Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 68: Đêm giao thừa!




" Bọn chúng đã tới hết đó rồi sao? "

"..."

" Được, tôi đến đây " 

Sân bay!

Một người phụ nữ sang trọng bước vội lên một chiếc xe đã đậu sẵn trước sân bay. Bà tắt máy bỏ vào túi, sau đó nhanh chóng lên xe, đợi tài xế mang vali vào cốp và chuyển bánh.

" Kìa, bà ta kìa " - từ đằng xa Leo ngồi ở ghế lại phụ thốt lên

Kevin vừa nhìn theo hướng Leo chỉ vừa tăng tốc xe đuổi theo chiếc xe của người phụ nữ vừa xuống máy bay.

- ---------------------------------

Bích Thảo và Hải Mi vừa đỡ An Vy xuống lầu dưới thì một đám côn đồ đã chạy tới bao vây lấy bọn họ.

" Bích Thảo, cô thực sự muốn phản bội tổ chức sao? " - Một tên cầm đầu bước hẳn lên phía trước nhìn cô.

" Mục tiêu của các người đã tới rồi. Đang ở phía trên, còn cô gái này, tôi nhất định phải đưa đi " - Bích Thảo nhìn tên đó nói

" Phu nhân sắp tới rồi, mọi việc cứ đợi bà ấy tới. Ai cũng không được phép rời khỏi nơi này " - tên cầm đầu ngoái tai tỏ vẻ không hài lòng nghiêng đầu nhìn Bích Thảo 

" Không thì làm sao? " - Minh Thiên cùng Thái Điệp đi vào từ phía sau bọn chúng, Minh Thiên lên tiếng 

" Candy, cậu tới hơi trễ đấy " - Hải Mi cười nhẹ

" Có người còn muộn hơn tôi cơ " - Thái Điệp nhún vai 

" Không nói nhiều nữa, các người là ai? " - tên cầm đầu quát lớn nhìn về phía Minh Thiên và Thái Điệp 

" Rain, cậu không sao chứ? " - Thái Điệp lo lắng nhìn An Vy không đứng vững phải dựa vào hai người bên cạnh 

" Không sao, không được thoải mái mà thôi. Ngày ba bữa đầy đủ nhưng không có đùi gà rán " - An Vy cười nhẹ

" Vậy để anh đưa em ra ngoài ăn " - Minh Thiên đá mảnh gỗ phía dưới sân vào mặt tên cầm đầu rồi lao vào giải đám đông mở đường cho Bích Thảo và Hải Mi đưa An Vy đi ra phía cổng

" Rain " - Thái Điệp nhân lúc hoảng loạn chạy về phía bọn nó

" Cậu đưa Rain ra khỏi đây đi " - Hải Mi vừa nhìn thấy Thái Điệp đã giao nó cho Bích Thảo rồi chạy về một góc phòng cầm lấy cây gậy ở đó chạy tới đánh vào đầu tên đang kẹp lấy cổ Minh Thiên 

" Anna, Anna " - Thái Điệp hướng nhìn theo cô lo lắng gọi lớn 

" Mau đi thôi, phu nhân sắp tới rồi. Bà ấy sẽ không để cho ai thoát đâu. " - Bích Thảo nói vội rồi đỡ An Vy đi ra bên ngoài.

Thái Điệp cũng nhanh chóng đỡ An Vy đi nhanh ra bên ngoài, nhưng vừa ra tới nơi thì một đám người tầm hai mươi tên lại tiến vào phía bọn nó.

" Chết tiệt. Bọn chúng nhanh thật " - Bích Thảo gầm gừ nói

Bọn nó nhanh chóng bị bao vây và bắt giữ qua một căn phòng khác, cả 3 đều bị trói chặt tay ngược qua sau lưng.

" Đưa Bích Thảo đi " - một tên bặm trợn liếc nhìn đàn em sau đó đã đi tới kéo Bích Thảo đứng dậy. Thái Điệp liền đưa chân ra ngáng tên đó làm hắn ngã nhào xuống. 

" Các người muốn làm gì? " - Thái Điệp ngước nhìn bọn chúng khó chịu nói

" Con khốn " - Tên cầm đầu tiến sát tới túm lấy tóc Thái Điệp tay kia dí con dao vào gương mặt Thái Điệp - " Ngoan ngoãn chút đi "

Nhìn thấy tên đó vừa rút chiếc dao ra, Bích Thảo đã lao vào tên đó che chắn cho Thái Điệp làm hắn ta ngã nhào xuống, nói:

" Người ông cần là tôi, tha cho bọn họ đi "

" Tha sao? " - Tên đó tức giận đứng dậy, tiến về phía Bích Thảo đâm mạnh con dao, hắn ta rất ghét phải lôi thôi như này. " Bọn mày thật không biết điều " - hắn ta gầm lên một câu

" Máu, Máu " - Thái Điệp thốt lên trong nước mắt.

Đúng, là máu, nhưng máu của ai?

" Rain "

Giọng nói của ai đó làm mọi người trong phòng đều ngước đầu nhìn ra phía cửa.

Khánh Anh nắm chặt bàn tay lại bước từng bước chắc nịch đến phía nó. Đôi mắt đã đỏ ngầu quỳ xuống ôm lấy nó vào lòng. Bảo Nam đứng bên cạnh hắn cũng tiến vào đi nhanh tới phía Thái Điệp mở dây trói cho cô sau đó quay sang Bích Thảo cởi trói cho cô.

" Sao cậu lại ngốc thế? Sao lại lao vào đỡ mũi dao chứ? " - Thái Điệp bật khóc quỳ xuống bên cạnh nhìn nó đang trong vòng tay hắn.

" Mấy tên nhãi ranh " - Tên cầm đầu gằn giọng - " Được lắm. Bọn bay đâu, lên "

Hắn ta vừa nói xong, đám đàn em cầm gậy xông lên. Ở đây chỉ có Bảo Nam và Khánh Anh biết võ, còn bọn chúng thì đông tên nào cũng có gậy gộc.

Khánh Anh ôm chặt An Vy vào lòng, mặc kệ đám đàn em của tên bặm trợn đang đánh tới tấp lên người hắn. Hắn vẫn ôm chặt lấy nó che chắn cho nó. Nó chỉ có thể phản ứng yếu ớt trong vòng tay hắn. Nhẹ đặt lên trán nó một nụ hôn. Khóe môi thấp thoáng một nui cười. Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nó, cuối cùng hắn cũng có thể bảo vệ nó!

Bích Thảo nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt tự nhiên rơi xuống không ngừng. Không nghĩ ngợi gì, cô liền lao vào ôm lấy nó và hắn che chắn. Hứng tất cả những trận đòn của bọn chúng.

Bảo Nam chỉ có thể kéo Thái Điệp ra và hạ gục từng tên một. Mặc dù cậu đã cố gắng chạy tới phía bọn nó nhưng phần vì phải bảo vệ Thái Điệp, phần vì bọn chúng quá đông nên không thể làm gì hơn.

" Dừng lại đi " - Một người phụ nữ sang trọng bước vào quát lớn - " Tôi đã cho phép các người hành động sao? "

Bọn chúng vừa nghe thấy tiếng bà ta liền dừng lại đi về phía bà đồng thanh: " Phu nhân "

Đúng lúc này, Minh Thiên, Hải Mi, Vũ Phong cùng Hải Minh đi tới rẽ ngang lối bên phải đi vào đứng cạnh bọn nó. Minh Thiên và Hải Mi đỡ Bích Thảo đứng dậy, sắc mặt cô đã tái nhợt đi. Hải Minh thì liếc xuống nhìn nó và hắn đang ngồi phía dưới sàn sau đó ngước lên nhìn người đàn bà đứng giữa.

" Trò chơi phải có màn kết rồi chứ? " - Vũ Phong ngước đầu nhìn người đàn bà nói

Người đàn bà chỉ nhếch khóe môi lên như cười như không bước hẳn lên phía trước khoanh tay trước ngực, cao giọng:

" Bao giờ Hoàng Thị chưa sống dở chết dở thì mọi chuyện vẫn chưa xong đâu "

" Dì sẽ được gì trong chuyện này? Khi chính Dì đã làm hại đứa cháu gái của mình? " - Từ bên ngoài, một chất giọng lạnh lùng vang lên, sau đó tiến sau vào trong căn phòng khiến mọi người đều chú ý tới. Người đó không ai khác chính là Kevin.

Kevin cùng Leo bước vào, bọn họ đều tách ra hai bên cho Kevin cùng Leo đi sâu vào bên trong. Leo quỳ một chân xuống nhìn vào vết thương ở bụng An Vy, sau đó khẽ liếc nhìn Khánh Anh đang ôm chặt nó vào lòng rồi khẽ lắc đầu. Còn Kevin thì đứng bên cạnh Vũ Phong khẽ liếc nhìn An Vy rồi nhìn qua đối diện với người đàn bà. Vừa nhìn thấy Kevin, người đàn bà đó sắc mặt liền thay đổi. Mọi người cũng có một chút bất ngờ. 

" Dì sao?... "

* Bùm Bùm Bùm * 

Căn phòng bỗng phát sáng. Bên ngoài pháo hoa đã nổ lên sáng trưng cả một vùng trời. Căn nhà hoang tồi tàn, ấm ướt, khuất sâu bỗng trở nên bừng sáng hoan hỉ đón chào giây phút năm mới!

Giao thừa đã tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.