốn giảng giải đạo lý phu thê cho Gia nghe, ai chịu được?"
"Hóa ra Lôi Đình đại nhân thích người ăn cũng im lặng, ngủ cũng im lặng a?" Khóe mắt nàng hơi co giật. "Có thể dùng được là được." Đúng là hắn rất chăm chú suy nghĩ vấn đề này, lập tức đưa ra một lời giải thích sâu sắc.
Nàng nhắm mắt lại, ở trong đầu đại nghịch bất đạo đánh cho Tổng giáo đầu mười vạn lính ngự lâm cấm vệ quân một trận, sau đó mở mắt ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào nhìn hắn: "Như vậy, chúng ta có thể thay đổi hình mẫu sao?"
Hắn nhúng vai một cái.
Đây chính là thử thách khó nhất từ lúc nàng tu hành rồi bị thất thế đến nay.
"Được rồi, chúng ta trở lại nhìn một chút, teng tèng!" Hỉ Thước mở bức tranh ra khoe khoang như hiến vật quý, dùng ánh mắt thắng lợi nhìn về phía hắn: "Hoa Kỳ thì sao? Hồng bài đệ nhất kinh thành của Tiểu Thanh Quan, biệt hiệu "Tiểu bách hợp ngây thơ", quyến rũ mê người, ta thấy mà yêu, tuy là thân xử nữ trong sạch, nhưng dưới sự dạy dỗ lão luyện của ma ma, thông thạo mười tám chiêu ngọc nữ (chiêu thức lấy lòng nam nhân), hai mươi mốt kiểu mây mưa thất thường, còn có-- "
Nàng còn chưa nói hết đã bị cắt đứt bởi sát khí hừng hực dọa người!
Hơn nữa hắn chỉ lạnh lùng, trừng mắt nhìn nàng.
"Muốn loại này, Gia đã sớm lấy về từ 800 năm trước, còn cần phải trả tiền bà mối cho ngươi?"
"Đại Gia ta sai rồi." Lập tức nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, khóc ròng ròng, đau lòng hối cải.
"Người tiếp theo." Hắn rất hài lòng nhìn nàng ăn năn hối hận, quyết định cho nàng một cơ hội.
Hỉ Thước cẩn thận đón lấy, hầu như tìm mọi cách lấy lòng đưa ra bức tranh cuối cùng: "Đến đến đến, ngài xem ngài xem, vị này là Hách cô nương bảo đảm là một người ôn lương cung kiệm (dịu dàng, lương thiện, kính cẩn, tiết kiệm) đại biểu cho dân gian, tính tình hiền đức thuần lương chịu được khổ nhọc, chăm lo việc nhà..."
"Nhìn thấy liền khó chịu." Hắn bĩu môi, "Tiếp".
...Rất tốt, lão nương tức đến không muốn nói chuyện.
"Làm sao? Không còn sao?" Đáy mắt Phạm Lôi Đình lộ ra vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Khóe miệng Hỉ Thước co giật, dứt khoát không thèm đếm xỉa đến, tay nhỏ đập mạnh xuống bàn: "Lôi Đình đại nhân."
"Hả?" Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang phồng má trợn mắt tới gần mình.
Không biết nàng có nhận ra khi mình tức giận, khuôn mặt trắng nõn sẽ đỏ rực như trái cây chín rục, mắt hạnh đen bóng trợn tròn, sáng như sao...
Không hiểu sao tim hắn lại đập nhanh hơn một nhịp, ánh mắt nóng rẫy phức tạp.
Hỉ Thước đang lửa giận đầy bụng tự dưng bị hắn nhìn chăm chú, đầu kêu ong ong, hai gò má càng nóng hơn.
Tiếp theo, lúc này nàng mới tỉnh ngộ mình dựa vào hắn gần đến mức nào, nếu hắn duỗi tay ra, có thể dễ dàng ôm nàng vào ngực.
Hơn nữa, hơn nữa hắn chuyên chú nhìn nàng làm gì?
"A, cái kia..." Nàng lắp ba lắp bắp mở miệng, "Thật ra... Sự tình cũng không phải không thể cứu vãn..."
"Hỉ Tử." Hắn nhìn chằm chằm vào nàng.
"Dạ, chuyện gì?" Nàng chậm rãi đáp một tiếng, bị hắn nhìn đến cả người đều nóng lên, tự nhiên rùng mình.
"Ngươi..." Giọng nói khàn khàn trầm thấp, câu dẫn làm người ta ngứa ngáy.
"Ta..." Nàng liếm liếm môi, khuôn mặt nhỏ nóng rực ửng đỏ, như quên thở.
"Lẽ nào là cố ý?"
"Hử?" Đầu óc nàng trống rỗng.
"Nghĩ trăm phương ngàn kế tìm tân nương tử cho Gia, toàn tâm toàn ý làm người hầu thân cận quấn quýt lấy Gia, cứ thế từ sáng đến tối muộn từng bước từng bước..." Phạm Lôi Đình sờ sờ cằm, lộ vẻ suy tư: "Chẳng lẽ coi trọng Gia sao?"
Cái gì?
Hỉ Thước suýt nữa cắm mặt xuống đất.
"Thật ra," Hắn nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, thoáng chần chừ, gò má ửng đỏ một cách khả nghi: "Nếu là ngươi..."
...Gia cũng có thể.
"Mới không có." Đầu óc Hỉ Thước hò hét loạn lên, căn bản không nghe thấy sau đó hắn nói gì, cả khuôn mặt đỏ chót, xấu hổ túng quẫn muốn chết liền hét lớn với hắn, sao đó xoay người chạy mất.
Trong lều yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, thật lâu...
"Hóa ra -- là không có sao?" Hắn tự lẩm bẩm.
Không biết sao, đáp án này khiến tâm tình hắn vất vả ổn định lại một lần nữa kéo căng.
Nguyên lai là hiểu lầm.
Trong chốc lát ánh hào quang rực rỡ trong đôi mắt Phạm Lôi Đình biến mất không còn tăm tích, thẫn thờ hồi lâu, hắn lặng lẽ cầm bữa trưa đã sớm nguội lạnh, cắn một miếng lớn hết nửa cái bánh bao.
Vì sao trước kia chưa từng phát hiện ra bánh bao trong cung làm khô như thế, chát như thế...
Ai nha, thật muốn hù chết nàng!
Trái tim nhỏ bé của Hỉ Thước nhảy loạn xì ngậu, trốn dưới cây đại thụ ở bên sân giáo luyện, đặt mông dưới bóng râm mát mẻ, hai tay ôm chặt gò má nóng bừng.
Dừng, mới vừa... Chuyện này
là sao? Lôi Đình đại nhân cho rằng nàng yêu thầm hắn sao?
Hay hắn vừa bày tỏ tình yêu với nàng?
"Phi phi phi! Nghĩ gì thế!" Nàng dùng sức lắc đầu, tự nhủ: "Ta là bà mối, bà mối nha! Đâu thể làm chuyện thỏ ăn cỏ gần hang được chứ? Huống hồ ta xuống nhân gian cũng không phải để lập gia đình, sao lại vừa mới gặp đã cảm thấy hắn thú vị rồi?"
Nàng đang nói lung tung cái gì vậy?
"Đều do Lôi Đình đại nhân, nói những câu không đầu không đuôi kỳ kỳ quái quái, sao có thể hiểu sai ý tốt của người ta thành như vậy?" Nàng ảo não đến cực điểm. "Lẽ nào vận mệnh còn chưa đủ khổ, chuyện còn chưa đủ nhiều, đầu óc còn chưa đủ loạn sao?"
"A, Lôi Đình đại nhân nói cái gì mà kỳ kỳ quái quái?" Một giọng nói ôn hòa ung dung bình thản vang lên.
"Chính ta nghe thấy -- Ơ! Ngươi là ai?" Hỉ Thước trừng mắt ngạc nhiên nhìn vị nam tử trước mắt không biết xuất hiện từ lúc nào, cả kinh há mồm líu lưỡi không nói nên lời.
Nam tử trẻ tuổi trước mặt tuấn mỹ lỗi lạc đến yêu nghiệt, mắt hoa đào, dáng người thon dài lười biếng dựa vào thân cây, một cái giơ tay nhấc chân, sóng mắt lưu chuyển cũng có thể câu hồn người khác.
Mẹ ơi, có phải yêu quái cửu vĩ hồ ngàn năm không?
Trong lúc nàng nghi ngờ không thôi, nam tử kia cười tủm tỉm vung quạt một cái: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!"
Không đúng, tuy nam tử trước mắt cũng thuộc loại mê hoặc chúng sinh, hồng nhan họa thủy, nhưng ánh mắt hắn trong suốt, không giống với nhóm yêu hồ ngàn năm nàng gặp trên trời.
"Công tử là ai vậy? Tại sao ta phải trả lời vấn đề của ngươi? Hơn nữa đây là chuyện riêng của ta, công tử tùy ý nghe đã là việc không nên làm, sao có thể truy hỏi ta chứ? Ngươi có biết phép lịch sự không vậy?"
"Ngươi - tiểu nữ tử này cũng thật thú vị." Mỹ nam tử cười đến xán lạn: "Nói chuyện như vậy, vị Lôi Đình đại nhân kia sao chịu được nhỉ?"
"Ta... Khụ, tiểu nhân không phải nữ tử, ngươi nhìn lầm rồi." Lúc này Hỉ Thước mới nhớ tới bản thân đang ở trong cung, cả kinh, vội vàng giả giọng nam nói chuyện. "Huống hồ mồm miệng lanh lợi là tiền vốn, đại nhân nhà ta cũng chưa từng chê ta -- ách, phần lớn thời gian cũng không chê ta, vì vậy không cần công tử nhọc lòng, hừ." "Phốc!" Mỹ nam tử nhịn không được, cười ha ha.
Tự dưng nàng bị cười, da đầu hơi tê dại, trực giác mách bảo nên tránh người này càng xa càng tốt.
"Công tử còn công vụ, tiểu nhân không làm phiền, xin được cáo lui trước."
"Ngươi thật sự đến cùng Lôi Đình?"
Hỉ Thước dừng bước, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: "Công tử cũng biết Lôi Đình đại nhân?"
Aiz, ngốc à, Lôi Đình đại nhân đường đường là Tổng giáo đầu mười vạn cấm vệ quân, trong hoàng thành này ai lại không biết hắn?
"Hừm, biết, rất quen." Mỹ nam tử chớp chớp đôi mắt hoa đào, nở nụ cười đáng yêu. "Trước đây chúng ta thường ngủ cùng nhau."
"Thì ra là vậy --" Nàng nhất thời hít một ngụm khí lạnh, thanh âm vút cao: "Ngủ cùng giường."
Lẽ nào đây chính là lý do của hắn, nguyên nhân lớn nhất là nhân duyên không thuận lợi -- Hóa ra tổng giáo đầu mười vạn cấm vệ quân cao to uy mãnh lại là thỏ nhị gia (gay)?
Trong phút chốc sét đánh ngang tai, lòng nàng như có cái gì đó mơ hồ nổ tan tành.
"Bí mật" Mỹ nam tử cười cười, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên môi, "Tuyệt đối đừng nói ra."
Không phải chính ngươi tùy tùy tiện tiện nói với người khác sao? Vậy vẫn tính là bí mật hả!