Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 36: 36: Món Quà Chuộc Lỗi




Từ ngày Doãn Đan Tâm đi học, Hàn Lam Vũ phải đều đặn đưa đón cô.

Hàn Thanh Triết là một người kỹ tính, hắn vẫn chưa tin tưởng Hàn Lam Vũ đã bỏ hết thú vui bên ngoài mà toàn tâm toàn ý đối với Đan Tâm.

Hạnh phúc của con trai ông, ông không thể không quản được.

Ở công ty, Hàn Lam Vũ bận rộn ở trong phòng họp, công ty Shine ngoài là một công ty tài chính rất thành công trong đầu tư cổ phiếu và thị trường nước ngoài, mấy năm qua dưới sự điều hành của Hàn Lam Vũ, hẳn đã cho đầu tư bất động sản, với tầm nhìn của hắn đã đưa công ty đạt được những thành công nhất định trong lĩnh vực này.

Hiện tại, cả hắn và tổng giám đốc tập đoàn Edsel của Trương thị đang muốn đấu thầu một tòa nhà, nơi này có một con đường đang được quy hoạch, sau này sẽ trở thành một khu kinh tế trọng điểm vì có vị trí đắc địa, nơi này sẽ biến thành một khu du lịch lớn của cả thành phố vì vừa có biển, vừa có núi, thích hợp để làm khu sinh thái.

Quan trọng là Hàn Lam Vũ đã nhìn thấy lợi ích mà khu đất này mang lại nên hắn rất mạnh tay để đầu tư cho khu đất mới này.

Bọn họ đã họp mấy tiếng đồng hồ để đưa ra phương án đấu lại công ty đối thủ, ông chủ của khu đất đó là giám đốc của một công ty nhỏ, do công ty đang gặp vấn đề tài chính nên mới bấm bụng bán khu đất đó đi, nhưng ông ta lại rất biết làm ăn, ông ta biết cả hai công ty lớn đều rất cần khu đất đó cho nên ông ta để hai bên đưa ra một cái giá kín, ai cao hơn sẽ giành được khu đất đó.

Cả hai bên đều cân não để phán đoán, vừa dành được khu đất mà không phải bỏ ra một số tiền quá lớn so với đối thủ.

Kết thúc cuộc họp, Lộ Tử Du tiến đến sắp xếp lại hồ sơ, Hàn Lam Vũ một thân sơ mi trắng, ống tay săn nửa, caravat cũng tháo ra để đi đâu rồi, đầu tóc có hơi rối, hình mẫu người đàn ông bận rộn này lại càng làm cho vẻ bê ngoài của hắn thu hút hơn.

Nhìn bộ dạng của hắn cũng có thể thấy hắn đã bỏ tâm huyết vào dự án này như thế nào.

“Tử Du, mấy giờ rồi?”

“Đã hơn 6 giờ tối rồi ạ!”

Lộ Tử Du sắp xếp giấy tờ chồng lên nhau rồi nhìn hắn.

“Đã hơn 6 giờ rồi sao?”

Hàn Lam Vũ có chút gấp gáp với tay lấy áo vest rồi tiến ra ngoài: “Tôi phải đi đón Đan Tâm, cậu thu xếp công việc còn lại đit”

“Vâng ạ!”

Lộ Tử Du lên tiếng trả lời hẳn rồi nhìn theo bóng dáng hắn mất dạng sau cánh cửa, khóe môi khẽ cong lên nhìn bộ dạng gấp gáp của hắn: “Thật là…

Đúng là người đàn ông có vợ khác hẳn!”

Cánh cửa đột nhiên bật mở, Viên nghiêng người nhìn vào, cất giọng đều đều: “Cậu đang lải nhải gì thế? Hôm nay lại tăng ca sao?”

“À không ạ, bây giờ cháu về đây ạ, chú cũng tan ca rồi ạ?’ Lộ Tử Du có chút giật mình vội thu lại vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi.

Viên “Ừ!”

một tiếng rồi quay người ra về.

Từ trước đến nay, Viên là người hắn rất tôn trọng, đó cũng là hình mẫu mà hắn muốn trở thành sau này.

Lộ Tử Du cười híp mắt rồi mang tài liệu đi về văn phòng cất đặt rôi mới ra vê.

Ở một diễn biến khác, hơn 5 giờ Doãn Đan Tâm đã tan ca rồi, bình thường Hàn Lam Vũ tầm 5 rưỡi là tới đón cô rồi nhưng bây giờ đã hơn 6 giờ vẫn không thấy mặt mũi hắn đâu.

Cô tạm biệt Tu Kiệt và Mỹ Lâm rồi đi tới đứng ở dưới cây cổ thụ trước cổng trường đợi hắn.

Một nam sinh nhìn thấy cô đứng một mình, chân chờ một lúc liền đánh liêu tiến đến đưa hai tay cầm bức thư cậu viết từ lâu nhưng không có cơ hội đưa, vốn là do cậu ta nhút nhát, cậu cũng biết thời gian qua Đan Tâm cũng nhận được rất nhiều thư tình rôi, cả những nhân vật nổi tiếng ở trong trường cô còn không bận tâm thì làm sao có thể bận tâm đến cậu? Tuy nhiên, ngắm nhìn nhan sắc ngọt ngào của cô khiến cậu không nhịn được, cứ như người bị thôi miên, tiến đến bày tỏ: “Đan Tâm, tớ rất thích cậu, cậu có thể cho tớ một cơ hội đưa cậu về không?”

Khụ! Đan Tâm đang đứng thì bị hành động bất ngờ của cậu ta làm cho giật mình, hình như từ nãy giờ cậu ta đứng ở trước cổng không chịu về cũng là vì cô.

Mấy tên nổi tiếng đẹp trai trong trường mà cậu nói chính là mấy tên hống hách, tự cho mình là vũ trụ, lăng nhăng lừa tình không biết bao nhiêu cô gái cho nên Doãn Đan Tâm mới kịch liệt cự tuyệt không muốn dây dưa.

Còn đối với những người như cậu dù cô không có hứng thú nhưng vẫn rất trân trọng tình cảm đó, chỉ có điều ở trước cống có biết bao nhiêu người, cô không thể làm xấu mặt cậu cũng không thể nhận lời được.

Trong lúc bối rối, một thân hình cao lớn xuất hiện sau lưng cô, đặt tay lên bờ vai nhỏ của cô mỉm cười: “Xin lỗi em, hôm nay Đan Tâm đã hứa giúp thầy dịch tài liệu rồi!”

“Ra là vậy!”

Nam sinh kia toát mồ hôi ngẩng đầu mỉm cười: “Vậy hẹn cậu khi khác.

Chào cậu nhé, em chào giáo sư, em về ạ!”

Trình Duật Hạo rất tự nhiên mỉm cười gật đầu với cậu.

Doãn Đan Tâm vẫn giữ nguyên tư thế ngước mặt nhìn thầy: “Em có hứa với giáo sư ư?”

Trình Duật Hạo vẫn giữ nguyên nụ cười tiến đến trước mặt cô, nói: “Tôi đang giúp em không bị khó xử, em còn muốn hỏi khó tôi à?”

Doãn Đan Tâm đảo mắt lơ đãng nhìn đi hướng khác, đúng là vừa rồi giáo sư đang giúp côi “Em về đâu, sẵn tiện tôi cũng đi xe tới, để tôi đưa em vê!”

Trình Duật Hạo thân thiện nói.

Bộ dạng này đúng là khác xa hoàn toàn với một giáo sư ở trên giảng đường.

Đúng là hắn giảng bài rất dễ hiểu nhưng vô cùng nghiêm khắc và khó tính, ở bên ngoài giảng đường lại vui vẻ thân thiện với sinh viên giống như một người khác hẳn hoàn toàn vậy.

“Giáo sư, thây chơi thân với Dư Cảnh Nam mà, chú ấy có bảo với thầy là thầy bị bệnh đa nhân cách không?”

Doãn Đan Tâm thật thà đến ngốc nghếch hỏi hắn.

Trình Duật Hạo ngược lại không giận giữ mà bật cười thành tiếng: “Em vẫn còn giận tôi vụ phạt em đứng bảng sao? Doãn Đan Tâm, em thật nhỏ mọn!”

Trình Duật Hạo mỉm cười rồi cúi người lấy trong túi cặp ra một chiếc chong chóng đưa cho cô: “Tặng em, coi như quà chuộc lỗi của tôi”

Doãn Đan Tâm chần chừ một lúc rồi đưa tay ra nhận: “Ở đâu giáo sư có vậy?”

“Thu được của sinh viên!”

Trình Duật Hạo trêu cô, Doãn Đan Tâm lập tức mang chong chóng đặt lại tay hắn không dám nhận làm hắn cười sảng khoái lấy tay cô mở ra rồi đặt chong chóng vào tay: “Trưa nay tôi mua giúp một bà lão bán hàng rong bên đường, em không cần phải áy náy.

Em ở đâu, tôi đưa em về”

Ác cảm trong lòng cô về vị giáo sư này đã vơi đi rất nhiều, cô mỉm cười đón nhận món quà, Trình Duật Hạo cao hơn cô rất nhiều đến nỗi có thể che được ánh nắng tàn buổi chiều tối.

Ngày hạ trời tối rất muộn, Doãn Đan Tâm không muốn cho ai biết cô đã lấy chồng và đang ở cùng Hàn Lam Vũ, liền nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu ạ, em đang đợi người tới đón rồi ạ, em không làm phiền giáo sư nữa ạ!”

“Vậy tôi đi trước nhé!”

Trình Duật Hạo mỉm cười rồi quay đi.

Doãn Đan Tâm thích thú đứng nghịch chong chóng một tí thì Hàn Lam Vũ đã tới, hắn bước xuống ô tô không mặc vest chỉ mặc chiếc áo sơ mi không đóng thùng, không giống hắn ngày thường cho hắn.

Doãn Đan Tâm liên chạy tới bắt vạ: “Tôi đã đợi chú hơn một tiếng rồi đấy, sao hôm nay chú tới đón tôi muộn thế?”

Hàn Lam Vũ chỉ mỉm cười nhẹ rồi đi tới mở cửa cho cô: “Hôm nay công ty có việc bận nên tôi đến trễ, em lên xe đi, Nhìn bộ dạng của hẳn, cô cũng đoán ra nên không trách, Đan Tâm vui vẻ ngồi vào xe.

Đúng lúc Trình Duật Hạo lái xe ra tới cổng chứng kiến một màn này…

“Hai người họ thân thiết đến vậy sao?”

Hắn nhớ lại, Dư Cảnh Nam từng giới thiệu Đan Tâm là cháu gái, Dư Cảnh Nam và Hàn Lam Vũ có mối quan hệ thân thiết nên việc này cũng không có gì lạ.

Chiếc Mercedes của Hàn Lam Vũ vừa lăn bánh, Trình Duật Hạo cũng lái xe ra về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.