Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 7: Giấy trắng và bút




Lâm Tư Giai thở ra một luồn khí lạnh, những người khác cũng đều mở to hai mắt ra nhìn, mặt Ngô Nam lại chuyển đỏ, được Tôn Tiểu Lỵ ôm chặt như đang bị bóp cổ.

“Ngươi là nam hay nữ?” Bạch Khiết hỏi.

Bút bi vẽ một vòng tròn trên từ ‘Nữ’.

“Đường Hân Nhàn là nam hay nữ?” Vương Uy hớn hở hỏi, Đường Hân Nhàn nghe tên mình được gọi, liền ném cho anh ta một cái nhìn hung tợn.

Bút bị lại dừng trên từ ‘Nữ’ mà vẽ một vòng tròn.

“Không biết có phải hay không nữa.” Vương Uy lắc đầu nói, trong phòng vang lên một tràng cười, sự căng thẳng lúc ban đầu đã biến mất.

“Các em muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

“Ngô Nam có thích đứa mập kia không?” Tôn Tiểu Lỵ đột nhiên hỏi, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, chúng tôi đều cảm thấy khó xử, không dám nhìn phản ứng của Triệu Tuệ, Tôn Tiểu Lỵ thật sự rất đáng sợ, cho đến bây giờ thì bất kể trong hoàn cảnh hay trường hợp nào cũng không từ thủ đoạn để trả đũa, vị trí ở sổ đen của cô nàng trong lòng tôi lại thầm di chuyển thêm một chút nữa.

Bút bi vẽ một dấu gạch chéo, Tôn Tiểu Lỵ liền hôn vào hai má Ngô Nam một cái, ước gì tôi có thể trở thành nhà ảo thuật vào lúc này, vậy thì có thể biến ra một con quạ đen từ trong túi, để cho nó bay ngang đỉnh đầu mình.

“Ta có đẹp không?” Lý Nghị vội vàng hỏi, đối với hiểu biết của tôi về nó mà nói, nó đang muốn dời đi sự chú ý của mọi người, nhưng mà… Vấn đề này cũng thật quá kinh dị! Nếu bút tiên có thể nói được thì chắc đã sớm nổi nóng, điên cuồng gào thét hỏi rằng đây là cái đám thần kinh nào, đồ ngu mà cũng bày đặt học người ta chơi bút tiên!

Bút bi vẽ một vòng tròn.

“Xin hỏi ngươi là người của triều đại nào?” Mạnh Kiều hỏi.

Bút bi vẽ một vòng tròn trên chữ ‘Đường’.

“Thuộc triều Đường, không phải là Dương quý phi chứ.” Vương Uy giả bộ say đắm.

“Cao Hạnh, em cũng hỏi một câu đi.” Đường Hân Nhàn nhìn tôi nói.

Đột nhiên lại để tôi hỏi, tôi làm gì có chuyện để hỏi đây, nếu bút tiên đã nói mình là người nhà Đường thì, tôi nhanh trí hỏi: “… Lý Bạch* đẹp trai không?”

*Lý Bạch là một trong những nhà thơ danh tiếng nhất thời thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung. (Nguồn: Wiki)

Bút bi nửa ngày cũng không thèm chuyển động, sau đó thì lặng thinh vẽ một đường thẳng tắp lên giấy.

“Phụ nữ thời cổ đại không thích đọc sách, có khả năng cô ấy không biết Lý Bạch là ai.” Mạnh Kiều giải thích.

Được rồi, thực ra vấn đề này cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, các chị ấy sao lại thành thật như vậy, vẽ đại một cái vòng tròn gạt tôi cũng được mà.

“Cho ta hỏi một câu nữa, chồng tương lai của ta có đẹp trai không?” Tôi hỏi lại một lần nữa.

Bút bi tiếp tục vẽ một đường thẳng trên giấy trong im lặng.

“Thế là có ý gì! Chẳng lẽ suốt đời ta đều không lập gia đình hay sao?” Tôi không bình tĩnh nói, hai vị đàn chị này đang kết hợp đùa giỡn với tôi phải không.

“Có khả năng là tương lai em sẽ kết hôn với phụ nữ.” Vương Uy suy luận rồi nói, cảm thấy chính mình nói rất có lý thì ôm bụng cười to.

“Mày cảm thấy tao có cần cách xa mày ra một chút không?” Lý Nghi nhịn cười hỏi tôi. Mạnh Kiều rõ ràng là đang ngồi xổm trên đất mà cười.

Tôi thật muốn bỏ chạy trong nước mắt, trả lời ai cũng tốt, đến phiên tôi thì toàn là đường thẳng là thế nào, đàn chị à, hai người cũng không nên trêu đùa như vậy chứ!

“Ở chỗ P* của Vương Uy có mấy nốt ruồi?” Thái Thư Bằng đột ngột hỏi.

*Phần mông…

Bút bi vẽ một vòng trên số ‘2’, lần này sự chú ý đều dồn cả lên người Vương Uy, Từ mập còn đùa bắt Vương Uy cởi quần ra để trực tiếp kiểm tra.

“Này này, lão Thái, cậu đúng là không có suy nghĩ, sao lại đem lửa về đốt ở chỗ mình chứ.” Vương Uy ngoài miệng thì mắng Thái Thư Bằng, nhưng lại cùng Từ mập nhốn nháo đến long trời lở đất, người này quả thực không xấu, lại còn hay khởi xướng các trò đùa.

Tôi cảm động mà nhìn về hướng Thái Thư Bằng, định cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây, đúng lúc Thái Thư Bằng cũng đang nhìn về phía tôi, cả hai nhìn nhau cười. Sao tôi lại cảm thấy tim mình đang đập rộn ràng thế này.

“Triệu Tuệ, em cũng hỏi thử đi.” Đường Hân Nhàn nói với Triệu Tuệ, dù sao cũng là một thành viên trong ban mà mình đã nuôi lớn, nhìn thấy họ sa sút tinh thần thì mình cũng cảm thấy đau lòng.

Triệu Tuệ mở miệng, rồi khép lại, lắc lắc đầu, Đường Hân Nhàn cũng không cố ép cậu ấy.

“Chúng ta tiễn bút tiên đi thôi, ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải xuống núi sớm.” Đường Hân Nhàn hỏi ý kiến mọi người.

“Đúng thế, thời gian cũng không còn sớm nữa.” Thái Thư Bằng tán thành.

Tiễn bút tiên đi, để Vương Uy dùng bật lửa đốt tờ giấy, đám nữ sinh chúng tôi kéo nhau trở về phòng ngủ. Giường ngủ ở khách sạn cũng lớn như giường ngủ ở ký túc xá, vài cái giường được kê sát lại một chỗ, mọi người lần lượt thiếp đi. Trừ vài câu phàn nàn của Tôn Tiểu Lỵ, những người khác đều thích tình cảnh thế này, có thể từ giường của mình mà lăn đến giường của người khác, lăn qua lăn lại, náo loạn một hồi mới chịu đi ngủ.

Lần này tôi ngủ không được an giấc, tôi nằm giữa Lý Nghi và Lâm Tư Giai, khi ngủ thì cảm thấy Lâm Tư Giai run lên cầm cập, có thể do đang là ban đêm nên nó lạnh, tôi cũng không để ý lắm, nhưng giường thì nhỏ lại còn rung lắc khiến cho tôi không tài nào ngủ được.

Đã ngủ không được rồi, tốt nhất là nên thức dậy thôi, vừa mới mở mắt ra tôi liền thấy một con mèo mun đang ngồi ở trên người mình, đôi mắt hổ phách tựa chuông đồng của nó đang quan sát tôi. Vừa mở mắt ra đã thấy mèo, ai lại chẳng giật mình, tôi sợ đến mức thoáng cái đã bật dậy khỏi giường, liền phát hiện trên người căn bản là không có con mèo nào cả. Nhìn hình dáng của nó, chẳng phải là con mèo đã cậy thế mà ở lì trong phòng chúng tôi không chịu đi hay sao? Bắc Sơn cách trường học nửa ngày đi xe, đương nhiên là con mèo ấy là không thể đến theo được, chắc do tôi nằm mơ, cũng có thể là báo mộng, 囧, tôi mới rời trường học được một ngày, con mèo ấy sẽ không đến mức chết đói đó chứ.

Tôi là người đầu tiên rời giường, những người khác hãy còn đang ngủ rất say, lẽ ra tôi mới là người hay ngủ như lợn chết, lần này không biết sao lại ngủ không ngon, chẳng lẽ tôi ngủ say vì quen giường? Nhìn đồng hồ vừa mới 6 giờ, ngủ tiếp cũng không được nữa, cũng nên ngồi dậy ăn chút gì đó rồi sắp xếp hành lý. Trong lúc đang ăn, tôi thấy Lâm Tư Giai lảo đảo đi đến trước mặt mình, sắc mặt nó tái nhợt, còn có vầng thâm rất nhỏ dưới mắt.

“Bị cảm à? Muốn uống thuốc không?” Tôi hỏi nó.

Lâm Tư Giai lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh, mệt mỏi dựa vào người tôi.

“Hạnh ca, em mơ thấy ác mộng.” Giọng nói của Lâm Tư Giai quả thật rất yếu ớt.

Ra là tối hôm qua nó run vì sợ, chứ không phải vì lạnh?

“Ác mộng thế nào mà lại có thể dọa em thành như vậy?”

“Em mơ thấy…” Nó nhìn tôi chằm chằm, muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nói luôn: “Em mơ thấy Tuyết Nữ ăn thịt người.”

Đang giỡn với tôi sao? Ngày sinh suy nghĩ, đêm về tưởng tượng, tất cả đều là do tên Vương Uy kia mà ra, đang yên đang lành thì anh ta lại đi dựng chuyện không đâu.

“Đừng nghe con người có hai nốt ruồi trên chỗ P ấy nói bừa, đều là chuyện nhảm nhí, em đi rửa mặt đi.” Tôi an ủi Lâm Tư Giai.

Lâm Tư Giai gật gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Hơn 7 giờ, người trên giường nối đuôi nhau mà tỉnh, bọn họ ngược lại không có dấu hiệu cho thấy ngủ không ngon nào, xem ra chỉ có tôi và Lâm Tư Giai là hơi xui xẻo một chút.

Chờ tất cả mọi người thu dọn xong xuôi thì đã đến 9 giờ hơn, Thái Thư Bằng giống như một hướng dẫn viên du lịch, tập hợp tất cả mọi người lại rồi dẫn đường xuống núi. Không khí lần trở về này thật ảo não, có thể là do hôm qua mọi người chơi suốt một ngày nên đều mệt cả, không ai chịu nói chuyện, Vương Uy định nói mấy câu tranh cãi với Đường Hân Nhàn, thấy Đường Hân Nhàn không để ý đến mình thì cảm thấy không thú vị, cũng không lên tiếng nữa.

“Có phải chị ấy bị cảm rồi không?” Lâm Tư Giai nhỏ giọng hỏi tôi.

Tôi xem bộ dáng không chút tinh thần của Đường Hân Nhàn, rất giống như bị cảm lạnh, nhìn các nữ sinh xung quanh khác, ai cũng đều không có tinh thần, dường như mọi người ai nấy cũng đều bị cảm vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.