Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 30: 30: Rơi Xuống Hồ




Dùng bữa xong, Hàn Lam Vũ xin phép ba mẹ đưa vợ hắn theo đến công ty, hắn còn muốn đưa Đan Tâm đến bệnh viện cho Dư Cảnh Nam kiểm tra nên không thể để Đan Tâm ở lại với bà nội và ba mẹ được.

Hàn Thanh Triết cũng cảm thấy Đan Tâm đã gả cho Lam Vũ cũng nên phải đến công ty tham quan một chút.

Trên đường đi, Doãn Đan Tâm giận hắn nên lầm lì không nói, Hàn Lam Vũ đã quá hiểu cái tính này của cô, lúc vui vẻ thì nói rất nhiều nhưng lúc giận thì có bẻ răng cô cũng không hé nửa lời.

Tính tình vô cùng đáng ghét, khó ưa, Doãn Đan Tâm còn thua cả một đứa con nít trong mắt hắn nhưng vì đã quá quen với tính tình trẻ con của cô nên Hàn Lam Vũ chỉ cảm thấy buồn cười.

Ở bên cạnh cô lâu ngày, hắn cũng cảm thấy bản thân trẻ ra cả chục tuổi.

Doãn Đan Tâm lườm mắt nhìn hắn:

“Chú cười cái gì?”.

Hàn Lam Vũ mỉm cười: “Còn em cau có cái gì? Tôi giải thích thì em không cho, cứ ở đấy mà ôm cục tức cho già bớt đi, lớn đầu rồi vẫn như đứa trẻ lên ba, ai không biết lại tưởng tôi là ba em đấy.” “Nếu tôi có người ba như chú thì tôi thà nhảy lại vào bụng mẹ, cả đời cũng không chịu ra ngoài đâu!” Doãn Đan Tâm khoanh tay phụng phịu nói.

“Đồ trẻ con giận dai!” Hàn Lâm Vũ đưa tay chỉ trán cô liền bị cô đưa miệng cắn cũng may hắn đã thu tay về trước rồi.

Đến trước công ty, Hàn Lam Vũ đi chậm lại rồi rẽ vào tầng hầm đỗ xe, hắn đi xuống mở cửa cho Doãn Đan Tâm, cô đã chạy ù ra bên ngoài hớn hở nhìn hồ cá ở giữa sân trước công ty có vòi chảy rất đẹp, đàn cá bảy màu tung tăng bơi lội ở dưới hồ, Doãn Đan Tâm quay ra nhìn Hàn Lam Vũ: “Tôi có thể cho cá ăn được không?”

Hàn Lam Vũ: “Không được, tôi có cuộc họp phải họp bây giờ, em lên văn phòng của tôi đừng chạy lung tung, em cần gì thì bảo Tử Du mang cho”

“Hừ, biết ngay mà!” Doãn Đan Tâm xị mặt nói.

Hàn Lam Vũ quay lại đưa tay sau ót cố đẩy cô đi nhanh hơn: “Ở trong công ty cũng có một bể cá nhỏ, ở trong đó thì được!” “Bộ công ty của chú buôn cá cảnh à? Sao lại nhiều bể cá thế?” Doãn Đan Tâm vừa đi vừa hỏi.

Hàn Lam Vũ liếc cô một cái: “Em có thể hỏi câu hỏi nào thông minh hơn được không?” “Chị ấy tới đây làm gì thế?” Doãn Đan Tâm nhỏ giọng, Hàn Lam Vũ liền dừng lại, đưa mắt nhìn về hướng Doãn Đan Tâm đang nhìn.

Triệu Y Trần vừa về liền tới đây tìm hắn, cô không quan tâm đến nơi này là nơi nào nữa, do không có hẹn trước với Hàn Lam Vũ lại không thể gọi được cho anh nên Triệu Y Trân đành phải đứng

bên ngoài đợi.

Lộ Tử Du vừa nhìn thấy Hàn Lam Vũ và Doãn Đan Tâm tới công ty thì vội vàng ra nghênh đón: “Hàn tổng, Hàn phu nhân, tuần trăng mật của hai người có vui không ạ? Tử Du cười tươi đến híp mắt, cuối cùng Hàn tổng của hắn cũng đã về rồi, mừng muốn rớt nước mắt quá, thời gian quan hắn phải tăng ca liên tục còn không có thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói đến tìm bạn gái.

Hàn tổng của hắn cũng đã lấy vợ rồi, nhân dịp này hắn phải xin nghỉ phép dài hạn để đi xem mắt mới được.

“Lộ Tử Du, cậu đưa cô ấy vào trong, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm” Hàn Lam Vũ nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người con gái ở trước mặt, dặn dò xong hắn bước đến trước mặt Triệu Y Trân, bỏ mặc Doãn Đan Tâm đứng ngốc ở đó, Lộ Tử Du hơi cúi người nói chuyện với cô giống như với Hàn tổng của hắn, rất vui vẻ làm động tác mới nói: “Hàn phu nhân, đi hướng này, cô có muốn đi tham quan văn phòng của Hàn tổng trước hay là lên sân thượng của công ty, từ đó có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố rất đẹp ạ!”.

Doãn Đan Tâm quay lại nhìn Lộ Tử Du không mấy vui vẻ nói: “Tôi muốn đi ngủ!” Đển văn phòng của Hàn tổng chỉ để đi ngủ thôi sao? Lộ Tử Du khóc thầm, nhìn

vẻ mặt phu nhân của hắn cùng hành động vừa rồi của Hàn tổng bọn họ hắn liền liên tưởng đến mấy bộ phim đánh ghen ác chiến nhất mọi thời đại của mấy bà vợ phu nhân và hắn đang là nạn nhân của bộ phim ác chiến đó.

Doãn Đan Tâm đi đến văn phòng của Hàn Lam Vũ, văn phòng của hắn rất ngắn nắp và sạch sẽ, ở bên trong còn có một căn phòng nghỉ ngơi của hắn.

Lộ Tử Du thật thà mang chăn gối ra cho cô, Doãn Đan Tâm nhìn Lộ Tử Du chằm chằm, đầu óc của hắn thật sự có vấn đề rồi.

Nhìn vẻ mặt Doãn Đan Tâm không vừa ý, Lộ Tử Du khốn khổ nói: “Hàn phu nhân, tôi người trần mắt thịt, cô muốn gì thì nói thẳng ra, Hàn tổng nói rồi, tất cả yêu cầu của cô tôi sẽ phục tùng vô điều kiện” “Thật sao?” Doãn Đan Tâm sáng mắt hỏi lại, “Tôi muốn cho cá ăn ở hồ cá ngoài công ty, cá ở đó lớn hơn chơi mới thích, tôi không thích bể cá ở trong này” “Hàn phu nhân, mấy ngày trước có một người trượt chân té xuống dưới đó rồi, hiện tại công ty chúng tôi đang thiết kế để làm lại bể nước đó, do bị rò rỉ nước nên xung quang rất trơn, nếu có xảy ra chuyện gì tôi có mười cái mạng cũng không đền nổi!” Lộ Tử Du tái mặt nói.

“Hàn Lam Vũ nói anh phải nghe theo mệnh lệnh của tôi nhưng anh rốt cuộc cũng có nghe đâu?” Doãn Đan Tâm hơi liếc mắt nhìn Lộ Tử Du dò xét: “Hơn nữa tôi đâu phải là trẻ con? Với lại, anh cũng thấy rồi đấy, Hàn Lam Vũ đã đi theo người phụ nữ khác rồi, anh nghĩ tôi có nên tìm niềm vui nào khác không?” Doãn Đan Tâm giả bộ ủy mị nói.

“Được rồi, được rồi.

Nhưng chỉ một lúc thôi nhé” Lộ Tử Du đau khổ gật đầu, dù sao cũng có anh đi kèm với cô, nhất định là không sảy ra chuyện gì.

“Lộ Tử Du, tại sao lại đặt bể cá ở đây vậy?” Doãn Đan Tâm đứng từ xa nhìn bố cục của hồ cá, cô vừa hỏi vừa đợi Tử Du đi lấy thức ăn cá tới, ở trong Doãn gia ngày trước cũng có một bể cá rất to, từ lúc Doãn Gia phá sản, biệt thự cũng phải bán đi để trả nợ Doãn Đan Tâm cũng không được quay trở lại đó lần nào nữa.

Nên khi nhìn lại bể cá, Doãn Đan Tâm lại muốn cho cá ăn giống như trước đây đã

cùng ông nội chăm sóc cho chúng.

Cô nhở có một lần đã cùng ông nội nhảy vào hồ bắt cá, hôm đó người làm rút nước để vệ sinh hồ cá, Doãn Đan Tâm một mực muốn đi bắt cá, ông của cô ngày thường nghiêm chỉnh, phong thái đường hoàng nhưng vì sở thích của cháu nên ông cũng không ngại đánh mất hình tượng của mình.

Lộ Tử Du mang hai túi thức ăn lớn đi tới rồi vui vẻ trả lời câu hỏi của cô: “Chủ tịch của chúng ta mệnh thủy, ngay từ lúc thành lập công ty thì đã xây dựng bể cá này rồi”

Doãn Đan Tâm gật gù mấy cái rồi đi lại gần phía hồ cá, có một em bé đang nắm lấy tay của mẹ bất ngờ buông tay ra chạy tới phía hồ cá thích thú, ban nãy Doãn Đan Tâm cũng bị thu hút bởi bể cá này nhưng hướng cô đi là một hướng khác, phía cô bé vừa chạy lại đúng nơi ống nước bị rò rỉ, Doãn Đan Tâm đang vừa đi vừa tưởng nhớ lại ông nội thì bị tiếng hát của cô bé làm cho giật mình.

Lúc định thần lại, Doãn Đan Tâm đã thấy cô bé rơi tảm xuống bể, không nghĩ ngợi nhiều Doãn Đan Tâm vội chạy tới đưa tay cho cô bé nhưng lại không biết bản thân cũng đang đi vào lối mà cô bé vừa ngã xuống, do hoảng loạn nên cô bé nắm lấy tay Đan Tâm vẫy mạnh khiến Đan Tâm mất thăng bằng lộn ngược vào trong bể khiến cho ai nhìn cũng phải khiếp sợ, khung cảnh bên dưới càng náo loạn hơn rất nhiều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.