Hôn Nhân Định Mệnh

Chương 28: Anh sai rồi,anh sai rồi.my,tha thứ cho anh




CHƯƠNG 28: Anh sai rồi,anh sai rồi.My,tha thứ cho anh.

Cô thấy mình đang bước đi trên 1 con đường dài tối tăm,phía trước chỉ là 1 chút ánh sáng le lói dẫn đường.Cô cứ đi theo ánh sáng ấy cho tới khi 1 giọng nói làm cô giật mình.

_Đừng đi về phía ấy!

Cô kinh ngạc nhìn xung quanh,không biết từ lúc nào 1 người phụ nữ đã đứng gần bên cô,trên môi bà là nụ cười hiền hậu,cô hỏi:

_Bác là ai?

Người phụ nữ vẫn mỉm cười nhìn cô và lúc này cô biết đây là ai,khuôn mặt kia 8,9 phần giống anh,cô sửng sốt:

_Bác là má của Khánh?

Người phụ nữ gật đầu,My vội nói:

_Nghĩa là cháu cũng đã

_Không con chưa chết,nhưng nếu con vẫn đi thẳng về phía trước thì thần chết đang đợi con.Quay lại đi,dù tối tăm nhưng đó là đường sống con phải đi.

_Con không hiểu? Tại sao con lại có thể gặp bác khi con vẫn còn sống?

_Rất ngạc nhiên đúng không? Ta nghĩ nhiều người đang đợi con,ba má,bạn bè,người thân và cả con trai ta.

Ánh mắt cô hiện lên bi thương cùng tuyệt vọng:

_Anh ấy không cần con,dù con có chết anh ấy cũng chẳng quan tâm!

Bà vẫn giữ nụ cười hiền từ của mình:

_Hãy nhắm mắt lại và lắng nghe xem.

Cô nghe theo,mắt từ từ nhắm lại,và cô ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gọi xa xăm của ba má,Q.Anh và cô nghe thấy anh gọi:

_Trần Khởi My, em tỉnh lại cho tôi.

Cô mở bừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt,bà nhẹ nhàng lên tiếng:

_Hãy trở về bên cạnh họ và thay ta chăm sóc con trai ta.

Tiếng nói dần trở nên xa xôi hơn,1 lực kéo làm cô bật lại phía sau và lần đầu tiên cô có thể nghe bằng thính giác thật của mình.Ai đó đang ôm chặt cô,gọi tên cô,cô muốn mở mắt nhìn họ nhưng không thể,chỉ có trái tim đang đập 1 cách điên cuồng.

Anh ôm chặt lấy cơ thể đang mất dần sự sống ấy,mọi thứ quanh anh như chao đảo,nỗi đau đớn làm gương mặt anh trở nên đáng sợ hơn,từng giọt nước mắt vẫn rơi xuống khuôn mặt cô.Và rồi anh cảm nhận trái tim cô đang đập trở lại,đôi tay anh run rẩy chạm vào mạch đập của cô,gương mặt trở lên sáng bừng, anh hét to:

_Bác sĩ,bác sĩ.

Anh vội vàng kéo người bác sĩ đang đứng bên cạnh lại,giọng nói trở lên khản đặc:

_Cô ấy vẫn sống.

Lời nói của anh làm tất cả mọi người đều kinh hỉ,họ hy vọng chờ đợi và rồi niềm vui sướng bùng nổ khi vị bác sĩ ngạc nhiên thốt lên:

_Không thể tin được,mạch đập đã trở lại bình thường.

Nước mắt lại rơi nhưng không phải vì đau khổ,đó là giọt nước mắt hạnh phúc và yêu thương.

Cô vẫn mơ màng ,dù nghe thấy tiếng nói bên tai nhưng đôi mắt cô không thể mở ra được.Dồn hết mọi sức lực cô khó khăn mở mắt để nhìn mọi người.Thứ ánh sáng đã 1 tuần cô không thấy làm đôi mắt cô phải nheo lại,1 gương mặt lo lắng hiện ra trong ánh nhìn của cô:

_My,con tỉnh rồi,con làm má lo quá!

Má cô nhìn con gái với đôi mắt đỏ hoe.Cô đưa ánh mắt nhìn lần lượt từng người một,ba đứng bên cạnh nở 1 nụ cười nhẹ nhõm,Q.Anh và Thành cùng bác trai ,bác gái,anh Duy đều chờ đợi ánh mắt của cô.Cô có thể nhận ra sự vui mừng khó tả trong ánh mắt của họ ,và rồi cái nhìn của cô dừng lại ở 1 thân ảnh đứng xa nhất tách biệt hẳn so với mọi người.Anh đứng đó im lặng nhìn cô,đôi mắt đen hằn rõ sự mệt mỏi và lo lắng,nhận thấy ánh mắt của cô anh khẽ tránh đi.Nhìn lại má cô lên tiếng:

_Má.

Tiếng nói của cô trở nên khản đặc và khó nghe hơn,cũng có lẽ vì 1 tuần nay cô không dùng tới thanh quản của mình,bà vội nói:

_Má đây.Con muốn uống nước không?

Cô khẽ gật đầu.Uống 1 chút nước cô thấy cổ họng mình thông suốt hơn,nhìn mọi người cô khẽ nở nụ cười:

_Con ổn rồi,mọi người đừng lo lắng quá.

Mọi người đều nở nụ cười nhẹ nhõm,nhờ Thành và Q.Anh mà không khí phòng bệnh cũng trở nên vui vẻ hơn,duy chỉ có 1 người vẫn im lặng từ đầu tới giờ.Nhận ra điều đó,ông Hạo Thiên lên tiếng:

_Con bé vừa tỉnh lại ,chúng ta nên ra ngoài cho con bé nghỉ ngơi.

Dường như cũng hiểu ý ông,tất cả mọi người đều đi ra mà không chút phản đối,trong phòng chỉ còn lại anh và cô.Họ nhìn nhau trong im lặng cho tới khi cô lên tiếng:

_Không nghĩ tới anh lại ở đây.

Anh vẫn im lặng nhìn cô,đôi mắt đen càng trở nên bi thương hơn.Cô tiếp tục:

_Không phải anh không muốn gặp tôi sao? Hay anh tới để xem tôi đã chết chưa?

Đôi mắt anh là sự sợ hãi và đau khổ,anh mím chặt môi nhìn cô,cái nhìn ấy làm trái tim cô đập trật đi 1 nhịp,cô nhận ra nỗi dằn vặt thống khổ trong đôi mắt ấy.

_Không,tôi tới chỉ muốn biết em vẫn an toàn.Có lẽ tôi nên đi thì hơn.

Nhận ra sự chán ghét trong đôi mắt cô anh vất vả lên tiếng rồi vội xoay người bước đi,nhưng mới đi được vài bước tiếng cô đã vang lên:

_Nguyễn Văn Khánh,anh dừng lại cho em.

Anh chần chừ quay lại nhìn cô,1 giây sau đó sự lạnh lùng,vỏ bọc hoàn hảo của anh bị nước mắt của cô đánh bại hoàn toàn.Vứt bỏ mọi thứ lại anh bước nhanh tới ôm chặt cô vào lòng,1 tay siết chặt eo cô,1 tay anh đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại đen óng ấy.Anh thì thầm bên tai cô:

_Anh sai rồi,anh sai rồi.My,tha thứ cho anh.

Đôi mắt cô mở to trước lời nói,hành động của anh,trước khi biết mình đang làm gì cô phát hiện ra tay mình cũng đã đưa lên ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh.Mùi bạc hà từ anh làm cô ngây ngất,mọi đau khổ,chán ghét tan biến hoàn toàn trong trái tim cô,1 cỗ ngọt ngào dâng lên mạnh mẽ.Tựa vào lồng ngực ấm áp của anh cô nói:

_Khánh,làm ơn đừng rời xa em nữa,làm ơn.

Nước mắt cô rơi xuống tay anh,anh đau xót lau đi những hạt lệ trong suốt ấy,nhìn thẳng vào đôi mắt thạch anh quyến rũ mê người kia anh nói:

_Anh xin lỗi,từ nay anh sẽ luôn bên em.

Đặt lên đôi môi cô 1 cái hôn nhẹ anh thì thầm:

_Mãi mãi.

--------------------------------------------------------

Chúc các bn đọc truyện vui vẻ nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.