Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 40: Hạ Hàn Gặp Nguy




Hạ Hàn không chịu được cảnh Lam Kỳ Ngôn quần áo xộc xệch vì người phụ nữ khác, cô bước vào thang máy rồi xoay lưng không nhìn anh.

Anh cài lại cúc áo chỉnh chu mới kéo vai cô quay lại: “Anh và cô ta thật sự không có gì cả.

Lộ Sơ hạ thuốc anh rồi dựng lên hiện trường giả để ly gián chúng ta.

Anh và cô ta thật sự không có xảy ra quan hệ như em nghĩ đâu.”

"Cô ta chỉ có hứng thú với Lam Thần Vũ thôi, tại sao phải hạ thuốc anh chứ?"

“Ả muốn em hiểu lầm anh, muốn chúng ta bất hoà.” Lam Kỳ Ngôn nắm lấy hai tay Hạ Hàn, khẩn trương nói, “Xin em tin anh có được không? Anh không hề phản bội em.”

Hạ Hàn gật đầu, ngước lên nhìn anh rất mỉa mai: “Anh còn nhớ lần trước anh cũng bị hạ thuốc, anh đã làm gì với em không?”

“Anh...!lần đó không giống với lần này!”

“Có gì mà không giống?! Bây giờ anh bảo em tin anh trong sạch trong khi anh là người không thể kiểm soát được dục vọng của chính mình.

Anh bảo em phải tin anh thế nào?”

“Hạ Hàn...”

Lam Kỳ Ngôn lúc này hoàn toàn không biết nói lời nào để Hạ Hàn có thể tin tưởng mình.

Anh chỉ biết hèn mọn nắm tay cô thật chặt, cô càng tháo lui anh càng nắm chặt hơn.

Anh sợ nếu lỡ tay buông ra, cô sẽ mang theo trái tim cùng tình yêu của anh biến mất không chút dấu vết.

“Nói anh biết đi Hạ Hàn, anh phải làm thế nào em mới chịu tin anh? Có phải anh giết chết Lộ Sơ em sẽ tin anh không?”

“Đủ rồi! Đến lúc này anh vẫn còn bị dòng máu xã hội đen chi phối sao? Giết người đền mạng, anh có thể đừng xem nhẹ pháp luật như thế không?”

Hạ Hàn càng nghe lại càng không muốn nghe, đầu óc cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, nói chính xác hơn chính là bị sự đả kích nuốt chửng lý trí khiến cô không tài nào phân định được đâu là thật giả, đâu là đúng sai trong thời điểm này.

“Nếu anh nói anh không quan hệ với cô ta, vậy em hỏi anh, anh biết bản thân bị hạ thuốc tại sao không gọi cho em, tại sao trong lúc còn kiểm soát lại không bỏ chạy? Anh có ôm cô ta không? Có hôn cô ta không? Có ý đồ với cô ta không?”

Càng nói Hạ Hàn càng không giữ được bình tĩnh mà hét lên: “Tại sao anh không trả lời? Anh câm anh điếc rồi à?”

Tiếng hét của Hạ Hàn văng vẳng trong buồng thang máy như âm thanh của kịch ca thê lương, lọt vào màng nhĩ anh từng hồi dồn dập.

"Anh..."

Lam Kỳ Ngôn định nói sự thật rằng Luân Trấn đang nhắm vào anh và sẽ tìm cách hãm hại cô nếu cô cứ ở bên cạnh anh như vậy.

Anh không biết linh hồn của mình sẽ ngự trị trong thân xác này được bao lâu, lại càng không dám nói rằng cơ thể của người đàn ông cô yêu cũng sẽ vì anh mà gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Anh biết Hạ Hàn yêu Lam Thần Vũ, trong tim và cửa miệng lúc nào cũng có Lam Thần Vũ.

Nhìn lại chính mình chỉ là một linh hồn vay mượn, nếu để cô biết sự thật, e rằng cô sẽ rất hận anh vì liên lụy đến Lam Thần Vũ.

Huống hồ, cô không muốn anh quay lại con đường hắc đạo phủ đầy tội ác, còn anh, cũng chẳng muốn cô ngày đêm thấp thỏm vì lo sợ sẽ có người phục kích.

Anh quyết định sẽ tự mình kết thúc mọi ân oán, không liên lụy, không khiến ai phải sống trong lo sợ.

Cho nên, anh lựa chọn im lặng.

Thời điểm này, để cô ghét anh mới là sự bảo vệ ngọt ngào nhất.

Một người cao cao tại thượng, xưng bá hắc đạo như Lam Kỳ Ngôn.

Thứ có thể giết chết anh là lấy đi trái tim của anh, mà trái tim của anh bây giờ lại chính là Hạ Hàn.

Anh muốn bảo vệ cô, cũng xem như là bảo vệ tình yêu của chính mình.

Lam Kỳ Ngôn buông cô ra, thở dài nói: “Anh xin lỗi."

Tiếng sét vang lên trong tâm trí của Hạ Hàn đã đánh cho cô chết đứng rồi.

Lời xin lỗi của anh lúc này không khác nào lời thú tội.

“Lúc nãy anh bảo em phải tin anh mà? Sao bây giờ lại nói xin lỗi? Anh xin lỗi vì cái gì chứ?”

Hạ Hàn không nhịn được đấm vào ngực anh liên tục.

Anh không phản kháng, đứng yên để cô trút giận.

"Anh là ai? Là Thần Vũ hay là Kỳ Ngôn? Người tối qua ngủ với cô ta là ai?"

"Em biết để làm gì? Là ai quan trọng với em đến vậy sao?"

"Rất quan trọng! Người yêu em sẽ không bao giờ làm thế với em.”

“Vậy em có tin rằng anh cũng sẽ yêu em không?”

“Cũng sẽ?”

[ Thì ra từ trước đến giờ, anh ấy chưa từng yêu mình ]

Lam Kỳ Ngôn bước tới ôm chầm lấy Hạ Hàn, mi mắt cụp xuống buồn bã: "Em tin anh hay không không quan trọng.

Nhưng em nhất định phải nhớ, anh sẽ luôn bảo vệ em, âm thầm hay công khai đều bảo vệ em.”

Hạ Hàn mím môi, nước mắt ứa ra như mưa: "Bây giờ là lúc nào, anh cho rằng nói như vậy em sẽ bỏ qua cho anh sao?"

Cô đẩy anh ra, vô lực nép vào buồng thang máy: "Đừng nói nữa, em muốn được yên tĩnh."

Xuống đến đại sảnh mới phát hiện bên ngoài trời mưa từ bao giờ, lại còn có giông, gió lớn, mưa rất to.

Lam Kỳ Ngôn không yên tâm để cô về một mình nên đã giữ cô lại khi thấy cô mở ô ra.

"Anh đưa em về."

"Không cần!"

Hạ Hàn thẳng thừng hất tay anh ra.

Thấy Trần Hạo vẫn đỗ xe ở bên đường đợi mình thì một mực bỏ đi.

Hơi nước mang theo gió lạnh phả từng cơn làm bay mái tóc đen tuyền.

Lam Kỳ Ngôn ngửi thấy mùi đất lành lạnh bốc lên, anh nhìn ra bầu trời.

“Mưa lớn như vậy...!ông đang rột rửa tội trạng giúp tôi đấy à ông trời?”

Luân Kiện nấp trong một con hẻm tối bên đường đối diện, thấy Hạ Hàn chuẩn bị đi ra thì gọi điện thoại cho một tên phượt thủ đang dừng chiếc phân khối lớn cách cô không xa.

"Hành động đi!”

Tên đàn em gật đầu, kéo mũ sụp xuống, một tay kìm phanh lại, một tay lên ga lớn hết cỡ, đợi đến khi con mồi xuất hiện thì buông phanh phóng tới như bay.

Xe của Trần Hạo đỗ ngược hướng nên ghế ngồi còn lại cùng bên với lòng đường.

Mưa khá lớn kéo theo gió thổi mạnh làm chiếc ô trên tay Hạ Hàn muốn bay lên.

Cô cố gắng giữ lực thật chặt rồi đi vòng qua bên kia.

Xui khiến Lam Kỳ Ngôn thấy Luân Kiện đứng bên kia đường nở nụ cười sát nhân nhìn chằm chằm vào Hạ Hàn.

Anh có linh cảm xấu liền nhanh chân đi ra.

Hạ Hàn vừa mở cửa, bên tai bất ngờ nghe thấy tiếng động cơ mạnh mẽ.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật thì đã bị chiếc mô tô đâm trúng.

Hắn muốn chí mạng cô, cố tình huých mũi xe hất bay cô lên không trung rồi chạy mất xác.

Lộ Sơ đứng trên phòng nhìn xuống, nụ cười từ lúc nào đã trở thành hiện thân của rắn độc.

Lam Kỳ Ngôn chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng.

Anh cảm giác cả thế giới đều bị anh bỏ lại đằng sau, thời gian ngừng trôi, tim ngừng đập.

Bước chân anh hụt một nhịp rồi vọt nhanh.

Anh gào lên, tiếng gào vang văng vẳng cả bầu trời đô thị.

Hạ Hàn!!!

“Kỳ...!Ngôn...”

Nỗi buồn trong đôi mắt màu khói tắt lịm.

Chiếc ô trên tay Hạ Hàn tung lên rồi rơi xuống như chiếc lông vũ khổng lồ bay nhẹ tựa long hồng.

Khoảnh khắc cơ thể Hạ Hàn bị hất lên, đầu óc cô quay cuồng, tim ngừng đập vài giây.

Thân ảnh gầy yếu giữa làn gió phất phơ mưa nằm yên trên lòng đường cứng cáp.

Hàng nghìn cây xương giống như bị gãy, bụng và phổi cô đau đến mức muốn nổ tung, dòng máu đỏ thẫm ào ạt chảy ra dưới váy cô, máu ở miệng cũng rỉ ra đọng ở khóe môi còn đang mấp máy.

Mắt Hạ Hàn rưng rưng chảy ra dòng nước hòa vào những giọt mưa buốt giá không ngừng đâm xuống da mặt cô.

Tay cô run rẩy chạm vào bụng mình, vài tiếng ho làm cô nôn ra máu.

"Con của mình..."

Lam Kỳ Ngôn kích động chạy lại ôm lấy cô, anh hoảng loạn ôm lấy cơ thể không còn chút sức lực, tay ngăn lại dòng máu dưới chân cô mà hoảng loạn kêu gào.

"Hạ Hàn, gắng lên em, anh lập tức đưa em đến bệnh viện."

"Con của em..."

"Anh biết anh biết, con và em sẽ không sao.

Anh sẽ không để hai mẹ con xảy ra chuyện đâu.”

Anh sửng sốt nhìn xuống dòng máu chảy càng lúc càng nhiều: “Tại sao không ngừng, không được chảy nữa, tao không cho mày chảy.”

"Cứu con của em..."

Một giọt nước mắt đọng trên khoé mắt của Lam Kỳ Ngôn, môi anh mím lại, giọng nói mang theo ân hận cùng phẫn uất nghẹn ngào thốt lên: “Hạ Hàn đừng nói nữa, anh lập tức cứu con của chúng ta.

Em phải gắng gượng một chút.”

Trần Hạo chứng kiến cảnh tượng lúc nãy cũng có mười phần kinh hoàng.

Lam Kỳ Ngôn hét đến tiếng thứ hai anh mới hoàn hồn.

"Đưa Hạ Hàn đến bệnh viện nhanh lên."

Anh ôm Hạ Hàn đưa vào xe.

Máu từ thân dưới chảy ra không ngừng, mặt cô trắng bệch, cánh tay buông xuôi nhiều lần đều được anh giữ lại.

“Anh không cho phép em bỏ cuộc.

Anh còn chưa chứng minh mình trong sạch, em phải tiếp tục hận anh, không cho phép em bỏ rơi anh.”

Lòng dạ anh thắt lại khiến anh đau đến phát điên.

Anh đạp vào lưng ghế, điên cuồng quát Trần Hạo: "Chạy nhanh lên, vợ và con tôi có chuyện gì tôi sẽ giết cậu.

Nhanh nữa lên!”

“Bọn khốn chúng mày.

Tao phải bắt chúng mày trả giá bằng máu!”

*****

Cạch cạch cạch - Tiếng bánh xe lăn gấp của băng ca cứu thương được đẩy trên hành lang bệnh viện tiến thẳng vào phòng cấp cứu.

"Mọi người làm phiền tránh ra" Tiếng nói khẩn trương của cô y tá giải tán mọi người gần đó, vừa đẩy băng ca cô vừa hô lớn.

Trên chiếc đệm trắng tinh đã thấm đẫm những vũng máu đỏ tươi từ chân chảy ra, người nằm trên đấy chính là Hạ Hàn.

Cô đã hoàn toàn bất tỉnh, cơ thể từ trên xuống dưới khắp nơi đều là vết máu lấm lem, hô hấp yếu ớt được trợ giúp bằng chụp thở ô xi.

Lam Kỳ Ngôn ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật đã hơn hai tiếng đồng hồ.

Chu Lãng và Mặc Ninh Duyệt cấp tốc chạy đến bệnh viện vì Trần Hạo đưa tin.

Thấy cảnh tượng Lam Kỳ Ngôn ngồi gục đầu xuống với chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm lấm lem máu, Chu Lãng không dám tưởng tượng hiện trường lúc đó kinh khủng đến mức nào.

Mặc Ninh Duyệt lặng người vì cảm nhận được không khí u ám tuyệt vọng toát ra từ cơ thể của em trai.

Anh đi lại xoa đầu Lam Kỳ Ngôn nhưng không nói gì.

Bàn tay của Mặc Ninh Duyệt ấm áp y hệt bàn tay của Hạ Hàn mỗi khi xoa đầu anh.

Giống như có dòng áp lực được giải thoát, trào phúng đánh vào hõm tâm hồn chứa đầy tội lỗi của người đàn ông, cánh vai Lam Kỳ Ngôn run lên bần bật, hai tay càng siết chặt vào nhau, giọng cũng mang theo hơi thở của nước mắt mà run rẩy.

"Tôi muốn ở lại với Hạ Hàn."

"Em vẫn ở đây với em dâu mà."

Trần Hạo và Chu Lãng hiểu ý nhìn nhau.

Chu Lãng đưa tay lên xem đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là Lam Thần Vũ sẽ xuất hiện.

Lam Kỳ Ngôn vẫn ngồi đó lẩm bẩm duy nhất một câu: "Tôi muốn ở lại với Hạ Hàn, xin cậu, xin cậu đừng bắt tôi đi.

Lam Thần Vũ, xin cậu cho tôi ở bên cô ấy lúc này thôi.”

Người cao cao tại thượng như Lam Kỳ Ngôn, lần đầu tiên nói xin lỗi với cô, lần thứ hai là nói với chính mình!

Rồi cơ thể anh đột ngột ngã xuống.

Trần Hạo kịp thời chạy đến quỳ xuống đỡ lấy anh.

Thấy anh đã ngủ nhưng nét mặt lại vô cùng đau khổ, tâm trạng của phận đồng bạn cũng không vui vẻ được bao nhiêu.

"Lão đại, anh vất vả rồi."

Không khí chợt lặng đi, Mặc Ninh Duyệt và Chu Lãng buồn bã nhìn Trần Hạo đang ôm cơ thể của anh.

Cơ thể bất động của anh...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.