Hồn Ma Lang Thang

Chương 2




Thiên Đông, cậu...cậu đói

Thứ Lang cuối gầm mặt xuống, ngại ngùng nói. Lúc Thiên Đông vào gọi Thứ Lang dậy là đầu giờ mão, chuẩn bị xong mọi thứ cũng gần tới cuối giờ mão, hỏi xem làm sao Thứ Lang không đói cho được.

- Ấy em quên mất, để em ra sau lấy một ít bánh cho cậu ăn lót dạ nhé.

Như nhớ ra gì đó, Thiên Đông không đợi em kịp trả lời thêm, vội vàng chạy đi thật nhanh ra sau lấy bánh đã được chuẩn bị riêng cho Thứ Lang ăn.

Làng của Thứ Lang có một phong tục rất lạ, đó là trước khi thành hôn tân nương không được ăn gì hết, nếu đói quá thì cũng chỉ được ăn một chút bánh để lót dạ thôi. Khi nào làm lễ xong thì mới được ăn thêm chút gì đó lấy sức rồi lại phải đi tiếp khách. Xong xuôi mọi chuyện, khách cũng về hết thì vào trong làm chuyện vợ chồng. Tóm lại là cả ngày hôm đó tân nương chỉ được uống nước, chứ ăn thì không thể vì chẳng có thời gian. Mà nếu có thời gian ăn thì cũng chẳng được ăn no.

Thiên Đông làm việc quả thật rất nhanh nha, chẳng bao lâu đã đem thức ăn đến cho Thứ Lang rồi, đi trước còn có anh trai em nữa.

- Anh cả...

Thấy anh trai, Thứ Lang mặc kệ hôm nay mình làm tân nương, bỏ hết đi sự tôn nghiêm mà chạy đến bên anh mình. Nhưng vì bộ y phục khá rườm rà nên không cẩn thận Thứ Lang vấp phải tà áo, ném xíu đã ngã rồi hên là có anh cả đỡ. Nếu không chắc hôm nay em khỏi làm tân nương mất.

- Từ từ thôi, em đừng quên hôm nay em làm tân nương đấy.

Chân Nhất Lang đỡ em về lại chỗ ngồi của mình, xong ngồi đối diện với Thứ Lang nói. Em của anh vậy mà sắp phải lên xe hoa rồi, đúng thật là không nỡ rời xa chút nào. Anh chỉ mới nhận lại thằng bé được 3 năm thôi mà.

- Anh...hôm nay Thứ Lang đẹp không ạ.

Thứ Lang không quan tâm vẻ bề ngoài của mình cho lắm đâu, nhưng em thật muốn biết trong mắt anh trai mình trông như thế nào. Thứ Lang rất thích được anh trai khen, em sợ khi mình đi rồi ngày tháng sau này sẽ ít được gặp lại anh trai, sẽ không còn được nghe anh mình khen nữa. Sẽ buồn lắm

- Út Lang của anh ngày nào mà chẳng đẹp

Chân Nhất Lang mỉm cười nói, tính đưa tay lên xoa đầu em nhỏ nhưng khi nhìn thấy tóc của Thứ Lang đã được búi lên cẩn thận nên anh cũng liền thu tay lại. Nếu xoa đầu thằng bé bây giờ, tóc nó sẽ rối mất.

- Anh ơi, Thứ Lang không muốn bị gả đi đâu, em muốn ở lại với anh.

Thứ Lang nũng nịu nói, em chỉ mới 18 tuổi thôi, còn chưa trả hiếu cho anh trai đã phải gả đi rồi. Bởi vì ba mẹ em mất sớm, ông nội vì quá đau thương nên cũng chẳng còn. Bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi anh cả và Thứ Lang nương tựa vào nhau thôi.

Dòng dõi nhà Tá Dã là một nhà có truyền thống lâu đời theo nghề pháp sư. Vì ba và ông đã mất, thân là cháu trai trưởng nên đương nhiên Chân Nhất Lang phải nối nghiệp ông cha mình, tiếp tục hành nghề thầy pháp. Tuy là vậy, nhưng đó chỉ là nghề phụ của anh để giữ lại truyền thống cho nhà mình thôi. Hiện tại trong tỉnh Chân Nhất Lang là phú hộ trẻ tuổi nhất khi chỉ mới 28 tuổi, nhưng đừng thấy anh trẻ mà dễ đối phó, đã lên được cái chức này, nắm trong tay nhiều ruộng đất thì đủ biết Chân Nhất Lang là con người có bản lĩnh cỡ nào rồi.

Tất nhiên quyết định gả Thứ Lang đi anh cũng chẳng muốn, nhưng đây là tâm nguyện của ông trước khi mất. Không phải là Nhất Lang không muốn gả Thứ Lang đi, mà anh không muốn gả em nhỏ đi sớm như thế. Nhưng hết cách rồi biết sao được nhà bên đó đã đem sính lễ qua hỏi cưới luôn rồi.

- Út Lang ngoan nào, anh sẽ thường xuyên xuống đó thăm em mà.

3 năm qua Nhất Lang bao bọc Thứ Lang rất kĩ, đến nổi chỉ là một vết xước nhỏ thôi anh đã liền gọi đại phu đến xem cho em nhỏ rồi. Nghe cái vẻ hơi quá nhỉ, nhưng sự thật là vậy. Nhất Lang không muốn trên người em trai mình có bất kỳ vết thương nào làm đau thằng bé.

- À chắc em đói rồi nhỉ, ăn chút bánh lót dạ đi. Cả ngày hôm nay em chỉ được uống nước với ăn bánh thôi nên sẽ rất đói, vì thế ăn nhiều chút nhé.

Nhất Lang quay ra lấy đĩa bánh trên tay Thiên Đông, xong lấy ra một cái đút cho em nhỏ ăn. Đối với anh Thứ Lang vẫn còn nhỏ, vẫn luôn được sống trong sự bao bọc.

- Em có thể tự ăn mà anh.

- Ngồi yên để anh đút, sau này có muốn cũng chẳng được đâu.

Hết cách Thứ Lang cũng đành ngồi im há miệng ra cho anh mình đút. Thôi kệ vậy, dù sao cũng đỡ mỏi tay. Chỉ ước rằng thời khắc này hãy dừng lại mãi mãi...

[...]

Giờ lành đã đến, đàn trai theo nhau đi thành một hàng dài đứng đầu là tân lang và ông hội đồng bước vào bên trong chuẩn bị làm lễ. Vì Nhất Lang phải ở bên ngoài tiếp nhà trai nên lần này người thay mặt anh đưa tân nương ra là Thiên Đông. Đáng lẽ người dắt Thứ Lang ra phải là Khuê Giới bạn thanh mai trúc mã của em kìa. Nhưng hắn phải ở bên ngoài phụ Nhất Lang nên chẳng thể vào trong dắt em ra được. Đành giao cho Thiên Đông trọng trách quan trọng này.

- Cậu ơi tới giờ rồi, để em dắt cậu ra.

Thiên Đông nãy giờ ngó ra ngoài, đợi khi thấy Nhất Lang ra hiệu thì nó liền nhanh chóng đỡ cậu hai mình đứng dậy rồi dắt ra ngoài ra mắt mọi người.

Lần đầu đứng giữa một không gian đông người như thế này, bản thân còn lại là nhân vật chính khiến Thứ Lang bối rối vô cùng, tay em nắm lấy tay Thiên Đông ngày càng chặt hơn chẳng dám buông ra.

- Cậu ơi, cậu buông tay em ra nắm lấy tay tân lang đi ạ.

Thấy cậu hai cứ nắm tay mình mà không chịu nắm tay tân nương, Thiên Đông biết Thứ Lang sợ. Nhưng nếu không nắm tay tân lang thì sao làm tiếp nghi thức tiếp theo được.

Vì bị khăn voan che mất tầm nhìn nên Thứ Lang chẳng thể nhìn rõ được mặt của chồng mình. Dù sợ nhưng để mau chóng hoàn thành nghi thức em đành miễn cưỡng buông tay Thiên Đông ra mà đặt tay mình lên tay cậu ba Long Kiên.

Vái lạy xong thì cũng là lúc tân lang vén khăn voan của tân nương lên. Đây cũng chính là lúc cả hai được nhìn thấy dung mạo của nhau. Bởi vì lần trước đến xem mắt, Long Kiên vì bận việc không có ở nhà nên cả 2 không có duyên gặp nhau, chi đến tận bây giờ mới có dịp được nhìn thấy.

- Mạch Kỳ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.