Một ngày mới nữa lại bắt đầu, hương hoa quen thuộc vẫn thoảng bay khắp căn biệt thự, không khí se lạnh lại càng làm cho con người có một thứ cảm giác gì đó rất lạ. An Vy mặc một chiếc áo len màu trắng kết hợp chiếc váy xòe dài đến bắp chân, nó cứ hì hục mãi ở bếp.
Khánh Anh cùng Khánh An đang ngồi ghế sofa xem tivi thì tiếng nó vang lên làm hắn giật mình cùng Khánh An chạy vội xuống nhà bếp.
" Có chuyện gì thế? "
An Vy vừa ngửa người về sau vừa chỉ vào nồi cá trên bếp rồi nhìn hắn:
" Cháyyyyy "
Hắn thấy vậy vội đi vào tắt bếp rồi đưa nồi cá bỏ vào chậu rửa bật vòi cho nước chảy xuống:
" Cháy còn đứng đấy "
" Không thì làm sao? " - Nó ngơ ngác trả lời
" Ơ " - Hắn quay sang nhìn nó bất lực - " Đây là món ăn đặc sản mà em muốn cho anh và Camella thưởng thức sao? "
" Đấy. Cá đấy " - Nó gật gật đầu như chọc tức hắn
" Cá Cháy hừm? " - Hắn khoanh tay dựa hẳn người vào bếp nghiêng đầu nhìn nó
Nó nhìn xuống chậu rửa rồi lại nhìn hắn cười trừ làm cho Khánh An bịt miệng cười tủm tỉm.
" Bé cưng à " - An Vy khổ sở nhìn Khánh An
Hắn cũng chỉ biết bật cười nhìn nó rồi nói:
" Đi, lên thay đồ đi. Gọi cả Bích Thảo nữa, hôm nay Kin có hẹn chúng ta ở quán cũ " - Hắn đi tới xoa xoa đầu nó
" Bích Thảo ạ? " - An Vy hơi ngước đầu lên nói nhỏ
Hắn chỉ khẽ gật đầu rồi đẩy nhẹ nó đi. Nó vừa lên phòng, Khánh Anh bế Khánh An lên rồi ra ngoài phòng khách đợi.
Một lúc sau bọn nó có mặt ở quán gà nướng quen thuộc.
" Đây nè " - Từ bên trong, Thái Điệp dơ cao hai tay vẫy vẫy bọn nó
An Vy hí hửng nắm tay Khánh An đi nhanh tới chỗ Thái Điệp và Bảo Nam. Khánh Anh cùng Bích Thảo đi liền sau đó.
" Ôi bé con cũng tới à " - Thái Điệp chúi người về phía trước nhéo má Khánh An một cái rồi đưa cho cô bé một cái đùi gà. Khánh An cười híp mắt nhận lấy:
" Em cảm ơn chị "
" Ngoan " - Thái Điệp cười tươi nhìn cô bé rồi quay sang bọn hắn - " mau ngồi xuống đi "
Mọi người ngồi vào bàn và bắt đầu sự nghiệp ăn uống. Cũng phải thôi, nó tranh luôn gian bếp và cho người làm nghỉ hết rồi, bây giờ bụng ai cũng đói meo.
" Nó bỏ đói cậu à? " - Bảo Nam bật cười nhìn nó ăn ngon miệng
" Đó là.. Một câu chuyện... Buồn rất dài " - An Vy vừa nói vừa nhai một miệng đầy thịt gà
" Nghẹn đấy " - Hắn nhăn nhó đưa li nước về phía nó.
Nó nhận lấy rồi uống một hơi. Thái Điệp cùng Khánh An vẫn chăm chú ăn còn Bích Thảo thì ngồi yên một chỗ nhìn mọi người. Lúc này Thái Điệp như nhớ ra điều gì đó liền bỏ chiếc đùi gà xuống lấy giấy lau miệng rồi nói:
" Đúng rồi, nghe nói Vũ Phong đã trở về "
" Bao giờ? " - Khánh Anh bất ngờ nhìn Thái Điệp
" Không biết nữa, chị Linda vừa mới báo đã tìm thấy anh ấy. Tao cũng chưa rõ mọi chuyện " - Thái Điệp
" Anh ấy vẫn ổn chứ? " - An Vy
" Phải gặp anh Kevin thì mới rõ tình hình " - Thái Điệp
" Vậy chiều nay chúng ta qua công ty anh ấy " - Bảo Nam
" Em ra ngoài một chút ạ " - Bích Thảo bỗng lên tiếng
" Ừ em đi đi " - Thái Điệp cười nhẹ gật đầu. Bọn hắn lại tiếp tục bàn về Vũ Phong
Đang ăn thì nó sơ ý làm li nước đổ xuống:
" Á "
" Hậu đậu " - Hắn vừa lấy giấy lau lau cho nó vừa bật cười nhìn khuôn mặt đang không biết khóc hay cười của nó
" Em đi rửa tay " - An Vy lườm hắn một cái rồi cũng đi ra bên ngoài.
Đang loay hoay rửa tay thì một hình bóng quen thuộc cùng một đám người chợt rẹt qua tầm nhìn của nó. Như vô thức, nó bước theo sau lưng người đó. Người này chẳng phải là người đã truy đuổi Bích Thảo trước đây sao? Đúng. Cũng tại nơi này. Nó đã từng chạm mặt bọn chúng. Nhưng tại sao, bọn chúng lại đi cùng Bích Thảo? Một đống câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu nó thôi thúc bước chân nó đi theo bọn chúng.
Vừa vào tới một con hẻm. Nó nấp sau bức tường cố gắng nghe xem bọn họ đang nói gì nhưng không thể nào nghe được. Nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ không phải là mối quan hệ đối đầu. Nhận thấy sự kì lạ, nó vội quay bước thì ai đó đã giữ lấy đầu nó không cho nó quay lại.
" Trò chơi phải có màn kết rồi "
Chất giọng quen thuộc vang lên bên tai nó. Nó đang định kêu lên thì tên đó đã dùng một chiếc kim tiêm đâm mạnh vào tay nó khiến đầu óc nó mộng mị và dần mất đi ý thức, sau đó ngất lịm đi trong vòng tay người đó.
Đến lúc này, Bích Thảo và đám người đó mới quay người lại đi về phía nó đang ngất lịm trong tay tên kia.
" Làm tốt lắm, đưa tới chỗ phu nhân đi "
Bích Thảo vừa ngắt lời thì bọn họ khẽ gật đầu rồi tản dần ra. Bích Thảo nhìn xung quanh một lượt rồi quay về quán ăn vừa nãy. Một con người bước nhẹ tới chỗ nó vừa ngất đi rồi hướng mắt nhìn theo bóng dáng Bích Thảo sau đó bỏ đi.
Quay lại với bọn hắn, mãi vẫn không thấy nó đâu nên mới bắt đầu sốt sắng.
" Sao nó đi lâu vậy? " - Thái Điệp lên tiếng sau đó quay sang nhìn Bích Thảo - " Vừa nãy em không thấy Rain ở bên ngoài sao? "
" Không ạ. Em đi mua chút đồ. Quay lại thì vào đây luôn ạ. Không thấy chị ấy đâu " - Bích Thảo
" Để tao ra ngoài xem " - Khánh Anh đứng dậy đi ra bên ngoài
- -----------------------------------
- Bệnh Viện 🏥 -
Căn phòng rộng lớn, trắng toát, được trang bị rất đầy đủ tiện nghi. Một người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu vẫn chìm đắm trong giấc ngủ dài. Một người con trai cao lớn mặc chiếc áo dạ dài màu sữa cứ đứng lặng như vậy nhìn người phụ nữ đang chìm trong giấc mộng dài. Một giọt nước mắt vô thức chảy dài trên gương mặt toàn mĩ của anh. Anh cứ đứng như thế cho đến một lúc lâu sau, chuông điện thoại vang lên, anh đưa chiếc điện thoại lên nhìn thì thấy số lạ. Nhìn người phụ nữ một lần nữa sau đó anh mới bước ra bên ngoài đưa máy áp vào tai mình:
" Tôi nghe "
" Anh Kevin, Rain đang gặp nguy hiểm. Tôi là Vũ Phong " - Đầu dây bên kia phát ra. Ở trong bệnh viện yên tĩnh, tiếng nói đều đặn văng lên rõ mồn một trong điện thoại và sau đó là tiếng " Tút... Tút... Tút... " nhưng trái ngược với không gian lúc này, lòng anh như có cái gì thiêu đốt. Kevin nắm chặt chiếc điện thoại trong tay rồi quay người đi!