Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 55: Xác chết biến mất




Một ngày mới nữa lại bắt đầu. Không khí học tập ngày càng sôi nổi. Còn nó vẫn ngon giấc trên chiếc bàn ở thư viện. 

" Bộ mày không cho nó ngủ à? " - Thái Điệp chống cằm nhìn hai kẻ đang ngồi đối diện

Khánh Anh rời mắt khỏi quyển sách nhìn sang phía bên phải thì thấy nó gục đầu lên bàn ngủ ngon lành. Hắn cười nhẹ rồi ngước đầu nhìn Thái Điệp đang ngồi đối diện:

" Cần cù bù thông minh "

Hắn vừa nói vừa cười rồi tiếp tục đọc sách. Chả qua là đêm qua nó thức cả đêm để học thuộc cách giải mấy bài hóa học. Chỉ cần đọc thuộc khi đi thi làm bài chỉ cần thay số là được và tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của nó!

Thái Điệp khó hiểu nhìn qua Bảo Nam vẫn còn ghi chép gì trong vở, cô chúi đầu về phía trước thì đột nhiên An Vy hét một cái " Đừng " làm cô giật mình tay ôm lấy ngực nhìn nó mếu máo:

" Rain "

Mọi người ai cũng nhìn về phía bàn An Vy. Hắn vội nhìn sang nó gập quyển sách đặt xuống bàn, hắn đưa tay ôm lấy nó:

" Vừa gặp ác mộng? "

" Không sao chứ? " - Bảo Nam mở chai nước ra đưa cho nó.

An Vy mồ hôi nhễ nhại bình tĩnh nhận lấy chai nước, tay kia đặt lên trán nói:

" Vừa rồi em mơ thấy Bích Thảo đang xô em ngã xuống một ngôi nhà hoang " 

" Sao tự nhiên cậu lại mơ đến cô ấy? " - Thái Điệp nhíu mày nhìn nó 

" Hôm qua bọn tao ra ngoài, Rain đã vô tình gặp lại cô ấy " - Khánh Anh vừa vỗ về nó vừa nhìn Thái Điệp nói 

" Không phải cô ấy đang sống với mẹ ở khu rừng đó sao? Tự nhiên sao lại xuất hiện ở đây? " - Bảo Nam

" Cô ấy thay đổi rất nhiều " - Trong ánh mắt đục ngầu của An Vy lóe lên một chút sợ hãi.

" Không sao đâu " - Khánh Anh ôm nó vỗ về, ánh mắt ấm áp của hắn nhìn nó trấn an. 

" Fin vẫn chưa tìm ra tung tích của bà ta. Chuyện này không đơn giản đâu " - Nhìn thấy nó sợ hãi như vậy Thái Điệp vội chuyển chủ đề. Khánh Anh đẩy đầu nó dựa lên vai hắn xoa xoa một bên má nó nói: " Học đi ". Nó gật gật đầu rồi cầm quyền sách lên đọc tiếp. Thực ra là để suy nghĩ, nó đang nhớ lại ánh mắt của Bích Thảo lúc nhìn nó. Rất chân thật! 

" Chắc phải đợi thi xong thôi " - Bảo Nam nói xong rồi cả bọn lại tiếp tục học. Thư viện đã đông nghẹt người, mọi người vẫn đang chạy đua học trong thời gian nước rút. Ở một bàn gần đó, Hải Minh vẫn luôn quan sát nó. Người con gái này thực sự làm cậu không thể quên, chỉ có thể nhìn từ xa càng không thể đối mặt!

Hải My cũng nhìn thấy sự quan tâm của hắn dành cho nó. Ánh mắt hắn nhìn nó hình như chưa từng dành cho cô! Cô khẽ cúi đầu xuống, hai tay bấu chặt vào nhau. 

Thời gian trôi qua rất nhanh chóng. Thời gian càng gần thi thì bọn hắn càng ít học lại, còn nó thì vẫn khổ sở với mấy bài hóa.

An Vy ngồi khoanh chân trên giường hai tay đan vào nhau đặt lên đầu mắt nhắm lại đọc lớn:

" Hợp chất khí với hiđro của một nguyên tố là RH4, theo bảng tuần hoàn suy ra công thức oxit cao nhất của R là RO2, trong phân tử RO2, có 53,3% oxi về khối lượng nên ta có:

%mO=2.16R+2.16.100%=53,3%→R=28

%mO=2.16R+2.16.100%=53,3%→R=28

Vậy R là Si, nguyên tử khối là 28 đvC. "

" Nó bị vậy lâu chưa? " - Thái Điệp viết tin nhắn vào máy rồi đưa cho hắn.

" Từ lúc nó chìa tay ra bắt tay làm quen với mày đó " - Khánh Anh cũng viết rồi đưa lại cho Thái Điệp.

Thái Điệp cúi đầu xuống trừng mắt nhìn hắn. Bảo Nam khoác lên vai cô chống hông nhìn nó đọc " kinh ". Còn hắn vẫn giữ nguyên nụ cười quay sang nhìn nó khoanh tay.

Bọn hắn đứng ở chân giường nhìn nó cho đến lúc Thái Điệp nhảy bổ lên người nó làm cả hai ngã nhào ra phía sau nó mới ngừng đọc kinh mà hét lên một cái " Á "

" Sao mọi người lại ở đây? " - An Vy ngồi dậy đạp Thái Điệp qua một bên 

" Sao cậu phũ phàng quá vậy " - Thái Điệp mặt méo mó ngồi dậy nhìn nó

" Ai kêu cậu làm tôi giật mình " - An Vy lè lưỡi rồi chạy xuống cạnh hắn khi thấy Thái Điệp đang muốn nhảy vào người nó tiếp

" Ăn ở thôi vợ à " - Bảo Nam bật cười đi tới kéo Thái Điệp ngồi dậy.

" Trọng sắc khinh bạn " - Thái Điệp lườm Khánh Anh một cái. Không có hắn thì cô đã nhảy bổ vào người nó cù léc nó rồi. 

" Thôi đi nào " - Khánh Anh làm lơ Thái Điệp rồi khoác vai nó đi ra

" Ơ mày " - Thái Điệp chỉ theo Khánh Anh ú ớ

" Còn ơ gì nữa. Đi thôi " - Bảo Nam cầm lấy tay cô đang đưa ra kéo đi.

------------------------------------

" Chúng ta đi đâu đây? " - An Vy rảo bước vừa nhìn xuống chân vừa nói 

" Càng gần thi thì càng nên đi bộ cho đầu óc thư giãn " - Thái Điệp hít một ngụm hơi thật sâu rồi thoải mái nói 

" Có được đi ăn gà không? " - An Vy hí hửng nhớ lại đêm hôm trước hắn dẫn nó đi dạo mà nhìn sang Thái Điệp vui vẻ hỏi

" Không được " - Tiếng Khánh Anh phát ra làm nó và Thái Điệp chưa kịp cười đã quay sang lườm hắn.

" Thi xong đi " - Bảo Nam nói rồi xoa xoa đầu Thái Điệp. 

" Chỉ có mày là thương tao thôi chồng haha " - Thái Điệp nói rồi quay sáng phía bên phải lườm Khánh Anh và An Vy - " Chứ để bọn này thì... Á "

Thái Điệp chưa nói hết câu thì có ai đó chạy lên đụng trúng vai cô. Bảo Nam kéo cô lại vào phía Khánh Anh rồi nheo mắt nhìn người vừa đụng trúng cô.

" Đó... Đó là Bích Thảo " - An Vy giơ ngón trỏ lên nói

Khánh Anh và Bảo Nam nhìn nhau rồi chạy theo cô gái đó. An Vy đi lại xem Thái Điệp có sao không rồi cả hai cũng đuổi theo sau lưng bọn hắn.

Bọn hắn chạy vào một ngõ cụt, một lúc sau bọn nó chạy tới cúi đầu thở hổn hển nhìn bọn hắn.

" Người đâu? " - Thái Điệp ngước đầu dậy nhìn bọn hắn.

" Tới đây thì mất dấu " - Bảo Nam nói rồi quan sát xung quanh 

" Nhưng đây là ngõ cụt rồi mà " - An Vy đứng dậy chống tay lên hông thở gấp nói. 

Khánh Anh quan sát xung quanh rồi chỉ vào túi đen ở trong góc phía trước:

" Cái đó... "

Bọn nó đi tới gần nhìn, Bảo Nam ngước lên nhìn bức tường nói:

" Nếu chúng ta không nhìn lầm thì cô gái đó thực sự đã vào đây và biến mất. Có thể vượt tường sao? "

" Cái này là cái gì? " - An Vy cúi xuống định chạm vào thì Khánh Anh đập vai hù nó.

" Ới " - nó giật bắn ôm lấy tay lùi về sau. Nó nhìn sang lườm hắn rồi đưa tay đánh đưa chân đá hắn liên tục. Hắn cứ cười rồi né cú đánh của nó làm nó càng điên tiết. 

Khỏi phải nói Bảo Nam và Thái Điệp nhìn nó cười đến ra nước mắt.

Khánh Anh giữ chặt tay nó kéo vào lồng ngực hắn:

" Thôi nào. Ai kêu lanh chanh "

" Hứ " - Nó quay mặt về hướng khác không thèm nhìn hắn.

" Thôi để tao " - Bảo Nam bây giờ mới chịu nín cười

Thái Điệp cầm lấy cánh tay Bảo Nam chúi đầu lên nhìn, Khánh Anh và An Vy cũng quay đầu nhìn. Vừa mới gỡ được dây cột, Bảo Nam kéo bao tải xuống giật mình lùi về phía sau.

" Á " - Thái Điệp và An Vy đồng thanh hét lên.

Bảo Nam lùi về sau đưa tay lên che ngang mắt Thái Điệp rồi quay người cô lại. Nó vừa nhìn thấy đã nhắm mắt quay vào trong úp mặt vào lồng ngực hắn. Hắn đưa tay ôm lấy đầu nó vỗ nhẹ trấn an rồi quay sang nhìn Bảo Nam. 

" Có vẻ như người này đã chết vài ngày rồi " - Bảo Nam quan sát rồi nói. 

Khánh Anh nghĩ ngợi một lúc rồi cùng Bảo Nam đưa nó và Thái Điệp ra bên ngoài sau đó gọi cho cảnh sát. An Vy lấy tay quạt quạt lên mặt rồi nôn thốc nôn tháo ra. Chiếc bao tải vừa cởi xuống một mùi hôi khó chịu bốc ra, nó nín thở đến lúc ra bên ngoài mới có thể nôn hết ra. Cũng may người lúc đó mở bao tải ra không phải là nó nếu không nó sẽ ngất xỉu tại chỗ mất. Khánh Anh đi tới vỗ vỗ lưng cho nó, nó nôn hết ra thì đờ đẫn ngồi sộp xuống đất. Lúc này Bảo Nam đã đi mua nước chạy tới đưa cho nó và Thái Điệp. Thái Điệp mặc dù ổn hơn nó nhưng mặt mày đã tái đi.

Đợi một lúc, cảnh sát đã đến nơi. Khánh Anh để nó và Thái Điệp ở cùng Bảo Nam bên ngoài rồi dẫn bọn họ đi vào. Một lúc lâu sau cảnh sát đi ra và leo lên xe. Bọn nó nhìn theo không hiểu chuyện gì. Khánh Anh lúc này mới bước ra.

" Có chuyện gì thế? " - Bảo Nam quay lại nhìn hắn

" Cái xác mất tích rồi " - Khánh Anh đi tới ngồi xuống chỗ nó vuốt vuốt lưng cho nó - " Đỡ chưa? "

" Sao có thể? " - Thái Điệp nhíu mày rồi cùng Bảo Nam chạy vào xem. Nó thì chẳng quan tâm đến điều gì nữa, lắc lắc đầu nhìn hắn. Gương mặt cái xác vừa nãy đã biến dạng. Không thể nhìn rõ gương mặt.

Bảo Nam và Thái Điệp đi ra lắc đầu nhìn Khánh Anh, Bảo Nam nói:

" Có người sắp xếp chuyện này sao? "

" Về trước đã " - Khánh Anh cúi người trước mặt nó, nó cũng hiểu ý leo lên lưng hắn ôm chặt lấy cổ hắn. Bọn hắn nhanh chóng trở về.

-----------------------------------

Trong một căn biệt thự sang trọng, có ba con người đang ngồi trên ghế sofa trong một căn phòng. 

" Này Linda, em muốn tẩu hỏa nhập ma vì đống sách vở này sao? " - Leo càu nhàu nhìn Linda

" Chịu thôi. Em sắp thi đến nơi rồi " - Ngọc Ngân mắt vẫn dán vào cuốn sách với tay lấy li trà lên làm một ngụm rồi tập trung xem sách.

Leo thở dài một cái tựa lưng vào thành ghế:

" Không biết Rain bây giờ sao rồi, nhớ nó quá "

" Thì đi thăm nó " - Kevin vẫn chăm chú xem tập hồ sơ rồi lên tiếng 

Leo nhìn qua Kevin rồi nhìn xuống bàn phía anh, một đống hồ sơ cũng đang đợi anh giải quyết. Đây là giai đoạn đầu của công ty nên còn rất nhiều việc.

Leo chán nản lấy tập hồ sơ lên xem. Tiếng chuông điện thoại của Ngọc Ngân reo lên, Ngọc Ngân liếc nhìn Kevin và Leo sau đó đi ra ngoài. 

" Điện thoại người nào mà phải nói chuyện riêng thế nhỉ? " - đợi Ngọc Ngân ra ngoài Leo mới lên tiếng 

" Cậu ít chuyện quá. Làm việc đi " - Kevin dừng ánh mắt di chuyển lên người Leo rồi nhìn ra cửa Ngọc Ngân vừa đi qua, trầm ngâm một lúc.

Ngọc Ngân ra ngoài ban công nhìn một lượt không thấy ai mới đưa máy lên nghe:

" Alo chị "

" Một tuần nữa chị về, em sắp xếp giúp chị. Nhưng đừng để hai người kia biết " - Đầu dây bên kia

" Dạ chị. Có chuyện gì sao ạ? " - Ngọc Ngân tò mò hỏi

" Có một vài chuyện liên quan đến vụ án của Ba mẹ Kay. Về rồi chúng ta nói rõ sau "

" Được ạ " - Ngọc Ngân nói rồi tắt máy. Còn một tuần nữa là thi xong. Lúc đó bọn nó sẽ có nhiều thời gian tìm hiểu chuyện này.

--------------------

Đêm này có bốn con người không thể ngủ được. An Vy lăn qua lăn lại rồi trùm chăn kín đầu vẫn không thể thôi nghĩ về cái xác ấy. Khánh Anh trầm ngâm gác tay lên trán suy nghĩ. Ai là người đứng sau mọi chuyện? Chẳng lẽ lại tình cờ như lúc trước Rain gặp Bích Thảo?

Đang nghĩ ngợi thì nó mở cửa phòng hắn chui đầu vào, thấy hắn chưa ngủ đang nhìn về phía nó, nó mếu máo:

" Ken ơi "

Hắn bật cười nhìn nó. Nó bước hẳn chân vào phòng hắn, trên tay ôm chặt chiếc gối, nhìn hắn vẻ mặt đáng thương. Hắn cũng nhìn nó lắc lắc đầu, gương mặt phảng phất nụ cười, cố gắng nhịn cười.

Nó nhìn thấy hắn lắc đầu thì xoay người đóng cửa lại chạy lên giường hắn kéo chăn lên chui vào ôm lấy hắn. Hắn vẫn nghiêm nghị:

" Anh bao không mà "

" Em ngủ rồi " - Nó nhắm chặt mắt lại ôm ghì lấy hắn. - " Ấm áp quá "

Hắn bật cười, hắn nên cảm ơn cái người dàn dựng ra chuyện này? Hắn nhấc đầu nó lên đưa tay ra kê đầu cho nó rồi nằm nghiêng người về phía nó ôm chặt nó vào lòng. Hắn hôn lên trán nó:

" Ngủ đi "

Nó không phản ứng gì, ôm chặt lấy hắn ngủ ngon lành trong vòng tay hắn. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ bên cạnh nó.

Về phía Thái Điệp cũng vậy. Lăn qua lăn lại không thể ngủ được, điện thoại bỗng phát ra ánh sáng. Bảo Nam đang gọi cho cô. Thế là cô cầm lấy điện thoại chui vào chăn nằm nói chuyện với Bảo Nam cả đêm cho đến lúc ngủ quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.