Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa

Chương 18




Có một người như vậy, lúc mới đầu hay gầm thét với nàng, về sau thì luôn cười nhìn nàng chăm chú, thân mật xoa đầu gọi nàng "Tiểu Hỉ Thước", ôm nàng bay qua bay lại dưới ánh trăng, luôn sợ nàng đói bụng, lo nàng đau chỗ nào, vĩnh viễn mở rộng vòng tay ấm áp vững chãi, cẩn thận ôm nàng vào ngực... "Lôi, Lôi Đình đại nhân?" Môi nàng run rẩy thốt ra cái tên này.

Trong phút chốc, tất cả niềm vui sướng sầu đau dường như đã bị lãng quên lần lượt trở về, biến thành một gương mặt thẳng thắn dũng mãnh dương cương lại thâm tình -- Phạm Lôi Đình, Tổng giáo đầu mười vạn cấm vệ quân hoàng thành.

Phu quân của nàng.

"Ngọc đế đại nhân... Vương mẫu nương nương... Ta phải trở về... Ta phải đi về..." Hai mắt nàng đẫm lệ, mong mỏi Ngọc đế cùng Vương mẫu nương nương thương xót, kiên định vạn phần nói: "Chàng đang chờ ta. Chàng đang chờ ta."

"Lớn mật!" Thiên nhan Hoàng đế tức giận, trong nháy mắt mây ngũ sắc trở nên đen kịt, sấm rền chớp giật giữa bầu trời. "Tiên phàm hai ngã, không được kết duyên, ngươi muốn bản đế phải nói bao nhiêu lần với ngươi nữa!"

"Ta phải về." Nàng sợ hãi kinh hồn bạt vía, lệ như suối trào, nhưng miệng vẫn nói đi nói lại hai câu: "Ta phải trở về. Chàng đang chờ ta."

"Aiz, tiểu Hỉ Thước, ngươi tu hành ngàn năm khó cỡ nào, thêm ba trăm năm nữa, ngươi sẽ chính thức trở thành tiên, chưởng quản vạn điểu trong thiên hạ." Vương mẫu nương than nhẹ, "Đạo hạnh ngàn năm hủy hoại trong một ngày, chỉ để làm phàm nhân sống không tới trăm tuổi, đáng giá không?"

"Nương nương, nhưng chàng đang chờ ta, ta phải trở về." Nàng quỳ trước mặt Vương mẫu nương nương, đã hóa thành hình người, liều mình dập đầu, cho dù dập đầu đến chảy máu cũng không cảm thấy đau đớn, nàng đau đớn ở ngực, ở trong lòng. "Nương nương, van cầu người nói giúp với Ngọc đế, đạo hạnh ngàn năm ta không cần, làm tiên Hỉ Thước ta cũng không muốn, ta chỉ cần trở về bên chàng, chàng đang chờ ta, đang chờ ta."

"Chuyện này..." Vương mẫu nương nương khó xử liếc nhìn Ngọc đế đang nổi trận lôi đình.

"Ngươi, làm bản đế vô cùng thất vọng." Ngọc đế lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng.

"Xin lỗi, Ngọc đế đại nhân, ngàn năm qua Hỉ Thước cảm thấy hạnh phúc nhất một chuyện, chính là có thể hầu hạ Ngọc đế cùng Vương mẫu nương nương, công chúa Chức Nữ... Nhưng bây giờ Hỉ Thước đã động phàm tâm, đời đời kiếp kiếp, ngàn năm vạn năm, hạnh phúc chỉ khi được ở bên chàng. Ta muốn theo chàng, dù chỉ thọ mấy chục năm, cũng sống chết có nhau, không oán không hối hận." Nàng không ngừng dập đầu, đập đến máu me đầm đìa. "Ta không thể phụ chàng, chàng đang chờ ta, ta phải trở về."

"Được! Chính ngươi thỉnh cầu, như ngươi mong muốn!" Ngọc đế trầm mặc một lúc lâu, hừ một tiếng, vung tay áo lên --

Trong nháy mắt Hỉ Thước chỉ cảm thấy một trận kim quang vạn trượng trước mắt, đột nhiên xuất hiện làm cho nàng hoa mắt chóng mặt.

Xoay tròn rất lâu, rất lâu...

Vương mẫu nương nương đột nhiên phì một tiếng.

"Có gì tốt mà cười?" Ngọc đế nghiêm mặt lườm nàng một chút.

"Đáy lòng nô tì rất vui mừng, nên không nhịn được nở nụ cười." Vương mẫu nương nương cười tủm tỉm, "Ngọc đế đại nhân của chúng ta khẩu phật tâm xà, rõ ràng cố tình tác thành, lại còn muốn thử thách lắt léo trập trùng, rốt cuộc vì tiểu nữ nhi được đơm hoa kết trái, vĩnh kết uyên ương bách niên hảo hợp, ngày trước Chức Nữ của chúng ta cũng vậy, hiện tại ngay cả Hỉ Thước cũng thế, tâm yếu ớt một chút, sợ rằng chỉ một lần đã ngừng đập."

"Khụ khụ... Nào có?" Khuôn mặt nghiêm túc của Ngọc đế thoáng hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi. "Đó là quy định của thiên đình --"

"Đúng nha, duyên phận là định mệnh, vương pháp không thể thắng được chân tình!" Vương mẫu nương nương nhịn cười, "Đừng tưởng nô tỳ không biết ngài còn kể truyện cho người hầu trà, xuống hạ giới xe chỉ luồng kim --"

"Không biết nàng đang nói cái gì," Hai tay Ngọc đế vội vàng bịt lỗ tai, đi ra ngoài. "Không nghe, không nghe, rồi rồi rồi..."

Mây đen tản đi, mây ngũ sắc tỏa ánh hòa quang vạn trượng, chiến xuống nhân gian.

Bọn họ đều nói, nàng chết rồi.

Ròng rã bảy ngày bảy đêm, Phạm Lôi Đình điên dại ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Hỉ Thước không buông, bất luận người nào đến khuyên đều bị tiếng gầm gừ của hắn đuổi đi, khuôn mặt tiều tụy xanh xao, trắng bệch ra còn giống người chết hơn người hắn đang ôm trong ngực.

"Hỉ Nhi, về đi, cầu nàng trở về bên gia..." Hơi thở của hắn hỗn loạn, môi khô nứt, âm thanh khản đặc suy yếu làm người nghe tan nát cõi lòng, nhưng hắn không chịu từ bỏ, hắn không tin Hỉ Thước đã chết, nàng chỉ đang ngủ mà thôi, nàng chỉ là đang về thiên đình... Nàng sẽ trở về. "Gia chờ nàng ở đây, gia vẫn chờ, chờ nàng quay về."

Mọi người bên ngoài tẩm phòng lặng lẽ rơi lệ, Hàn Binh cùng Thiết Tập cũng sưng đỏ mắt, không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt cùng thủ lĩnh.

Hoàng đế cũng đích thân đến quan tâm mấy lần, thậm chí phái thái y đến xem mạch châm cứu mỗi ngày, đương nhiên đối xử với Hỉ Thước như người bệnh còn sống trên đời.

Bảy ngày nay, tuy thân thể Hỉ Thước không bị tổn hại, nhưng vẫn lặng yên, hơi thở lạnh như băng.

"Thủ lĩnh, phu nhân trên trời hiển linh cũng không nỡ để ngài thương tâm tự chà đạp bản thân..." Hàn Binh mới nói được một nửa, lại nghẹn ngào xúc động.

"Nàng không chết, nàng sẽ trở về, nàng sẽ không bỏ ta mà đi." Phạm Lôi Đình khàn khàn lẩm bẩm, hai tay ôm chặt ái thê vào lồng ngực. "Hỉ nhi, thân thể nàng lạnh quá, gia làm ấm giúp nàng, như vậy nàng có thể tỉnh lại, đừng sợ, gia ở bên cạnh nàng, chúng ta không sợ."

Nghe hắn tự mình nói ra những câu ôn nhu si tình như vậy, Hàn Binh cùng Thiết Tập đứng bên cửa bảo vệ, không nhịn được lệ nóng lại tuôn trào.

"...Lạnh"

Một thanh âm yếu ớt thăm thẳm vang lên.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đứng ngoài cửa lông tơ đều dựng lên, sợ đến quên cả khóc -- người chết sống lại sao? Chỉ có Phạm Lôi Đình vạn phần kinh hỉ, không dám tin nhìn chăm chằm vào tiểu nữ nhân đang rên rỉ trong lòng, vui mừng quá đỗi đến cơ hồ không nói ra được.

"Hỉ Nhi? Hỉ Nhi? Nàng thật sự trở về sao? Nàng thật sự trở về bên cạnh gia sao?"

Khuôn mặt bầu bĩnh trắng bệch của Hỉ Thước dần hiện lên một chút huyết sắc, sau đó từ từ khôi phục lại vẻ hồng hào, thoải mái dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ngáp một cái, chậm rãi mở mắt.

"Hả -- phu quân, sao chàng râu ria xồm xoàm thế kia? Bao lâu rồi chưa rửa mặt?" Không phải nàng quay về thiên giới mới nửa canh giờ thôi sao? Sao râu hắn lại mọc nhanh như thế?

"Phu nhân?" Tất cả mọi người đang đứng bên cửa đầu tiên là khó tin, sau đó tiếng hoan hô vang lên như sấm rền, "Phu nhân sống lại! Quá tốt rồi, phu nhân thật sự đã sống lại!"

"Nhang, nhanh đi bẩm báo tin tức tốt lành này cho Hoàng thượng... Còn cho cả mười vạn huynh đệ của chúng ta..." Ngoài cửa náo nhiệt hẳn lên.

Trong khi bên ngoài chạy qua chạy lại ầm ầm đi thông báo tin vui, thì hai người yên lặng trong phòng ngủ, chuyên chú nhìn nhau, dường như đã ngàn năm không gặp. "Nàng thật sự trở về sao?"

"Thật, ta đã trở về."

"Sẽ không đi nữa chứ?!"

"Không đi nữa, ta vĩnh viễn sẽ ở bên chàng, không đi đâu hết."

Cuối cùng gương mặt tiều tụy của Phạm Lôi Đình cũng trở nên hồng hào hơn, ánh mắt nóng rực ghim chặt lấy nàng, bàn tay run rẩy thương tiếc khẽ vuốt gò má nàng, cẩn thận mà ấm áp, cực kỳ chân thực.

"Hỉ..." Lệ nóng đột nhiên lăn xuống, hắn cúi đầu, hôn nàng thật sâu.

Hỉ Thước giơ tay ôm chặt lấy cổ hắn, lòng tràn đầy vui mừng đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của hắn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.