Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 57: Gián điệp . .




Ai tôi cũng có lý do để ra tay, chỉ có mỗi Bại lộ cuồng làm tôi do dự. Cô ta là em gái trên danh nghĩa của Tiếu Thần, là em chồng tôi trên danh nghĩa, tôi…

Cao gia xảy ra chuyện? Sau khi về nhà, Tiếu Thần hỏi tôi.

“Vâng.” Tôi gật đầu.

“Anh đứng trên ban công chờ em về thì thấy sao Kim Sát lệch vị trí.”

“Miêu ca.” Tôi ôm Tiếu Thần, như chim non cánh yếu tìm kiếm sự ấm áp dưới cánh chim mẹ.

“Sao thế?” Tiếu Thần nhẹ nhàng vỗ tôi.

“Miêu ca, anh có biết em là cái gì không? Em không phải là người!” Tôi dựa mặt vào vai Tiếu Thần, nói qua cổ anh ấy.

“Anh cũng không phải người.” Tiếu Thần tiếp tục vỗ ta nói.

Aiz, hai cái không phải nhân loại gom lại với nhau, đây là vật họp theo loài trong truyền thuyết sao. Lại nói tôi còn tốt hơn Tiếu Thần một chút, anh ấy đã cô đơn hơn trăm năm, còn tôi có anh ấy bên cạnh, sẽ không sợ cô đơn.

“Anh có biết em gái anh ở đâu không?” Tôi hỏi Tiếu Thần. Chắc là anh ấy và Bại lộ cuồng vẫn còn liên lạc, ít ra bên phía Bại lộ cuồng sẽ không buông tay.

“Không phải em gái anh, cho dù là lúc sống hay là lúc chết thì bọn anh không có quan hệ gì.” Tiếu Thần trả lời.

Tôi cảm thấy Bại lộ cuồng lại không nghĩ như vậy, hơn nữa, theo quy củ báo thù thì tôi còn phải…giết bọn họ hả? Lần đầu tiên luôn luôn đau đớn, mà lần đầu tiên giết người thì không chỉ đau về thể xác mà tôi sợ còn bị tê liệt về tinh thần. Mỗi người con gái sinh ra ở Cao gia đều từng có giấc mộng trở thành nữ hiệp, nhưng không phải ai cũng có thể thành nữ hiệp. Không đơn giản như là con mèo biến thành con thỏ ngọc rồi thay mặt ánh trăng tiêu diệt ngươi. Nữ hiệp giơ tay chém xuống là sẽ có đầu người rơi. Muốn làm nữ hiệp thì không chỉ phải có thân thủ hơn người mà còn phải có một trái tim nhiễm máu.

“Miêu ca, anh bảo anh muốn sống lại, thế anh định dùng cách gì để sống lại?” Tôi hỏi Tiếu Thần, sống lại và trường sinh đều là cấm thuật của phượng hoàng vòng, hai mắt tôi luôn mờ mịt trước tình cảm với Tiếu Thần, mà không nhớ tới tôi với anh ấy không phải cũng đang làm trái ý trời sao?

Tiếu Thần nhìn tôi không nói gì, chắc trong lòng đang suy nghĩ vì sao tôi lại đột nhiên nói tới việc này.

“Miêu ca, có phải anh cũng muốn dùng Thiên Cung Mệnh Luân nên mới mặc kệ bọn họ không?”

“Đúng vậy.”

“Em sẽ không để bất cứ ai lợi dụng Thiên Cung Mệnh Luân làm nhiễu loạn luân hồi.” Tôi kiên định nói, Thiên Cung Mệnh Luân do tôi mang ra ngoài, tôi muốn lấy lại nó.

“Em không hy vọng anh sống lại sao?” Vẻ mặt Tiếu Thần có chút đáng thương, giống như kiểu tôi muốn vứt bỏ anh ấy vậy.

Tôi đương nhiên biết nếu chúng tôi có thể sống như người bình thường thì là việc rất hạnh phúc. Tôi nhớ đến một quyển truyện tôi đã đọc, nữ chính là hậu nhân của Nữ Oa không già không chết, nam chính là một người phàm sẽ già sẽ chết. Nam chính từ từ già đi, để giấu tai mắt người đời, thân phận nữ chính chuyển từ thê thành thiếp, từ thiếp thành con gái, từ con gái thành cháu gái. Tôi cũng giống nam chính kia, vậy thì Tiếu Thần cũng sẽ giống nữ chính trơ mắt nhìn tôi già đi, chết đi. Nhưng mà: “Nếu hạnh phúc của chúng ta được thành lập trên thi thể của Lâm Tư Giai thì vĩnh viễn em cũng không vui được. Em tình nguyện anh vĩnh viễn là quỷ, ít ra em cũng có thể chết đi thành quỷ cùng anh.”

“Đồ ngốc, em cho là biến thành quỷ dễ vậy sao ?” Tiếu Thần cười ảm đạm, nói: “Em có thể đầu thai làm người là may mắn của em, anh làm sao nhẫn tâm kéo em giống như anh chứ.”

Có câu người và quỷ khác đường, cho dù chúng tôi đều là quỷ thì vẫn có hai con đường khác nhau. Khi thân thể tôi tiêu vong thì hồn phách tích tụ từ oán niệm sẽ tiêu tán theo, không có luân hồi, ngay cả cơ hội cho Tiếu Thần chờ tôi từng kiếp một cũng không có.

“Bà xã, trên người em đúng là chảy dòng máu Cao gia mà, thật cố chấp, giống hệt tổ tiên em.” Tiếu Thần đột nhiên nói.

“Hối hận ở cùng với em hả? Bây giờ rút lui vẫn còn kịp.”

Tiếu Thần lắc đầu: “Em là vợ anh, thề không buông tay, lời anh đã nói thì vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nếu anh chỉ muốn tìm người sống cùng, anh sẽ tìm một cô gái dễ lừa, chứ sẽ không biết rõ em phiền toái như vậy mà còn tìm em.”

“Miêu ca thối, đừng có nói em phiền toái! Càng nói càng xúi quẩy!” Tôi định véo mặt Tiếu Thần, lại bị anh ấy thừa cơ giữ lấy tay.

“Bà xã, nếu em muốn hủy diệt Thiên cung mệnh luân, anh sẽ giúp em. Anh chỉ có yêu cầu là sau khi tất cả kết thúc em đi với anh, Tiếu gia cũng được, Cao gia cũng được, không có quan hệ gì với chúng ta nữa. Chỉ cần có thể cùng em trải qua một đời này bình an thì anh thỏa mãn rồi.” Tiếu Thần nói xong hôn lên mu bàn tay tôi.

Tưởng tượng ra hình ảnh đó thật là hấp dẫn người mà, có khi tôi sẽ đột nhiên chết, cũng có khi chung tôi sẽ không có con, nhưng tôi vẫn thấy rất mê hoặc. Cho dù chỉ có mười năm ở bên anh ấy, tôi cũng sẽ cảm kích ông trời. Vốn là hai đường thẳng song song không có giao điểm, ít nhất thời gian cuối cùng trong cuộc đời tôi có thể gặp được anh ấy.

“Được, em đồng ý với anh, chờ trò đùa này kết thúc, Cao Hạnh sẽ không phải là Cao Hạnh nữa, mà là bà xã của anh.”

Đây là lần đầu tiên tôi hôn anh ấy nhỉ, sự lạnh lẽo của anh ấy và sự ấm áp của tôi cho thấy đây là minh hôn. Anh ấy không hô hấp, tim cũng không đập, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy cũng căng thẳng giống tôi. Tiếu Thần siết chặt cánh tay, khiến nụ hôn này càng sâu hơn, giống như là cả thế giới đều không tồn tại, tôi chỉ có thể cảm nhận được anh ấy ở bên cạnh tôi, chỉ cần anh ấy ở bên tôi, vậy là đủ rồi.

Từ miệng Tiếu Thần, tôi biết được anh ruột của Bại lộ cuồng, cũng chính là một đứa bé khác mà Tiếu Thần lấy mạng đổi mạng, cháu ruột của Tiếu gia – Tiếu Dụ Đông, luôn có địch ý với Tiếu Thần. Anh ta một lòng muốn hoàn thành sự nghiệp chưa xong của Tiếu gia, muốn đưa trường sinh bất tử lên đỉnh cao, sáng lập điện Trường Sinh, bên dưới có bốn thủ sử, phân biệt là Đào thủ sử, Hạc thủ sử, Quy thủ sử và Tùng thủ sử.

Nghĩ thôi cũng biết là điện Trường Sinh của Tiếu Dụ Đông không thịnh vượng. Ai không hy vọng mình trường mệnh trăm tuổi? Không thì một đống đồ ăn bảo vệ sức khỏe và thuốc bổ ngoài kia sẽ không ai bán. Nhưng nói là có biện pháp trường sinh bất tử thì chả ai tin. Tiếu Dụ Đông cảm thấy người trong thiên hạ đều quy về một chữ “Tục”, chỉ có mình ông ta tâm sáng như gương. Ông ta dùng sinh mệnh vĩnh viễn để nhìn những người khác như một đám kiến từ từ chết đi.

Còn việc vì sao Bại lộ cuồng có thể lưu giữ dung mạo hai mươi tuổi thì Tiếu Thần cũng không biết. Hình như Cao Ngạn Quân cũng không nghiên cứu biện pháp giữ lại tuổi xuân vĩnh viễn. Nó cũng không nằm trong phạm vi hứng thú của Tiếu Thần nên anh ấy không quan tâm.

“Bà xã, em không muốn trường sinh và trẻ vĩnh viễn một chút nào sao?” Tiếu Thần tò mò hỏi tôi.

“Muốn, nhưng phải trả đại giới quá lớn, em không làm được.”

“Ha ha, thực ra em là người hiểu mình.” Tiếu Thần cười nói: “Năm đó ba nuôi đã nói để khởi động Thiên cung mệnh luân cần hai thứ, máu Kim Phượng và lệ Thanh Loan. Theo tình báo của anh, hai thứ này Tiếu Dụ Đông đều lấy được rồi, nhưng vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì, anh cũng rất nghi ngờ.”

“Có khi nào Tiếu lão gia nghiên cứu sai không?”

“Vậy thì rất khó khăn, muốn làm lại là phải chờ vài thập niên nữa, Tiếu Dụ Đông không thể chờ được.”

“Cũng không thể cho ông ta cơ hội chờ nữa.”

Muốn dồn bọn họ vào một chỗ rồi một lưới bắt hết thì phải lẻn vào trong thế lực của bọn họ, cửa dễ phá nhất là Chu Thụy An. Tuy Quỷ đêm kinh hồn bị ngành có liên quan thủ tiêu trên mạng vì lý do trò chơi quá khủng bố, nhưng trong máy tính của tôi vẫn còn, có thể thử liên lạc với Chu Thụy An qua trò chơi.

Vào trò chơi nói chuyện với Quỷ vương Cao Ngạn Quân, quả nhiên là liên lạc được với Chu Thụy An.

【 Quỷ vương 】 Cao Ngạn Quân: Cao gia bảo cô tìm tôi hả? Đừng mơ nữa, Giáo chủ sẽ không để các ngươig tìm được tôi đâu!

Cao Hạnh: Anh rể~ Đừng vô tình với em vợ như vậy chứ~ Anh cũng biết em cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với Cao gia mà.

【 Quỷ vương 】 Cao Ngạn Quân: Có ý gì?

Cao Hạnh: Anh rể, ai không muốn trường sinh bất tử chứ, em nghĩ em có thể trợ giúp bọn anh.

【 Quỷ vương 】 Cao Ngạn Quân: Ha, tại sao tôi phải chia cho cô một chén canh chứ?

Cao Hạnh: Chị họ kết hôn rồi thì không còn lý do để về Cao gia, bây giờ Cao gia càng không thể để chị ấy về. Anh cảm thấy với tâm huyết của người Cao gia còn có người nguyện ý hợp tác với anh sao?

【 Quỷ vương 】 Cao Ngạn Quân: Cô đang uy hiếp tôi?

Cao Hạnh: Em nào dám uy hiếp anh rể. Anh rể, tốt nhất anh nên đi hỏi Giáo chủ đại nhân một chút đi. Biết đâu ông ấy lại có hứng thú với em thì sao~

Chu Thụy An suy nghĩ một chút, rồi biến mất trong trò chơi. Chắc chắn là đang chạy như điên đi hỏi Giáo chủ đại nhân của anh ta. Tim tôi nhảy loạn lên. Làm gián điệp thật không dễ dàng. Nhìn sang bên cạnh, Tiếu Thần đang dựa vào tường nhìn tôi. Anh mỉm cười với tôi, tôi lấy lại dũng khí, có gì đáng sợ chứ. Cho dù là thần hay ma, có anh ở cạnh tôi chẳng sợ hãi gì nữa.

Chỉ lát sau, Chu Thụy An đã trở lại, anh ta nói Giáo chủ bảo vệ anh ta, anh ta sẽ không ở chung với Giáo chủ đại nhân chứ? Ai nha, tôi thật xấu mà.

【 Quỷ vương 】 Cao Ngạn Quân: Giáo chủ nói đang cần một người giúp đỡ ở Cao gia, nói cô là người thích hợp nhất, vốn cũng định đi khuyên bảo cô, cô chủ động suy nghĩ lại thì không còn gì tốt hơn.

Tôi là người thích hợp nhất sao? Không phải là ông ta biết thân thế của tôi chứ, ông ta nhất định là cảm thấy tôi và Cao gia chỉ có quan hệ về thân thể, Cao gia cũng không thân thiết gì với tôi, cảm thấy tôi sẽ ước gì có thể bay đến chỗ ông ta, nhưng mà ông ta không biết là ba tôi luôn dạy tôi tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, Cao gia còn có anh ba, có bà ngoại, người có khuôn mặt đầy nếp nhăn đã cho tôi một đường sống. Chỉ riêng cái này đã đủ để tôi cho Cao gia một đường sống rồi.

Cao Hạnh: Tâm tư ông ấy quả nhiên kín đáo, tôi có cần phải thể hiện lòng quyết tâm không? Cần phải khắc hình con bướm lên người nữa hả?

【 Quỷ vương 】 Cao Ngạn Quân: Không cần, Minh điệp là tôi dùng để khống chế thuộc hạ, Giáo chủ muốn gặp cô. Đến lúc đó sẽ ban cho cô vinh quang.

Cao Hạnh: À. Thế số điện thoại của ông ấy là bao nhiêu? Số QQ là gì? Cho tôi cả địa chỉ liên lạc đi.

Hiện tại chắc chắn Chu Thụy An cảm thấy tôi là một con ngốc rồi. Chết tiệt, như tôi thế này gọi là giả vờ đáng yêu. Để bọn họ cảm thấy tôi là một người hoang đường thì mới có thể yên tâm để tôi đi làm việc hoang đường.

【 Quỷ vương 】 Cao Ngạn Quân: Hiện tại Giáo chủ rất bận. Không có thời gian rảnh để gặp cô. Khi nào có thời gian thì sẽ tự báo cho cô.

Tôi bĩu môi, hứ, cái gì mà điện Trường Sinh chứ, thật không có nhân quyền, phải chịu đựng thôi.

Cao Hạnh: Anh rể, anh nhất định phải nói tốt về em vài câu trước mặt Giáo chủ nha~ Em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, để ông ấy muốn dẫn em cùng nhau trường sinh bất tử.

【 Quỷ vương 】 Cao Ngạn Quân: Được rồi, cô chỉ cần an phận nghe lời, đến khi phá luân hồi sẽ không thiếu vị trí của cô.

Chu Thụy An nói xong thì biến mất trong trò chơi, tôi nhẹ nhàng thở ra, tắt trò chơi đi. Vấn đề là tôi không thể an phận được đâu, anh rể à.

Tôi bảo Tiếu Thần quay về thân thể con mèo đen, rồi dẫn anh ấy ra chỗ an táng bà ngoại ở ngọn núi phía sau Cao gia. Ông ngoại mất sớm, nếu như kiếp tiếp theo của ông ấy mà đoản mệnh thì cũng đã luân hồi thêm lần nữa được rồi. Nếu ông vẫn vòn sống thì bà ngoại chỉ đáng tuổi cháu gái ông thôi. Luân hồi kì diệu là như vậy đấy. Bạn không nhất định sẽ gặp lại được anh ấy. Cho dù hai người gặp được cũng chưa chắc cả hai đều là người. Kể cả là người thì cũng có khả năng kém nhau vài chục tuổi. Vì vậy mới có câu: Không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Chỉ mong sao kiếp sau tôi có thể cùng anh từ lúc sinh đến chết già.

“Bà ngoại, đây là cháu rể ngoại của bà.” Tôi đưa Tiếu Thần đến trước mộ bà ngoại nói.

Con mèo đen vô tội mắt to trừng mắt nhỏ với bia.

“Cao Hạnh?” Có một giọng nói ngọt ngào gọi tôi.

Tôi nhìn chỗ giọng nói. Hóa ra là Thân Tuệ. Cô ấy chạy tới bên cạnh tôi hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đến thắp hương cho bà ngoại.” Tôi không chút hoang mang nói, quả thật tôi đến thắp hương cho bà, tuy là dẫn theo một sinh vật nữa.

“Đây là mèo cậu nuôi sao? Thật đáng yêu!” Thân Tuệ nói xong định sờ đầu Tiếu Thần, Tiếu Thần linh hoạt nhảy ra sau lưng tôi.

“Vốn là mèo hoang, bị tớ nhặt về nuôi. Nó sợ người lạ.” Tôi cười hì hì giải thích.

“À.” Thân Tuệ có chút tiếc nuối nói.

“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hỏi Thân Tuệ. Tôi ở đây thì không có gì lạ cả, nhưng cô ấy ở đây thì mới kì lạ.

Nói đến đây, Thân Tuệ mới chu môi: “Nhà cậu thật ghê gớm. Tớ bảo tớ đói nên muốn tìm gì ăn, anh Cao chỉ đường cho tớ. Vậy mà tớ vẫn bị lạc.”

Chỗ này là sau núi, ở phía Nam Cao gia, nhà ăn ở phía Đông, vậy mà có thể lạc được. Thật là mù đường giống Lâm Tư Giai. Tôi ôm Miêu ca vào lòng, nói với cô ấy: “Đi thôi, tớ dẫn cậu tới nhà ăn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.