Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa

Chương 13




Trên điện Kim Loan, một thân Long bào ngồi trên ghế rồng nhìn xuống, người đứng từ xa ngước nhìn lên, cũng hoàn toàn không thấy rõ được long nhan đế vương hỉ nộ ra sao.

Bầu không khí trên điện hôm nay vô cùng ngưng trọng, văn võ bá quan mồ hôi đầm đìa, kinh hoàng đến mức không dám thở mạnh một tiếng.

Xảy ra việc lớn, vừa mới vào triều sớm, thấy Lễ thân vương quyền cao chức trọng nổi giận đùng đùng đi vào, trực tiếp cáo trạng với Hoàng thượng, nói là đêm qua mời quan chức đến dự tiệc, Tổng giáo đầu cấm vệ quân Phạm đại nhân say rượu làm chuyện thất đức, bôi nhọ Phúc Dung quận chúa.

"Hoàng thượng, bản vương tốt xấu gì cũng thuộc dòng họ Hoàng thất, lại là thân đường thúc của người, không lường trước được Phạm Lôi Đình này thật quá to gan, nếu có tình ý với quận chúa, cũng nên thỉnh Hoàng thượng chỉ hôn, tam môi lục sính* chính chính thức thức hướng bản vương cầu hôn, vạn vạn lần không nghĩ tới... Hừ!" Lễ thân vương tức giận đến đỏ mặt tía tai, giậm chân mãi.

(*) Tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.

Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định. (thời nay thì chỉ còn mỗi một loại là ‘giấy đăng ký kết hôn’ thôi)

Sính thư: trao đổi khi đính hôn.

Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.

Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.

Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ.

Nạp lễ: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.

Vấn danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.

Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.

Nạp trưng: đính hôn.

Thỉnh kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.

Nghênh thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.

"Nhưng hắn cứ "Bội tình bạc nghĩa" như thế, đi thẳng một mạch, cho bản vương là người chết sao? Hắn đặt Hoàng thất cùng uy nghi của Thánh thượng ở nơi nào? Đến cùng trong mắt còn có triều đình vương pháp hay không?"

Quần thần sợ đến mức không dám cử động, chỉ sợ tai họa của vụ bê bối trong hoàng tộc này kéo tới người mình.

Một bên là Vương Gia đương triều quyền quý, một bên là trọng thần tâm phúc của thiên tử, bất luận bên nào họ cũng không nên đụng vào!

Đặc biệt Phạm Lôi Đình ngày trước đập nát phủ tướng quân, đánh ngã Mộc tướng quân, Hoàng thượng cũng chỉ hời hợt nói một câu "Phạt ba tháng lương bổng" liền xong chuyện, phần thánh quyến vinh sủng này thiên hạ đều có thể nhìn ra, sợ cũng không có người thứ hai được như vậy.

Lễ thân vương cáo trạng xong, trên điện hoàn toàn yên tĩnh... Yên tĩnh...

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng coi như nghe thấy giọng điệu của Hoàng thượng chậm rãi, lại mang vẻ tức giận hừ một tiếng: "Phạm Lôi Đình này, lá gan thật lớn."

Đáy mắt Lễ thân vương lóe lên tia vui sướng hài lòng, nhưng trên mặt vẫn làm bộ căm giận bất bình nói: "Hoàng thượng anh minh. Có điều dù sao Phạm Tổng giáo đầu cũng là thần tử mà Hoàng thượng coi trọng, xưa nay lại tận trung giữ vững cương vị công lớn hơn tội, năm ngoái còn cứu bản vương và quận chúa khỏi tay thích khách... Thôi thôi, bản vương cũng không phải người không hiểu đạo lý, đơn giản nhất là tác thành cho hắn cùng tiểu nữ nhi thành một đôi."

Tự nhiên cảnh tượng sét đánh chớp giật ầm ầm bị thay đổi một cách đột ngột, trong nháy mắt trên đầu xuân ý tản mác dạt dào, biểu hiện trên mặt của bách quan còn chưa kịp biến đổi, vẻ mặt mỗi người trở nên túng quẫn dở khóc dở cười.

Cho nên bây giờ chuyện là như thế nào?

Hoàng đế im lặng hồi lâu, mở miệng nói: "Người đến, tuyên Phạm Lôi Đình vào điện!"

"Hoàng thượng có chỉ, tuyên Tổng giáo đầu cấm vệ quân Phạm Lôi Đình tấn kiến --"

Ở cửa điện, một bóng người cao lớn vĩ đại giẫm lên ánh sáng vàng rực đi vào, tất cả quan viên đều nín thở trầm ngâm, kinh ngạc nhìn Phạm Lôi Đình như Chiến Thần vững bước vào điện Kim Loan.

"Thần Phạm Lôi Đình khấu kiến Ngô Hoàng vạn tuế." Hắn quỳ một chân xuống, ôm quyền cao giọng. "Ái khanh a ái khanh, ngươi thật làm cho trẫm thất vọng a!" Giọng nói không nóng không lạnh của Hoàng thượng vang lên, trong nháy mắt tất cả mọi người rùng mình.

Nghe giọng điệu này, Hoàng thượng tức giận, tức giận rồi...

Sắc mặt Phạm Lôi Đình hơi thay đổi, lập tức bình tĩnh nói: "Hoàng thượng thánh minh, thần tự hỏi với lòng mình chưa bao giờ làm ra chuyện gì có lỗi với thánh ân, xin Hoàng thượng minh xét."

"Hoàng thúc đến cáo trạng với trẫm, nói hôm qua ngươi uống hai chén rượu, vậy mà gan to bằng trời sỉ nhục Phúc Dung quận chúa." Ánh mắt Hoàng thượng lạnh lẽo. "Ngươi nên bị tội gì?"

Hắn bắt đầu lo lắng, liếc sang Lễ thân vương đang dương dương tự đắc nhìn mình, vô cùng tức giận, âm thanh căng thẳng như dây cung.

"Hồi Hoàng thượng, thần không có."

"Không có? Lẽ nào Hoàng thúc của Trẫm vu oan cho ngươi sao? Hoàng thúc của Trẫm sẽ không tiếc hòn ngọc quý trên tay mình đến nói xấu ngươi, bức hôn ngươi hay sao?" Giọng điệu của Hoàng thượng càng ngày càng nghiêm khắc âm u.

Phạm Lôi Đình còn chưa nói gì, quan lại khác đã sớm liều mình nháy mắt với hắn, ra hiệu hắn mau mau xin lỗi tạ ân, đồng ý lấy Phúc Dung quận chúa về làm vợ.

Dù sao chuyện cũng đến nước này, coi như hắn nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Mà vào giờ phút này ở bên trong Vạn năm Hồng nương lầu --

Hỉ Thước còn đang trong trạng thái giả chết nằm lỳ ở trên giường, toàn thân đau nhức đến không thể tả, tim đập tùm la tùm lum, trong đầu như một mớ bòng bong.

"Bây giờ phải làm sao a?" Nàng che mặt, kêu rên thảm thiết: "Hôm qua giao phối như vậy, nếu như Ngọc Hoàng đại nhân biết được, trong cơn tức giận lão nhân gia có dứt khoát để ta hồn bay phách lạc hay không? Nhưng người ta còn chưa muốn chết, người ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, người ta còn muốn trở về thiên đình gặp Chức Nữ công chúa, người ta, người ta...Ô ô ô, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"

Lý trí trở về, tất cả những chuyện từ tối hôm qua đến sáng hôm nay chưa nghĩ tới, trong phút chốc nhô ra giống như chồi non nảy mầm sau cơn mưa xuân.

Đến tháng sau, chính là Thất Tịch, trước mắt nàng còn thiếu mười đôi vợ chồng cần kết duyên -- lại không thể thừa nước đục thả câu đem mình thành một cặp với Lôi Đình -- trăm mối ngổn ngang, nghĩ tới nghĩ lui, dường như nàng chỉ còn một con đường chết.

Còn có chuyện hôn sự của Lôi Đình đại nhân... Không phải hắn yêu thích nam nhân sao? Tối hôm qua thất thân cho nàng, nhất thời "Xấu hổ" nên muốn chịu trách nhiệm với nàng, nhưng nàng làm sao có thể để hắn phụ trách? Hắn có thể chịu cái gì chứ? Nhưng sắp đến Thất Tịch, nếu không trở về Thiên Đình thì sẽ bị hồn bay phách lạc, nàng -- nàng căn bản không thể đáp ứng với hắn cái gì nha!

Không biết sao, nghĩ đến chuyện này, tim nàng giống như có ai bóp lấy vậy, đau đến mức nàng gần như không thở nổi.

"Lôi Đình đại nhân..." Không hiểu vì sao hốc mắt của nàng lại nóng lên, sau một khắc nước mắt cứ thi nhau lăn xuống.

Nghĩ đến việc phải rời khỏi hắn, sau này sẽ không được gặp lại hắn nữa, tại sao lòng nàng đau rát như có vạn mũi tên đâm vào? Lẽ nào...

Nàng thích Lôi Đình đại nhân?

Khuôn mặt tròn nhỏ của Hỉ Thước bỗng ửng hồng, sau lại trở nên trắng bệch.

"Không, làm sao ta có thể thích hắn đây? Chúng ta hai người tiên - phàm xa cách, nhất định không có kết quả..." Giọng nàng run rẩy vỡ vụn bên trong hàm chứa cả sự thống khổ lẫn sợ hãi "Ông trời!"

Nàng lại đi vào vết xe đổ của Chức Nữ công chúa, yêu người phàm?!

Nhưng, nhưng không giống nhau... Vẫn là không giống nhau... Chức Nữ công chúa là tâm can bảo bối của Ngọc Đế, lại có Vương Mẫu nương nương bảo vệ, hơn nữa Thái thượng lão quân cũng từng nói với nàng, Chức Nữ công chúa và Phò Mã chính là mối nhân duyên phu thê thất thế (7 kiếp liên tiếp yêu nhau), trải qua bao nhiêu thử thách trắc trở khó khăn, cuối cùng vẫn có thể ở bên nhau.

"Nhưng ta cùng Lôi Đình đại nhân không có duyên phận phu thê thất thế, dù thế nào chúng ta cũng không thể đến với nhau..." Lòng nàng đau như cắt, "Huống chi hắn không thích nữ nhân, không phải ta..."

"Hỉ cô nương --" Sắc mặt Hàn Binh sững sờ lo lắng: "Hỉ cô nương, người, người làm sao vậy?"

"Mắt bị đau!" Lúc này Hỉ Thước mới kinh ngạc phát hiện trong phòng có nhiều hơn một người, hốt hoảng lau nước mắt, gương mặt đỏ ngầu giận dữ nhìn hắn: "Cửa lớn nhà ta chỉ bày cho đẹp hay sao? Làm gì mà mỗi một người đều nhảy vào sân tiến đến phòng ta? Gian nhà ta mở ra để tham quan sao? Tốt xấu gì ta cũng là cô nương gia, phiền các ngươi tôn trọng một tí có được hay không?"

Hàn Binh bị mắng cẩu huyết đầy đầu, xấu hổ cúi đầu xuống, cuối cùng lo lắng vẫn chiến thắng tất cả. "Hỉ cô nương, tự tiện xông vào khuê phòng của người là Hàn Binh sai, sau này người muốn đánh muốn phạt hay muốn khoét mắt ta đều được, nhưng trước tiên xin người hãy đi cứu thủ lĩnh --"

Nàng biến sắc: "Hắn làm sao --"

"Lễ thân vương gia hăm dọa, nói thủ lĩnh đêm qua say rượu nổi lên sắc tâm, làm bẩn Phúc Dung quận chúa khiến Hoàng thượng giận tím mặt --" Hàn Binh còn chưa nói xong, cánh tay bị thân thể nhỏ nhắn kéo đi.

"Mang ta tiến cung! Ta muốn tiến cung!"

Hàn Binh dựa vào thân phận phó thống lĩnh cấm vệ quân cùng yêu bài, mang theo Hỉ Thước một đường tiến cung, cuối cùng cũng chạy tới bên ngoài cửa lớn của điện Kim Loan, Thiết Tập đang sốt ruột đứng chờ ở đó, phất tay với các cấm vệ quân đóng giữ ở cửa điện, lệnh bọn họ không được ngăn cản.

"Bẩm Hoàng Thượng, nhân chứng của Phạm đại nhân đến!" Thiết Tập cùng Hàn Binh trăm miệng một lời hô to.

Hỉ Thước vốn định trực tiếp tiến vào cứu người nhưng bị hai người kia ra hiệu ngăn lại, mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, ôm bụng thở hồng hộc, vô cùng lo lắng, chờ Hoàng đế tuyên vào.

"Hoàng thượng có chỉ, tuyên nhân chứng vào điện." Rốt cục, công công bên trong cũng lớn tiếng truyền chỉ.

Hỉ Thước không để ý toàn thân mình đầy mồ hôi, quần áo xộc xệch, nhanh chân bước vào điện Kim Loan.

Cảnh tượng hơi giống với trước kia, làm tinh thần nàng bỗng chốc hoảng hốt, dường như mình lại trở về trên chín tầng mây, chuẩn bị tiếp kiến Ngọc đế đại nhân, chờ tuyên án.

Khí thế của Hỉ Thước lúc này chạy tới không còn một bóng, lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kinh sợ, mãi đến khi ánh mắt hoảng loạn khiếp sợ như chú chim nhỏ của nàng chạm vào ánh nhìn chăm chú nóng rực của Phạm Lôi Đình.

Ánh mắt của hắn, trong suốt ôn nhu lại vững vàng như núi Thái Sơn, mang lại cho nàng sức mạnh.

Lòng Hỉ Thước đang hoảng sợ trở nên bình tĩnh, nàng chỉ nhìn hắn, trong mắt cũng chỉ có hắn, chân bước thẳng về phía hắn.

Lôi Đình đại nhân, ta đến rồi, ta đến cứu ngài, hôm nay ngài sống ta sống, ngài chết, ta chết cùng ngài.

Phạm Lôi Đình nín lặng đón nhận ánh mắt biểu lộ thiên ngôn vạn ngữ của nàng, bàn tay to vô thức đưa về phía nàng, nắm lấy bàn tay mềm mại kia, tất cả sự tức giận trong lòng vào lúc này cũng trở nên mềm nhũn ra. Hỉ nhi của Gia, đến rồi.

Hoàng đế ngồi ở trên nhìn thấy tất cả, sắc mặt cao thâm khó lường, không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt phượng sáng lấp lánh, đăm chiêu.

"Hoàng thượng vạn tuế, dân nữ là bà mối Hỉ Thước ở Vạn năm hồng nương lầu, tối hôm qua sự trong sạch của Lôi Đình đại nhân bị hủy trên tay dân nữ, không liên quan đến người bên ngoài!" Hỉ Thước vừa mở miệng, tất cả quan lại đều ngã ngửa.

"Khụ!" Phạm Lôi Đình bị sặc.

Lễ thân vương vừa kinh hãi vừa tức giận chỉ vào mũi nàng, cứ nói "ngươi ngươi ngươi" cả nửa ngày.

Chỉ có Hoàng đế tọa ở bên trên, thật không hổ là thiên tử, thân Chân Long, nghe vậy vẫn có thể ngồi vững vàng, khí thế như cũ.

"Hửm, ngươi nói như vậy, có bằng chứng không?" Hoàng Thượng ung dung hỏi.

"Bằng chứng..." Vừa nghĩ đến tối hôm qua điên long đảo phượng, nếu thật sự muốn giải thích rõ ràng, dù da mặt nàng có dày như tường thành, cũng không nhịn được xấu hổ ấp a ấp úng.

"Thật sự phải nói sao? Chuyện riêng tư như thế, cũng không thể, cũng không thể trực tiếp nói trước mặt nhiều người được. Dân nữ sẽ xấu hổ, hơn nữa sau này dân nữ còn muốn làm người bình thường nhé!"

Nói trước mấy câu như vậy, muốn như nào nữa?

Sắc mặt của nhóm quan viên hết xanh lại đỏ, không biết nên khóc hay cười, nhưng không ai dám nói thêm một lời.

Nhìn Tổng giáo đầu cầm chặt tay vị cô nương này, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn từ xưa đến nay tất cả đều trở nên nhu hòa, người mù cũng nhìn ra được Phạm đại nhân vô cùng quan tâm đến nàng, há cho phép người ngoài lắm miệng nhiều chuyện.

"Yêu nữ lớn mật đến từ chỗ nào, chẳng biết xấu hổ, còn dám nói lời bẩn thỉu ngay trước mặt Hoàng thượng, ăn nói bừa bãi!" Lễ thân vương thấy tình thế không ổn, nổi giận đùng đùng nói: "Người đến, kéo yêu nữ này xuống chém cho bản vương--"

"Ai dám?!" Rốt cục Phạm Lôi Đình cũng tức giận, rống to một tiếng,.

Tiếng gầm dữ dội này tựa như tiếng hổ gầm, điện Kim Loan chấn động đến mức vang lên những tiếng ong ong, mấy vị quan văn có tuổi chống đỡ không nổi, bị dọa hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Lễ thân vương nuốt nước miếng một cái, tim đập rất nhanh, "Ngươi ngươi ngươi -- lớn mật!"

"Lớn mật chính là Vương Gia, không phải hạ quan," Bàn tay hắn siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Hỉ Thước, mắt hổ lóe lên sát khí: "Đây là điện Kim Loan của Hoàng thượng, chúng ta là thần tử của Hoàng thượng, thiên hạ này là thiên hạ của Hoàng thượng, muốn đánh muốn giết muốn phạt, chỉ có Ngô Hoàng vạn tuế có quyền lực này, sợ rằng không cho phép Vương Gia làm chủ."

Lời nói hắn ác liệt như lưỡi kiếm, mỗi câu mỗi chữ đều đâm trúng tâm tư giấu kín của Lễ thân vương.

Sắc mặt Lễ thân vương trắng bệch, lập tức thẹn quá hóa giận đen mặt lại, hỏa khí càng tăng lên: "Ngươi -- được Phạm Lôi Đình ngươi, dựa vào tấm lòng trọng người tài của bản vương, dù ngươi to gan lớn mật làm bẩn vương nữ, nhưng vẫn bảo vệ ngươi, muốn gả ái nữ của bản vương cho ngươi, vạn lần không nghĩ tới ngươi lại lấy oán báo ân, nói xấu bản vương --"

"Hắn không có làm bẩn Vương nữ!" Một giọng nói tràn ngập tức giận lanh lảnh nũng nịu cắt đứt Lễ thân vương.

"Ngươi là cái thá gì? Dám to gan chống đối bản vương Gia?" Lễ thân vương nổi trận lôi đình: "Phản phản!"

"Là ngươi cái tên Vương Gia già rồi mà không đứng đắn, không những không biết bảo vệ thần tử của Hoàng thượng, thậm chí tà tâm chưa hết sắc tâm lại nổi lên, lại ngang nhiên bỏ xuân dược trong rượu Lôi Đình đại nhân, muốn thừa lúc hắn vô lực ăn hắn --" Hỉ Thước cũng tức gần chết, tay chống nạnh nói: "Ta nói Vương Gia, ở trong dân gian không ít lần dân nữ trông thấy lão thỏ, vẫn chưa thấy 'Thỏ' quang minh chính đại giống như ngươi, cây ngay không sợ chết đứng, hôm nay dân nữ cuối cùng cũng được mở mang hiểu biết!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.