Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 94: [1] PNCV3: Nỗi phiền não của Trì Diễm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bảy tám năm trước, Trì Diễm sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có một chuyện gà bay chó sủa như thế trong ngôi biệt thự hai tầng này.

Thích Ngai Thì đuổi theo em trai của cô bé, chị Trần thì đuổi theo Thích Ngai Thì, ba người họ cứ thế mà chạy loanh quanh trong nhà.

“Ô oa……” Đứa con trai nhỏ khi nhìn thấy Trì Diễm đã về thì tựa như nhìn thấy cứu tinh, cậu nhóc liền chạy đến đến ôm chặt lấy chân cậu.

“Sao Ngai Nham lại khóc thế?” Trì Diễm bế cậu bé lên, ngắm nhìn kỹ hơn, úi trời ơi! Mặt của cậu bé trông lem nhem khó tả.

Thích Ngai Thì cũng nhảy cẫng lên trước mặt cậu, lanh lảnh gọi: “Ba ơi ba!”

Trì Diễm lại nhìn cô bé, đúng thế, cả mặt cô bé trông cũng cực kỳ nhem nhuốc.

Trên gương mặt của hai chị em được vẽ lên đôi lông mày xiêu vẹo, má hồng thì bị đánh quá tay và đôi môi đỏ mọng như xúc xích. Trong tay của Thích Ngai Thì vẫn còn cầm “công cụ gây án”, cố gắng giấu chúng phía sau lưng.

Trì Diễm nhìn qua liền biết là có chuyện gì xảy ra.

Thích Ngai Thì năm nay cuối cùng cũng vào tiểu học, hoạt bát và xinh xắn. Cô bé đã kết thêm được nhiều bạn mới, các cô cậu lớp một còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tư duy mẫu giáo, nhưng đã vào tiểu học rồi thì đương nhiên các cô cậu ấy phải “nâng cấp” các hoạt động vui chơi giải trí lên tầm cao mới. Phần lớn thì nhóm bé trai thì xem thường kiểu chơi gia đình thế này, còn những bé gái thì rủ nhau đóng vai công chúa, ngôi sao các kiểu. Vì thế, Thích Ngai Thì còn năn nỉ bố của cô bé mua cho cô một “bộ trang bị đầy đủ”.

Loại yêu cầu nhỏ này đương nhiên không khiến cho Thích tổng để tâm, liền lấy cớ khen thưởng cô bé là “tự mình ngoan ngoãn đi ngủ thì có thể thể dần sai khiến em trai”, đồng thời khích lệ cô bé tiếp tục thực hiện phương châm “không được lúc nào cũng quấn lấy ba” với tinh thần tự chủ. Vì thế, Thích Ngai Thì có cả một bộ đồ chơi trang điểm cho trẻ em cũng với những bộ váy mới mà cô bé có thể không mặc trùng khi đến trường trong cả một tuần.

Lúc đầu, Thích Ngai Thì chỉ trang điểm cho năm con búp bê của mình, nhưng sau đó, cô bé nghĩ rằng khuôn mặt của những con búp bê quá nhỏ nên cô bé bắt đầu thực hành trên chính khuôn mặt của mình. Suy cho cùng, tự nhìn gương trang điểm so với mặt đối mặt trang điểm đem lại cảm giác khác hẳn nhau, nên sau nhiều lần thất bại, cô bé cuối cùng cũng “vươn móng vuốt” về phía em trai mình.

Thích Ngai Nham chỉ mới hai tuổi hơn, thân hình tròn trịa, thấp bé cùng với đôi má phúng phính hồng hào. So với chị gái, cậu bé cực kỳ an tĩnh. Hầu hết thời gian đều tự mình chơi xếp hình hay ô tô trong khoảng thời gian dài, không hề làm phiền người khác chút nào.

Thích Ngai Thì đã từng độc chiếm sự ưu ái của mọi người trong nhà trong một khoảng thời gian dài, khi biết được trong bụng của ba có em bé thì cô bé đã cực kỳ đau lòng và sợ hãi. Nhưng sau đó cô bé phát hiện em trai của mình cực kỳ thật thà và ngoan ngoãn, chỉ cần cô nhét vào tay cậu bé một món đồ chơi thì có thể vẽ mặt của cậu bé cả nửa ngày trời.

Vì thế mỗi lần trước khi đi học, cô bé đều đến bên giường nhỏ của Thích Ngai Nham mà nói với cậu bé: “Hôm nay em phải chờ chị về nhà đó, không được ngủ sớm đâu nha!”

Mà cứ mặc kệ việc Thích Ngai Nham có nghe hay không.

Việc đầu tiên sau khi tan học về nhà đó chính là ép em trai chơi với cô bé.

Mặc dù Thích Ngai Nham yên tĩnh và thành thật, nhưng chị gái của cậu bé luôn yêu cầu cậu bé không được nhúc nhích, rồi lại xoa xoa trét trét lên mặt cậu bé, khiến cậu bé cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy. Sao mà cậu bé có thể chịu đựng nổi cơ chứ, thế nên nhân lúc chị gái quay lưng lấy đồ thì cậu bé liền chập chững bỏ chạy.

Tiếp theo chính là màn rượt đuổi mà Trì Diễm nhìn thấy.

“Ba ơi ba, con trang điểm có đẹp không ạ!?” Thích Ngai Thì ôm hôn cậu vài cái, Trì Diễm và chị Trần lần lượt rửa hai gương mặt lem nhem của hai đứa.

“Đẹp, đẹp lắm, nhắm mắt lại nào.” Trì Diễm nhúng nước ướt sữa rửa mặt, cẩn thận xoa xoa lông mày của cô bé, xoa đến mức miếng bọt biển nhuốm màu xám đen.

“Nhưng mà con có nghĩ đến chuyện vì sao Ngai Nham lại trốn con không? Chuyện mà người khác không thích, con không thể cứ bắt ép người khác chấp nhận chỉ bởi vì người ta yếu hơn con được.”

Nhận thấy giọng điệu nghiêm túc của ba mình, Thích Ngai Thì nhỏ giọng nói: “Nhưng mà…… nhưng mà Tiểu ngải và em gái của bạn ấy cũng cùng nhau chơi trang điểm ạ.”

Tiểu Ngai là cô bạn thân nhất của Thích Ngai Thì, Trì Diễm đã nhiều lần nghe cô bé nhắc đến.

“Vấn đề ở đây không phải là em trai hay em gái, mà là người ta có nguyện ý hay là không, Nếu như em gái của Tiểu Ngải thích, vậy thì hai người họ sẽ cùng nhau chơi thật vui vẻ.”

Thích Ngai Thì nhắm chặt mắt, lẩm bẩm: “Giá như con có em gái thì tốt rồi.”

Lúc Thích Thủ Lân về nhà, Trì Diễm vừa mới dỗ hai đứa bé tắm rửa xong rồi đi ngủ, đến quần áo cũng chưa kịp thay. Thích Thủ Lân bẻ phần cổ áo sơ mi của cậu, Trì Diễm cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một dấu son môi trông thật bắt mắt.

“Đây là Ngai Thì làm.” Trì Diễm giải thích nói.

Thích Thủ Lân cười: “Em lo lắng cái gì, anh chưa nói gì hết mà. Cởi ra đi, anh kêu chị Trần tẩy cho em.”

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ xong, Thích Thủ Lân giúp Trì Diễm sấy tóc.

Máy sấy được vặn ở mức thấp nhất, nhẹ nhàng mà thổi đến những làn gió ấm, Thích Thủ Lân cực kỳ nhẹ nhàng mà vỗ về tóc cậu. Trì Diễm dựa vào lồng ngực của người yêu, không muốn nhúc nhích chút nào.

“Lúc anh bằng tuổi Ngai Thì, anh có nghịch ngợm như con không?”

“Không có.” Khi hắn bằng tuổi Ngai Thì, Kiều Lâm cả ngày đều nằm trên giường bệnh, làm sao mà nghịch ngợm cho được.

“Thật kỳ lạ mà, rốt cuộc thì giống ai nhỉ……” Trì Diễm thở dài một hơi.

“Hoạt bát năng nổ là chuyện tốt mà em, đừng nghĩ nhiều quá.” Thẳng thắn mà nói, Thích Thủ Lân và Trì Diễm đều không hề có một tuổi thơ hạnh phúc. Vì vậy, dù cho Thích Ngai Thì rất nghịch ngợm, nhưng miễn là cô bé không phạm sai lầm lớn, Thích Thủ Lân vẫn là một người bố rất bao dung.

Có lẽ điều duy nhất mà hắn keo kiệt chính là Trì Diễm.

“Không thì để Thích Ngai Thì theo mẹ anh học Olympic Toán đi, nhất định sẽ khiến nó ngồi im re luôn.” Thích Thủ Lân nhàn nhạt nói, hắn không thể để một mình hắn nếm trải mùi vị này được. 

“Con nó còn nhỏ mà……” Trì Diễm vỗ hắn một cái, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó. “A, em quên kiểm tra bài tập của con bé rồi.”

Thích Thủ Lân vòng tay qua eo cậu, đẩy cậu trở lại vòng tay của mình: “Không cần đâu, anh đã nói với nó là khi nó vào tiểu học, nó phải bắt đầu tự quản lý việc học của mình, không giúp nó làm bài tập nữa, nó biết làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Muốn được cô khen thì phải tùy vào năng lực của chính nó.”

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng nhị gì hết. Mấy ngày trước, anh nhìn thấy một trưởng nhóm bộ phận của Minh Trì mang theo con của mình đến tăng ca rồi tiện thể phụ đạo bài tập cho nó luôn. Đường đường là một kỹ sư cao cấp lại vì dạy toán cho học sinh tiểu học, mà suýt chút nữa anh ta tắt thở luôn.”

Trì Diễm “Phụt” một cái bật cười thành tiếng. Thích Thủ Lân tắt máy sấy tóc, nghiêm túc nói với cậu: “Cứ để con nó tự mình đi trên con đường của nó đi, anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho em.”

Trong đầu của Trì Diễm hiện lên ba từ thật to “quỷ dính người”, nhưng cậu vẫn lảng tránh mà nhẹ giọng nói. “Anh giáo dục con cái tốt quá nha, Thích tổng.”

Rồi cậu tựa vào ngực của Thích Thủ Lân, ngửa cổ thở dốc. “A…… đau cổ quá đi à.”

Thích Thủ Lân vỗ vỗ mặt cậu: “Nằm xuống, anh xoa bóp cho em.”

Trì Diễm nghe lời nằm xuống, vùi nửa mặt vào gối rồi tận hưởng sự phục vụ của hắn.

“Công ty của em dọn xong chưa?”

“Còn chưa xong…… ưm…… còn phải sao lưu tài liệu, sửa sang lại công ty, và nhiều chuyện khác nữa……” Trì Diễm tuy mệt nhưng trong lòng lại rất vui. Công ty nho nhỏ của bọn họ giờ đã phát triển ngày một lớn trong những năm qua, văn phòng ban đầu đã không đủ để đáp ứng nhu cầu được nữa, cho nên nhóm Vạn Duệ Dương đã thuê một nơi lớn hơn.

Hai người họ lại trò chuyện về ti tỉ những điều khác, thế nhưng câu trả lời của Trì Diễm càng ngày càng ngắn.

Thích Thủ Lân bóp vai và eo cậu, trái tim sớm đã phân tâm. Cả người Trì Diễm hoàn toản thả lỏng, mặc cho người khác thao túng.

Đôi môi của alpha men dọc theo sống lưng, mút mát và liếm láp hằn lại những vết yêu bên eo và khóe vai.

“Hòn Đá nhỏ của anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi nhỉ, là một Hòn Đá nhỏ thơm thơm……” Thích Thủ Lân quay người cậu lại, định hôn lên môi cậu, nhưng lại phát hiện ra rằng đôi mắt của Trì Diễm đã hoàn toàn nhắm nghiền lại, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy ngủ nhè nhẹ.

Để mặc cho alpha lẻ loi nằm đó.

Thích Thủ Lân khẽ chậc một tiếng, hôm nay hắn không muốn cưỡng gian cậu lúc ngủ đâu. Thế nên hắn hít sâu một hơi, đè nén dục vọng vừa mới bùng lên mà nằm xuống

Cũng may Trì Diễm cũng biết chừa thể diện cho hắn, hắn vừa nằm xuống cậu liền cúi người, ôm lấy cánh tay hắn, trong khoang mũi khẽ hừ hừ vài cái, tựa như muốn nói “Chúc anh ngủ ngon”.

Thích Thủ Lân nheo nheo mắt lại, khóe môi cong lên.

Quên đi, hôm nay tha cho em đó.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Lão Thích sẽ phải hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội này hahaha quạc quạc quạc!!!!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.