Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 45: 45: Ra Ngoài Vui Chơi




Dùng bữa xong bọn họ ra ngoài sân thượng dùng hoa quả hóng gió và ngắm sao.

Dư Cảnh Nam rót một ly rượu vang đưa cho Hàn Lam Vũ.

“Chuyện làm ăn của cậu thế nào rồi?”

Hàn Lam Vũ: “Tớ cũng đã tham khảo được một chút, bọn họ sẽ không đưa ra một cái giá quá cao cho dự án lần này nhưng cũng không dễ dàng để thua như thế đâu.

Tớ đã có một con số rồi, lần này để xem thần may mắn sẽ về phe người nào!”

“Dù sao thì tớ luôn tin vào tài tính toán của cậu.

Cậu tính đấu giá bao nhiêu?”

Dư Cảnh Nam đưa ly rượu lên chạm nhẹ vào ly rượu của hắn rồi nhếp môi sau đó thảnh thơi nằm xuống nghỉ ngơi.

Ở dưới sân, Đan Tâm vừa cho Henry ăn uống xong, cô cùng Henry chạy lên sân thượng thì cũng vừa lúc nhìn thấy Trình Duật Hạo đang chuẩn bị đi vào, Đan Tâm nhảy đến đập vào lưng Trình Duật Hạo một cái: “Giáo sư thấy dì Lý nấu ăn thế nào? Rất ngon có đúng không? Để giáo sư ghen tị rồi, ngày nào em cũng được thưởng thức tài nghệ của bà ấy!”

Doãn Đan Tâm tiện thế khoe mẽ.

Hóa ra Đan Tâm ở chung nhà với Dư Cảnh Nam, lần trước hắn còn trông thấy Hàn Lam Vũ tới đón cô hóa ra là giúp Dư Cảnh Nam.

“Dì ấy đúng là nấu ăn rất ngon!”

Trình Duật Hạo mỉm cười nhìn học trò của mình.

“A sao thầy không ra ngoài với bọn họ? Đứng đây làm gì á?”

Đan Tâm vừa dứt lời thì đã phi ra ngoài cướp lấy miếng nho trên tay Hàn Lam Vũ đang chuẩn bị bỏ vào miệng rồi tung lên không trung sau đó ngẩng mặt há miệng hứng quả nho: “Đố chú làm được!”

Trình Duật Hạo mỉm cười nhìn bộ dạng ham chơi của Doãn Đan Tâm.

Hắn đi vào từ tốn nói: “Cũng đã muộn rồi, tôi phải về đây.

Cảm ơn mọi người vì bữa tối!”

Dư Cảnh Nam và Hàn Lam Vũ đứng dậy bắt tay hắn còn Doãn Đan Tâm bận bứt mấy quả nho để tung lên không trung ăn nên chỉ ngồi im trên ghế vây vẫy tay: “Bye bye giáo sư! Thầy về cẩn thận ạI”

Dư Cảnh Nam tiễn Trình Duật Hạo xuống nhà, lúc đi lên thì đang nhìn thấy Doãn Đan Tâm đút hờ quả nho cho Hàn Lam Vũ, hắn vừa mở miệng cô liền há miệng ném vào miệng mình.

Hàn Lam Vũ không thèm chấp trò trẻ con của cô, hắn quay ra nhấp một tí rượu vang, Doãn Đan Tâm liền ném quả nho vào ly rượu nhưng lại ném nhầm vào mặt hẳn làm gương mặt hắn đen lại.

“Doãn Đan Tâm…!”

“Á á…

Tôi bị say rồi”

Doãn Đan Tâm đưa tay lên bóp trán lắc lư giả vờ làm người say.

Hàn Lam Vũ liếc cô: “Doãn Đan Tâm…

Nãy giờ em chỉ dùng nước lọc thôi đấy? Lẽ nào là say nước lọc?”

“Không phải tôi đang ăn nho sao? Rượu vang làm từ nho mà? Tôi đang gián tiếp uống rượu đó!”

Doãn Đan Tâm lập luận.

Hàn Lam Vũ nắm lấy tay cô kéo dậy rồi đá nhẹ vào mông Cô: “Biển sang ghế khác mà ngồi, đừng ngồi chung với tôi.

Uổng công tôi lo lắng về sớm với em, thì ra là do em không có người để trêu chọc nên đêm nào gọi điện cũng là bảo tôi về sớm hả?”

Đan Tâm bị đá đít qua ghế khác thì chu mỏ cãi: “Cái này là chú nói chứ tôi không hề nói nhé, tôi chỉ hỏi công việc của chú thế nào? Bao giờ mới xong thôi! Nếu đã xong thì về chứ…

Tôi đâu bảo tôi muốn chú về sớm với tôi đâu?”

“Tốt lảm-”

Hàn Lam Vũ lấy áo vest ngoài vắt lên một bên vai rồi đi tới xoa bóp má cô mấy cái: “Tốt nhất là em đừng gọi điện kêu tôi về nhà!”

Hàn Lam Vũ nhếch mép cười rồi đi ra, Dư Cảnh Nam lúc này mới tiến vào: “Cậu đi đâu thế?”

“Đương nhiên là tìm thú vui bên ngoài rồi!”

Hàn Lam Vũ mỉm cười: “Trông cô ấy giúp tới”

“Này, tớ đâu phải bảo mẫu hay quản gia nhà cậu đâu mà suốt ngày cậu kêu tớ trông coi em bé của cậu thế? Cô ấy là vợ cậu chứ đâu phải là vợ của tớ?”

Dư Cảnh Nam quay người nói với theo.

Hàn Lam Vũ chỉ đưa bàn tay lên vẫy mấy cái, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.

Dư Cảnh Nam nhìn bộ dạng không mấy vui vẻ của Đan Tâm liền cười xuề xòa: “Chắc cậu ta lại kiếm đại chỗ vui nào đó xả stress, trước đây tôi và cậu ta cũng thường xuyên tới quán bar uống rượu, vui chơi.

Em…”

“Không phải đâu, chú ấy là đang đi tìm người yêu đó!”

Doãn Đan Tâm thành thật nói.

Dư Cảnh Nam tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”

Doãn Đan Tâm: “Chú ấy đang đi tìm chị Y Trân đó!”

“Đan Tâm…

Em?”

Dư Cảnh Nam ngước mặt lên nhìn cô, Đan Tâm đã lôi Henry đi về phòng chơi rồi.

Dư Cảnh Nam bước theo cô về phòng, hắn mở hé cửa nhìn vào trong, Đan Tâm đang ngồi xổm trên sàn dựa vào cổ Henry vuốt vuốt lông Henry suy tư.

Henry liếm vào mặt cô làm cô bừng tỉnh, cô nở một nụ cười rồi tiếp tục chơi đùa với Henry.

Dư Cảnh Nam cong môi nhẹ rồi kéo cửa lại đi về phòng.

Ở một diễn biến khác, Hàn Lam Vũ tới đón Triệu Y Trân tới một nhà hàng sang trọng, đã lâu bọn họ không dùng bữa ăn ở bên ngoài, từ lúc hắn lấy vợ nhất cử nhất động đều bị Hàn Thanh Triết kiểm soát, hắn đã thuê nguyên nhà hàng này rồi mới đưa cô tới đây.

Dù sao danh tiếng của Triệu Y Trân thời gian này cũng được hâm nóng trở lại nhờ bộ phim mới mà cô tham gia đang có lượt xem rất cao và nổi trên mọi mặt trận.

Nhân viên nhà hàng đã dọn thức ăn ra, âm nhạc bắt đầu nổi lên, một nhân viên nam mặc vest lịch sự, tay đeo bao tay vải trảng, trịnh trọng bước đến đưa hoa cho hẳn.

Hàn Lam Vũ mỉm cười ôm lấy bó hoa tiến lên về phía Triệu Y Trân, cô vội đứng dậy, xúc động vì sự chuẩn bị của hắn.

“Tặng em”

“Tiểu Vũ.

.

Triệu Y Trân cảm động ôm lấy bó hoa, ở chính giữa có một hộp đựng hình vuông được bọc vải nhung rất sang trọng, hẳn chậm rãi rút hộp ra rồi mở cho cô xem: “Sợi dây chuyền này, em có thích không?”

“Thích, đồ anh tặng em đều thích hết!”

Triệu Y Trân cười tươi như hoa.

Hàn Lam Vũ cong môi: “Để anh đeo cho em”

Nói xong, hẳn cúi đầu đeo vòng giúp cô.

Bầu không khí lãng mạn, có âm nhạc, có nến, có hoa và có hắn, Triệu Y Trân hạnh phúc chủ động nhón chân lên hôn hẳn.

Bọn họ vui vẻ dùng bữa cùng nhau.

“Tiểu Vũ, công việc của anh tốt không? Nghe nói anh đang đấu thầu một miếng đất với công ty Edsel của tập đoàn Trương Thị phải không? Cần em giúp gì không? Em có quen Vương Khải Lâm, hắn ta đang giữ chức tổng giám đốc của Vương thị, bọn họ có mối làm ăn thân thiết với Trương thị.

Mấy năm qua đã cùng nhau khai thác tài nguyên trong ngành bất động sản, lần này có lẽ cũng là sự hợp tác giữa bọn họ, một mình Hàn thị có đấu lại hai ông trùm bất động sản hay không?”

Triệu Y Trân mỉm cười khó hiểu, dường như cô đã có kế sách gì đó.

Hàn Lam Vũ mỉm cười: “Bọn họ hợp tác đấu thầu, em tự tin khai thác được Vương tống sao?”

“Nếu không thì em cũng có cách để bọn họ lơi là, hiện tại bọn họ cũng không tin tưởng anh sẽ đấu lại được hai ông trùm bất động sản.

Vương Khải Lâm vẫn luôn để mắt tới em, truyên thông đã đưa tin mối quan hệ giữa anh và em đã rạn nứt, em có thế lấy lý do này mà không để bọn họ nghi ngờ gì.

Chỉ cần em tung tin đồn thất thiệt về khả năng của Hàn Thị, bọn họ nhất định sẽ chủ quan mà đưa ra con số thấp hơn của Hàn thị.

Như vậy không phải chúng ta có phần thẳng nhiều hơn sao?”

Triệu Y Trân uyển chuyển đưa hai tay lên chống cằm nhìn Hàn Lam Vũ nở một nụ cười đắc ý.

Vui mừng bây giờ vẫn còn quá sớm, nhưng có điều đầu óc của Triệu Y Trân rất nhanh nhạy với những chuyện này.

Cô nhất định là người có thể giúp đỡ hắn trong sự nghiệp.

Hàn Lam Vũ nâng ly rượu vang về phía cô, Triệu Y Trân cũng làm hành động tương tự, đêm nay cô hạnh phúc vô cùng.

Chỉ cần vẫn còn nhìn thấy hẳn, thì giấc mơ tiến sâu vào Hàn thị trở thành phu nhân tập đoàn Hàn thị sẽ không còn bao xa, cô phải cật lực giúp đỡ hắn trong công việc, sớm muộn gì Hàn Thanh Triết cũng nhận ra vai trò của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.