Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 60: Con gái nuôi của Giáo chủ . .




Buổi tối, Tiếu Dụ Đông gọi tôi đến phòng ông ta, – nơi này lược bớt một vạn từ – … Khụ khụ khụ, bạn đọc đừng kích động, vừa rồi là đùa bạn thôi, Tiếu Dụ Đông thân thiết muốn gặp tôi. Phòng của Tiếu dụ đông giống thư phòng hơn là phòng ngủ, trừ cái giá sách cũ ra, trên đất còn có một quả địa cầu vĩ đại, trên quả địa cầu không phải bản đồ thế giới, mà là thiên can địa chi* kì quái gì đó.

*Thiên can địa chi: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Can_Chi

“Cao tiểu thư cứ tự nhiên.” Tiếu Dụ Đông ngồi ở bàn làm việc nói với tôi.

Tôi ngồi xuống ghế, ánh mắt lại nhìn về phía đầu giường Tiếu Dụ Đông. Chỗ đó có một cái gương, hai bên khắc hình hai con phượng hoàng chạm vào nhau, giống hệt hình tôi nhìn thấy trên bản vẽ.

“Tôi phải cảm ơn Cao tiểu thư đã lấy bản vẽ cho tôi. Có thể tạo ra Thiên cung mệnh luân thì công của Cao tiểu thư là lớn nhất.” Tiếu Dụ Đông thân thiết nói.

Tôi khiêm tốn cười gật đầu, trong lòng có một giọng nói hò hét, thiên cung mệnh luân em gái ông* ý, bánh xe đến bánh xe đi coi mình là pháp X công sao! Tôi nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó là cái gương kì lạ. Hoàn toàn không giống của tôi. Đồ chơi này thật sự có thể mở ra luân hồi sao, tôi rất nghi ngờ đấy.

*câu chửi bên TQ nhé, không phải nói về Tiếu Lộ đâu.

Ngay tại lúc tôi đang nghi ngờ, Tiếu Dụ Đông đi đến bên cạnh Thiên cung mệnh luân, một tay vuốt khung Thiên cung mệnh luân: “Cô đừng thấy bây giờ nó đang ngủ say, bảy ngày sau tôi sẽ làm nó thức tỉnh.”

“Bảy ngày?” Tôi kinh ngạc nói, thời gian bảy ngày thì ngắn quá.

“Bảy ngày sau rất đặc biệt, mấy ngàn năm trước phượng hoàng đã vứt bỏ con người vào ngày đó. Tôi muốn để phượng hoàng biết con người không cần nó bố thí. Tôi sẽ dẫm nát phượng hoàng.” Tiếu Dụ Đông đến gần tôi, ánh mắt thâm thúy khiến tôi không thoải mái, ông ta điên rồi, nhất định là ông ta điên rồi.

“Nếu các người đều chuẩn bị xong rồi, còn cần tôi làm gì.” Tôi khó hiểu.

“Sau khi cô chứng kiến tôi thành công, cô có thể lựa chọn đi theo tôi hay là đi theo Tiếu Thần.” Tiếu Dụ Đông dùng ngón trỏ và ngón giữa nâng cằm tôi lên. Động tác này là tư thế công tử nhà giàu ăn chơi trác táng đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng hả? Ông chú à, tôi không ngốc đâu. Giữa ông và Tiếu Thần, tôi đương nhiên chọn Tiếu Thần rồi. Còn nữa ông chú, ông cũng đừng ngốc thế, quấy rối X thì cũng đừng tìm tôi.

“Giáo chủ đại nhân. . . Phải bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . .” Ngoài miệng tôi khuyên ông ta, tay lại không khách khí đẩy tay heo của ông ta ra.

“Tức giận à, nhưng cứ nghĩ đến cô là người của Tiếu Thần, tôi lại có dục vọng muốn thuần dưỡng.” Tiếu Dụ Đông không tức mà còn cười, ông ta cười làm tôi sởn gai ốc. Tôi đã có lý do để tin, người này là một người biến thái.

Tôi cảm thấy ở một mình với ông ta trong phòng thì không tốt, hoang mang rối loạn tông cửa xông ra. Chạy được một đoạn xa trong hành lang mới dám dừng lại thở dốc. Một nỗi khủng hoảng chậm rãi nảy sinh trong lòng tôi, lúc này tôi rất hi vọng có Miêu ca bên cạnh. Hi vọng mà không được thỏa mãn thì trở thành mất mát. Mang theo sự mất mát này về phòng, điều tệ nhất là gì? Bảy ngày sau, Miêu ca vẫn chưa tìm được tôi, thì tôi sẽ… Tôi không dám nghĩ nữa, sự tin tưởng vào Miêu ca là động lực lớn nhất giúp tôi chống đỡ phong ba trong cuộc sống, tôi tin tôi và anh ấy có sự ràng buộc để anh ấy tìm được tôi.

Tôi ngồi trên ghế gỗ, tự rót nước xho mình, tay cầm chén lại giống như chạm vào thứ gì lạnh lẽo. Cảm giác này rất quen thuộc, giống như là tay Miêu ca vậy, tôi kinh ngạc nhìn cái chén, bên trên chỉ có mỗi tay tôi thôi. Không phải là tôi tương tư thành bệnh nên bị ảo giác chứ, cảm giác vừa rồi tuy rằng ngắn như một cái chớp mắt, nhưng lại rất rõ ràng.

Hiện tượng kì lạ dọa tôi sợ nên đứng dậy khỏi ghế, đi lung tung trong phòng, đi đến giữa phòng thì tôi cảm nhận được sự khác thường, chỗ này kết giới vô cùng mỏng manh, giống như bức tường bị người đào phía ngoài. Tôi đang đứng ở chỗ kết giới mỏng nhất, đột nhiên cảm giác bị người ôm từ phía sau, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo chạm vào tôi, cảm giác quen thuộc khiến mũi tôi chua xót.

“Miêu ca…” Tôi nhẹ nhàng gọi, anh ấy càng ôm chặt hơn, tuy tôi không nhìn thấy anh ấy, nhưng tôi cảm thấy chúng ta sẽ không bị một tầng kết giới ngăn cách.

Anh ấy có thể tìm được tôi, tôi rất vui vẻ, đặt tay lên ngực, cảm nhận cảm giác ôm ấp khi được anh ấy ôm. Tôi chỉ có thể sống một kiếp này, nên tôi muốn nhớ thời khắc này cả đời.

Nghe nói muốn khởi động Thiên cung mệnh luân, cần hai hòn đá giống như hai cục pin, máu Kim Phượng là hòn đá mà ông già Quy lấy trong gốc cây ở di tích Thất Diệu, do ông già Quy bảo quản. Còn một hòn đá màu lam tên là lệ Thanh Loan, do Chu Thụy An bảo quản. Bỏ hai hòn đá vào hai con phượng hoàng trên Thiên cung mệnh luân, thì sẽ có sức mạnh xuyên thấu luân hồi.

Bảy ngày trôi qua với sự thấp thỏm của tôi. Cái ôm của Miêu ca khiến tôi an tâm hơn, nhất định anh ấy sẽ tìm được biện pháp để vào kết giới. Ngay tại lúc tôi đang bình tĩnh chờ đợi, tôi lại gặp một người mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Bệnh của Cao Tịch Nhã ngày càng nghiêm trọng, lại không có thuốc, Chu Thụy An lại không có ở đây. Tôi không thể ra khỏi kết giới nên không thể đi mua thuốc, đành phải đi tìm Tiếu Dụ Đông. Tôi thừa nhận là tôi cố ý không gõ cửa, tôi muốn đột kích xem có khi nào thấy cơ quan gì trong phòng ông ta không. Cửa mở ra thì tôi bắt đầu hối hận, ông đúng là đang mân mê, chỉ là không phải mân mê cơ quan, nà ông ta đang mân mê phụ nữ.

Tiếu Dụ Đông ngồi trên cái ghế nhỏ chỗ giá sách, một người phụ nữ chỉ mặc nội y ngồi trên đùi ông ta. Phản ứng đầu tiên của tôi là tôi nên yên lặng ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Nhưng khi thấy mặt của người phụ nữ kia thì tôi bất động, ngơ ngác đứng ở cửa nhìn cô ấy.

“Thân Tuệ tiểu thư?” Khóe miệng tôi co rúm.

Thân Tuệ nhìn thấy tôi thì cũng xấu hổ, nhưng xung quanh không có gì để cô ấy che thân thể. Có vẻ Tiếu Dụ Đông rất hưởng thụ việc cô ấy xấu hổ, nên ôm chặt cô ấy không cho cô ấy động, khiến cô ấy phải nhìn tôi. Tên biến thái này.

Thân Tuệ không trực tiếp trả lời tôi, nhưng cô ấy xấu hổ quay mặt sang một bên đã bán đứng cô ấy. Vốn dĩ tôi đã coi cô ấy như chị dâu rồi, việc này làm tôi… Tình làm sao kham.

“Cao tiểu thư, hiếm khi cô chủ động tìm tôi. Tôi nghĩ cô cũng đã biết Tuệ nhi rồi, hai người đã có duyên gặp mặt vài lần rồi.” Tiếu Dụ Đông mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói với tôi.

“Ba, ba nuôi…” Thân Tuệ đỏ mặt đẩy tay Tiếu Dụ Đông ra, chạy đi nhặt quần áo của mình bị ném ra xa lên.

Tôi tin tưởng tai tôi không bị tắc, Thân Tuệ gọi Tiếu Dụ Đông là ba nuôi, vậy hai người họ đang chơi trò khẩu vị nặng gì đây? Còn anh ba thì sao?

“Giáo chủ đại nhân, tôi nghĩ trên thế giới này tỷ lệ song bào thai cùng tên không cao lắm, hai người… Vứt anh ba tôi ở chỗ nào?” Tay tôi không tự chủ nắm chặt, trên tay đều nổi gân xanh, nếu Thân Tuệ vốn là người của điện Trường Sinh, thì việc cô ấy đi theo anh ba tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Người phụ nữ này, tôi tuyệt đối không tha cho cô ta.

“Cậu yên tâm, anh ba cậu không có việc gì.” Thân Tuệ đưa lưng về phía tôi mặc quần áo, nói.

“Tôi luôn xem thường Chu gia và Giang gia, chỉ có mỗi Cao gia là tôi không thể không bội phục. Tôi bảo Tuệ nhi đưa Cao Bình Minh đến, lần đầu tiên nó làm trái với mệnh lệnh của tôi, cho nên tôi không thể không trừng phạt nó, Tuệ nhi, con không tức giận chứ?” Tiếu Dụ Đông chậm rãi nói, không có giọng điệu gì.

Thân Tuệ lắc đầu: “Không đâu, con không hoàn thành nhiệm vụ của ba nuôi, ba trừng phạt con là đúng.”

Tôi nhìn người Thân Tuệ, không có vết thương nào, không bị bỏng như trong tưởng tượng của tôi, nhìn làn da mềm mại của cô ta, cho dù là linh đan diệu dược cũng không có khả năng không để lại sẹo. Chẳng lẽ trừng phạt ở chỗ bị quần áo che sao? Tôi không dám nghĩ nữa, Tiếu Dụ Đông điên rồi, ông ta muốn khiêu chiến với thần nên trước tiên phải khiến mình thành ma.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.