Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 51: 51: Công Ty Có Gián




Doãn Đan Tâm say bí tỉ chẳng còn biết gì, vốn rượu hoa quả thì nồng độ cồn không cao như rượu vang nhưng trước đó cô đã uống rượu vang rồi, hai thứ rượu trộn lẫn càng làm cho cô dễ bị say hơn, Doãn Đan Tâm mấy lần nhấp nhả muốn nôn.

Hàn Lam Vũ lần đầu trải qua cảm giác chăm người say, mỗi lần Doãn Đan Tâm như sắp nôn đến nơi hắn lại tái mặt, Hàn Lam Vũ mắc bệnh sạch sẽ, hẳn hiện tại chỉ muốn đá cô ra khỏi phòng mà thôi.

Đêm khuya rồi nhưng ở trong phòng hẳn có cả chục người làm để chăm sóc cho Đan Tâm.

Đan Tâm nắm trườn khắp giường, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó không rõ ràng.

Vú nuôi cho cô uống thứ nước giải rượu xong Đan Tâm mới không còn cảm giác buồn nôn nữa.

Sở dĩ kẻ say khi muốn nôn mà không nôn được mới thực sự khó chịu.

Doãn Đan Tâm ôm lấy cổ Hàn Lam Vũ nhăn mặt, nhắm tịt mắt, cả thân dựa hẳn vào người hắn mệt như vừa thức dậy sau một trận ốm.

Hàn Lam Vũ cũng từng trải qua cảm giác say đến mức không còn biết gì, nên hắn hiểu cô đang mệt như thế nào.

“Hàn Lam Vũ, tôi muốn uống nước!”

Hắn liền đi lấy nước.

“Hàn Lam Vũ, tôi nóng!”

Hắn liền đi lấy khăn mát lau người cho cô.

“Hàn Lam Vũ, tôi lạnh!”

Hắn lại ôm chặt cô vào lòng.

Cũng không còn việc gì nữa, hẳn cho người làm lùi xuống.

Doãn Đan Tâm được hắn ôm vào lòng thì đã nằm ngoan hơn một chút.

Ban nãy Mỹ Lâm đổ hết rượu lên người cô, Hàn Lam Vũ phải đi tìm đồ giúp cô thay bộ chiếc váy ngủ, hắn còn kỹ tính mang thêm một chậu nước để lau người cho cô nếu không đêm nay hắn sẽ bị mất ngủ vì ở cạnh cô mất.

Hàn Lam Vũ từ từ cởi bộ đồ trên người cô xuống, thân thể Doãn Đan Tâm lõa lồ trước mắt hắn, làn da trắng sứ mềm mại, đường cong cơ thể hoàn hảo không có chỗ chê, vòng eo con kiến, vòng một và vòng ba đây đà, cơ thế mới lớn căng tràn đầy sức sống, hằng ngày Hàn Lam Vũ chỉ ôm lấy cô ngủ nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy cơ thế của cô.

Doãn Đan Tâm thường ngày chỉ thích mặc đồ rộng, về vấn đề thay đổi trang phục đều rất kỹ tính, lần nào cũng là cửa chốt then cài, cô giữ thân còn hơn cả giữ mạng, dường như Đan Tâm cũng hiểu được mức độ mong manh của mối quan hệ này.

Hàn Lam Vũ lại trong mắt chỉ xem cô như đứa trẻ mới lớn cho nên sự thu hút cũng bị giảm đi, hản không để ý rằng Đan Tâm đang trong độ tuổi đẹp nhất, xét về tư chất hay nhan sắc đều nổi trội hơn người.

Hàn Lam Vũ đã thực sự có cái nhìn khác về cô, không còn có suy nghĩ cô là một đứa trẻ nữa Hắn vừa lau người chân tay có chút luống cuống, đây là lần đầu tiên hắn mất kiểm soát như thế.

Hàn Lam Vũ lau vội qua loa rồi mặc đồ vào cho cô sau đó nhanh chóng đi tắm, cổ họng hắn đột nhiên khô nóng như có lửa, uống bao nhiêu nước cũng không thấy đủ, cuối cùng chỉ còn bất lực đi ngủ.

Doãn Đan Tâm nửa đêm thức giấc theo thói quen đưa tay tìm Hàn Lam Vũ, ngày thường hắn đều ôm cô ngủ nhưng hôm nay lại nằm tít ở một góc hại cô nửa đêm khó ngủ bò dậy, cô chui vào trong chăn rồi kéo tay hẳn đặt ngang eo cô, hai tay cô vòng lấy Hàn Lam Vũ ôm chặt rồi ngủ tiếp, như thể này cô mới ngủ ngon được.

“Con nhóc này…

Hàn Lam Vũ thực muốn chửi thề, khó khăn lắm hẳn mới ngủ được thì bị cô làm cho thức giấc.

Hản im lặng để cô làm gì đó thì làm, chân tay hẳn cứng đờ không muốn ôm cô.

Mỗi lần nhắm mắt hẳn lại nhớ đến ‘cảnh xuân’ ban nãy, đúng là tự mình hại mình.

Hàn Lam Vũ đã từng quan hệ với không biết bao nhiêu cô gái nhưng là lần đầu tiên có người khiến hắn nhớ mãi như thế.

Buổi sáng dùng bữa xong, Đan Tâm được hắn đưa tới trường, ngày hôm nay Hàn Lam Vũ đặc biệt xem cô là “con gái”

chứ không phải “con nít”.

Còn xách cặp giúp cô, thái độ cử chỉ cũng mềm mỏng hơn.

Ngày thường bị Đan Tâm chọc tức hắn đều muốn xoay người cô đánh vào mông cô mấy cái cho bớt lỳ.

Nhưng hôm nay đều rất nhẫn nhịn cô, thái độ chỉ thay đổi sau một đêm.

“Hàn Lam Vũ, chú chắc chắn là mình không bị bệnh hay ốm đau chỗ nào trong người phải không?”

Hàn Lam Vũ đã kiên nhẫn trả lời đến mười mấy lần nên có chút bực dọc: “Đương nhiên!”

“Hỏng rồi, hỏng rồi!”

Doãn Đan Tâm la lên rồi vội lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Hàn Lam Vũ khó hiểu vừa lái xe vừa nhìn cô: “Em gọi cho ai vậy?”

Doãn Đan Tâm bắt được tín hiệu thốt lên: “Dư Cảnh Nam, chú mau tới đây đi, Hàn Lam Vũ chú ấy nhất định là có bệnh! Hiện tại chưa thể xác nhận nhưng nhất định là rất nặng!”

Hàn Lam Vũ hết hồn, vội cướp lấy điện thoại nói với Dư Cảnh Nam: “Cô ấy lại bày trò chọc phá cậu đấy, thôi nhé!”

Hàn Lam Vũ tấp xe vào bên lề, cuối cùng cũng đến trường cô, Đan Tâm tình nguyện đưa đầu về phía hắn: “Sao hôm nay chú hiên thế? Chú phải đánh tôi mới phải! Chỗ này đánh đau nè, chính là chỗ này!”

Doãn Đan Tâm còn nhiệt tình cầm lấy tay hản để trên trán, bình thường mỗi lần cô nghịch ngợm hắn đều đánh chỗ đó.

Hàn Lam Vũ cảm thấy cô bị đánh đến đầu óc có vấn đề rồi.

“Doãn Đan Tâm, em còn năm phút nếu không chạy nhanh sẽ muộn học đấy!”

Doãn Đan Tâm nhìn đồng hồ rồi hét lên, vội cầm lấy cặp định mở cửa ra rồi lại mếu máo quay đầu nhìn Hàn Lam Vũ: “Đừng nói chú bị bệnh nan y sắp chết nên cảm thấy có lỗi vì những chuyện chú đã làm với tôi cho nên chú mới trở nên tốt bụng như thế này nhé?”

“Đầu óc của em sao lại uổng phí ở nơi này chứ? Em phải đi làm tiểu thuyết gia mới phải!”

Hàn Lam Vũ muốn đá cô ra khỏi xe ngay lập tức.

Doãn Đan Tâm định ra rồi lại quay vào, lần này Hàn Lam Vũ thực sự đưa chân muốn đạp cô ra ngoài rồi.

“Á á tôi đi đây, tạm biệt!”

“Này…

Cặp của em?”

Hàn Lam Vũ thở dài.

Đan Tâm quay lại ôm lấy cặp chạy đi còn không quên hét lên với hắn: “Hàn Lam Vũ, chú đi khám bệnh đi!”

rồi lè lưỡi nhái hẳn sau đó chạy biến vào trường.

Hàn Lam Vũ đặc biệt hối hận vì vừa nãy đã không ra tay với cô, Doãn Đan Tâm chính là con nhóc tinh quái nhất là hắn từng gặp.

Hàn Lam Vũ mỉm cười sau đó quay xe đi vê công ty.

Hôm nay tinh thần Hàn Lam Vũ đặc biệt tốt, trên gương mặt tuy chỉ xuất hiện một nụ cười mỉm nhưng đã gây ra cơn chấn động ở công ty rồi.

Về tới văn phòng không bao lâu thì Lộ Tử Du đã hốt hoảng chạy vào, còn quên cả gõ cửa.

“Hàn tổng…

Có chuyện rồi.

Vụ đấu thầu của chúng ta đã thất bại rồi”

Hàn Lam Vũ im lặng không nói, gương mặt trở nên sắt đá lạnh lùng, hắn suy tư một lúc rồi nhìn Tử Du: “Bọn họ ra giá bao nhiêu?”

“Cái giá mà bọn họ đưa ra chênh lệch không quá lớn đối với chúng ta, chỉ là một con số không đáng nói.

Việc này có chút kỳ lạ, các cổ đông đều cho rằng ở trong công ty có “gián”, bọn họ đang làm loạn lên muốn tổ chức cuộc họp nội bộ.

Hàn Lam Vũ: “Ba mươi phút nữa, tổ chức cuộc họp nội bộ cho tôi!”

“Vâng, Hàn tổng.

Để em đi sắp xếp!”

Hàn Lam Vũ dựa người vào thành ghế, trầm tư suy nghĩ một lúc, rốt cuộc kẻ nào đã tiết lộ ra chuyện này với đối thủ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.