Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 7: 7: Chú Không Thích Tôi Sao




Hàn Lam Vũ đanh mặt bước vào, cảm tưởng như chất cồn bây giờ mới ngấm vào từng dây thần kinh trong cơ thể hắn, hôm nay hắn phải tiếp rượu với khách còn phải uống thay phần của cô, chưa bao giờ hắn lại uống nhiều đến như thế.

Vừa nãy hắn cũng không hiểu vì sao có thể lái xe được tới chỗ Triệu Y Trân, hắn mới bước được hai bước thì choáng váng ngã xuống, Doãn Đan Tâm phản ứng nhanh nhẹn, vội chạy tới đỡ hắn đứng dậy, Hàn Lam Vũ đang bực dọc cộng thêm chất cần điều khiển, hắn hung dữ hất tay Đan Tâm ra, sức cô nhỏ bé như thân thể, hắn thì cao lớn hơn cô rất nhiều, chỉ một cú đẩy có dùng lực một tí cô đã bị hất văng ra rồi.

VietWriterDoãn Đan Tâm nhăn mặt vì đau, một lúc sau vẫn ngờ nghệch ngồi trên mặt sàn như đứa trẻ tội nghiệp, vẻ bề ngoài làm cô mờ mắt, lại không thể ngờ hắn là một kẻ hung dữ, thô bạo như thế.

Hàn Lam Vũ đưa tay hất hết mấy con gấu bông làm hắn chướng mắt xuống sàn rồi thả lỏng cơ thể nằm sấp xuống giường, đầu quay ra phía ngoài, nhắm mắt lại, hàng mi đen phủ xuống làm cho khuông mặt hắn hiền hòa hơn, khác hẳn con người thô bạo vừa rồi.

Doãn Đan Tâm chống tay ngồi dậy, cô khom người đi về phía đầu giường, hai tay vịn vào mép giường, tựa má nhìn hắn chằm chằm, cô bất giác lên tiếng: "Yêu quái chỉ biến thành hoàng tử vào ban đêm?"

Quả thực, chuyện xảy ra có chút không chân thật, hắn vì sao lại phải lấy cô làm

VỢ?

Hàn Lam Vũ chỉ nhắm mắt dưỡng thần, hắn vẫn chưa đi sâu vào giấc ngủ, nghe được câu nói ngô nghê của cô thì bật cười thành tiếng, nụ cười của hắn tỏa nắng ngay cả ban đêm nhưng làm cho cô giật bắn người, lùi về phía sau ngả ngửa chống tay lên sàn.

Hàn Lam Vũ ngồi dậy, bất ngờ nắm lấy bàn tay cô kéo lên giường, cơ thể cao lớn

của hắn đang đè lên người cô, Doãn Đan Tâm nhỏ bé lọt thỏm trong lòng hắn, cánh tay hắn chống lên làm nệm càng bị lún xuống, tay hắn chạm vào cánh tay cô nóng rực, cơ thể hắn như quả cầu lửa biết tỏa nhiệt.

Hàn Lam Vũ chậm rãi cúi sát mặt xuống, vẻ đẹp trai nam tính của hắn khi vào đôi mắt của Doãn Đan Tâm thì biến thành lưu manh sở khanh, cô sợ hãi nhắm tịt mắt đưa tay lên che ngang ngực, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói châm biếm của hắn: "Muốn làm công chúa à...!Ngày mai tới nhà trẻ, tôi đây KHÔNG HỨNG THÚ!" Hắn nhấn mạnh ba chữ cuối.

Nói xong, hắn đi tới tủ đồ, lấy một bộ quần áo pijama dài tay màu tối giản chất liệu lụa tơ tằm mềm mại rồi đi vào phòng tắm.

Doãn Đan Tâm bên ngoài nằm bất động không nhúc nhích, mắt mở to nhìn trần nhà, hắn xem cô là gì vậy? Đứa trẻ lên ba à? Doãn Đan Tâm tức tối bật ngồi dậy, cô nhặt gấu bông lên giường làm giải phân cách ở chính giữa rồi nằm ở một bên nhắm mắt lại.

Hàn Lam Vũ tắm rửa xong đi ra ngoài, men rượu đã vơi đi phần nào, nhìn lên giường nhếch mép cười khinh, hắn đi tới lau khô tóc rồi lên giường định gạt mấy con gấu nhảm nhí xuống khỏi giường của hắn, Doãn Đan Tâm liền quay người lại ôm lấy đống gấu bông trừng mắt: "Không được gạt xuống".

Hàn Lam Vũ nhún vai, lên tiếng: "Cô bé à, em nghĩ em đang ở đâu? Đây không phải Hàn gia, càng không phải Doãn gia, tất nhiên không phải là nhà trẻ! Ok?" Hàn Lam Vũ nói xong đưa tay tua hết đống gấu bông của nó xuống giường sau đó thản nhiên nằm xuống lấy chăn đắp ngang người rồi đưa tay vỗ hai cái, hệ thống đèn điện cảm ứng vụt tắt, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn ngủ.

Doãn Đan Tâm ngồi bất động trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh ngấn nước, cuộc đời không giống như truyện, sự khởi đầu mà Doãn Đan Tâm cho rằng suôn sẻ có vẻ không đúng, cô đang tự kết thúc cuộc đời mình bằng cuộc hôn nhân với người đàn ông này, dù cô còn trẻ, chưa từng trải nhưng cô hiểu một cuộc hôn nhân

không giống thế này.

Đan Tâm chậm rãi đi xuống giường, cô bước đến ngồi xuống sàn bên cạnh con gấu khổng lồ rồi gối đầu lên chân nó, nhắm tịt mắt lại, một thế giới riêng của cô như mở ra, cô nhớ ông nội, nhớ cuộc sống vui vẻ, vô âu vô lo khi có ông bên cạnh, cô rất nhớ cuộc sống ngày đó, dù không có ba mẹ giống như bao người khác nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, nhận được rất nhiều tình thương từ mọi người cho nên cô luôn hoạt bát đáng yêu và có chút trẻ con vì được nuông chiều, nhưng có phải vì lúc ấy gia đình cô có tiền, cô mới nhận được đãi ngộ đó hay chăng? Còn bây giờ cô phải thừa nhận một thực tế, trong tay cô chẳng có bất kì thứ gì!

Hàn Lam Vũ có chút khó chịu trong người nên không thể ngủ được, hắn nghe rõ tiếng bứic chân của nó đi xuống giường rồi dừng lại ở góc phòng, hắn im lặng không lên tiếng, một lúc sau mới ngồi dậy, đưa tay vỗ hai cái, đèn điện sáng trưng như ban ngày, hắn chán ghét đi tới bể sốc cô đứng dậy, Doãn Đan Tâm có chút giật mình phản kháng, hắn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt nó lại thôi.

Đương nhiên cô có phản kháng cũng bằng không, hắn bế cô lên giường, mở chăn ra rồi chui vào, cánh tay to khỏe của hắn đặt lên eo cô kéo lại, đem cô ôm vào trong lòng nói: "Ngoan, tôi không làm gì em đâu.

Em còn đáng tuổi cháu tôi, tôi không có thói hư bắt nạt con nít!"

Trong giọng nói của hắn hoàn toàn không xem cô là vợ.

Hàn Lam Vũ chỉ tùy ý đặt tay lên bụng cô, ôm cô ngủ, hắn chợt nhận ra cô có vòng eo siêu nhỏ, vóc dáng của cô bị chiếc váy rộng thùng thình che mất, lúc ôm nó ngủ hắn cảm nhận được điều đó nhưng không bận tâm nhiều, hắn chìm vào giấc ngủ.

Đan Tâm không dám nhúc nhích, chỉ có thể im lặng trong lòng hắn, cô đưa tay lên gối vào má nhìn ra bầu trời huyền bí đầy sao lấp lánh, tất cả những người cô yêu thương đều ở đó, trong một khoảnh khắc nào đó, Đan Tầm nhìn thấy ông hiện

ra trên bầu trời bằng hình dáng những ngôi sao tụ lại, nụ cười ông ấm áp, giọng nói ôn hòa cùng với yêu chiều nhìn cô: "Tiểu công chúa của ông, cháu là đứa trẻ thông minh, đáng yêu nhất mà ông từng biết, ông và mọi người đều ở bên cạnh cháu!"

Đan Tâm nước mắt đầm đìa nhìn ông, cô rất nhớ ông, cô liền đưa tay muốn chạm tới nhưng khi chạm vào những ngôi sao tưởng chừng xa xôi mà lại gần gũi kia, cô cảm nhận được một sức nóng, nóng đến mức khiến cô tỉnh ngủ.

Thì ra chỉ là một giấc mơ, Đan Tâm lau nước mắt, cảm thấy cơ thể hắn có chút khác lạ, cô liền quay người lại, trán hắn đổ mồ hôi hột, run rẩy như đang rất lạnh những sờ vào người lại nóng bỏng đến mức Đan Tâm rụt tay giật mình.

Cô vội ngồi dậy muốn tìm kiếm công tắc bật đèn nhưng không thấy, liền mò mẫm để đi ra ngoài, không nhìn thấy đường, cô giẫm trúng gấu bông hẳn vứt xuống liền ngã nhào về phía trước, đầu gối đập xuống sàn đau điếng, cũng may cô đưa tay ra chống nếu không cũng dập mặt rồi.

Doãn Đan Tâm chạy xuống bếp nấu nước nóng mang theo một chiếc khăn rồi lên phòng, da tay cô mềm mại mỗi lần chạm vào nước nóng liền nhăn nhó nhưng chỉ có cách này là hiệu quả nhất vào lúc này, cô cởi cúc áo của hắn ra rồi dùng khăn nóng lau người cho hắn, phải đến ba nồi nước nóng thì cơ thể hắn mới hạ nhiệt và có hiện tượng ngủ ngon hơn.

Doãn Đan Tâm thở phào, không dám làm phiền sợ hắn thức giấc, cô đi tới nằm trên ghế sofa, hướng mắt nhìn về phía người đàn ông cách đây mấy tiếng còn thô bạo với cô, hắn thế mà lại là chồng cô?

Doãn Đan Tầm nhìn chằm chằm, đột nhiên lên tiếng: "Có phải chú không thích tôi không?" Không đúng, bọn họ lần đầu tiên gặp nhau thì làm sao hắn có thể thích cô chú: "Tại sao chú lại phải cưới tôi? Hừm...!Ngủ ngon!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.