Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 5: Nghỉ trọ ở khách sạn trên đỉnh núi




Vào thứ Bảy chúng tôi cùng nhau ngồi xe đến khu trượt tuyết ở Bắc Sơn, lên xe nhắn tin cho Thái Thư Bằng, anh ấy liền có mặt ở cổng chính dưới chân núi đón chúng tôi.

“Chào anh.” Chào anh.” “Chào trưởng ban.” Chúng tôi nối đuôi nhau chào hỏi Thái Thư Bằng.

“Mạnh Kiều ở chung phòng với các em sao, thế nào, lúc làm bài tập có phải là rất hạnh phúc không?” Thái Thư Bằng chớp chớp mắt hỏi nhóm chúng tôi.

“Đàn anh thật sáng suốt, chuyện gì cũng biết.” Tôi đáp lại, đến thời điểm bỏ phiếu chọn chức, tốt xấu gì thì Mạnh Kiều cùng phải đảm nhiệm chức cao một tí.

Thái Thư Bằng nhìn tôi, nở một nụ cười khẽ: “Hôm nay tham gia hoạt động này còn có những người năm hai khác, nói không chừng là người các em quen biết.”

Đi cáp treo lên núi theo Thái Thư Bằng, những người khác đều đã gửi hành lý của mình, hiện đang chờ đợi chúng tôi. Có một vài nam sinh nữ sinh, cũng không nhiều người lắm. Thái Thư Bằng nói đúng, chúng tôi quả thật có quen những học sinh năm hai ở đây, như người cùng chuyên ngành với chúng tôi, chính là người các bạn đã gặp qua hai ngày trước, Tôn Tiểu Lỵ, chỗ có Tôn Tiểu Lỵ chắc chắn không thể thiếu tên bạn trai yêu dấu của cô nàng, Ngô Nam. Còn có một số người năm hai khác mà chúng tôi biết nữa, tôi thực không thể tin vào hai mắt mình, Triệu Tuệ cũng ở đây! Tôn Tiểu Lỵ, Ngô Nam, Triệu Tuệ, ba người tạo thành một chuyện tình tam giác cẩu huyết đầy tính sát thương đều xuất hiện ở một chỗ, ông trời ơi, ông đang giỡn mặt với tôi đúng không?

“Ở đây đều là người của ban bí thư, ban nữ sinh và ban học tập, nhưng đây không phải là hoạt động công khai của ban, có gì đó mờ ám.” Mạnh Kiều nhỏ giọng nói với tôi.

Mạnh Kiều thuộc ban học tập, lại không nhận được thông báo cho tổ chức đi trượt tuyết. Trường học của chúng tôi không giống với các trường khác, học sinh sẽ không bỏ phiếu chọn người kiểu dân chủ, mà là để những cán bộ tiền nhiệm trực tiếp chọn ra người sẽ nhậm chức, tôi đánh giá cục diện giữa những người tới đây, các học sinh năm hai kia chắc cũng đang nuôi hi vọng được tiếp nhận chức vụ cao hơn.

Tôn Tiểu Lỵ thuộc ban bí thư, cô nàng có năng lực làm việc không kém, trong nhà lại có tiền, được nhìn trúng thì cũng không có gì sai. Ban học tập có tính thanh liêm hơn, chủ yếu là xét về thành tích học tập, Triệu Tuệ thành tích không phải là nhất, Mạnh Kiều mới là người đứng đầu lớp, chẳng qua Mạnh Kiều chỉ thích đọc sách, đối với mấy công việc ở hội học sinh không nhiệt huyết cho lắm, đương nhiên nó sẽ không được giao chức trưởng ban, còn Triệu Tuệ mà được làm trưởng ban thì tôi xin được giơ hai tay tán thành, vì cậu ấy là người có tài đức vẹn toàn, Triệu Tuệ chắc cũng rất muốn vị trí trưởng ban đó, không thì cũng không tham gia hoạt động lần này, trước giờ cậu ấy vẫn luôn trốn tránh Tôn Tiểu Lỵ.

“Mạnh Kiều, Cao Hạnh, Lâm Tư Giai, Lý Nghi.” Tôn Tiểu Lỵ đến trước mặt chúng tôi chào hỏi.

Triệu Tuệ chỉ nhìn hướng chúng tôi rồi gật đầu hỏi thăm, cậu ấy như một con nai bị thương, tìm chỗ ngồi sao cho cách xa Tôn Tiểu Lỵ nhất.

Người đều đã đến đông đủ, chúng tôi liền đi thuê đồ trượt tuyết.

“Biết trượt không?” Thái Thư Bằng hỏi nhóm chúng tôi, bốn người đồng loạt lắc đầu.

“Vậy thì thật hay, anh đây rất thích dạy nữ sinh trượt tuyết, anh hứa sẽ dạy dỗ tốt.” Một nam sinh đen gầy bên cạnh chúng tôi nói, ánh mắt của anh ta vẫn luôn phóng điện về phía Lý Nghi.

Tôi nói này anh kia, anh có hiểu thứ tự đến trước đến sau không hả? Lý Nghi là do Thái sư huynh đây nhìn trúng trước, nhìn bộ dạng của anh là biết không phải người tốt, anh nghĩ Thái sư huynh ‘tài đại khí thôi’* thì sẽ không ám sát anh sao? Đầu tôi liên tưởng đến chuyện xấu, bèn lén chờ xem kịch vui.

*Tài đại khí thôi: tài sản giàu có, phong thái bất phàm (sưu tầm).

“Vương Uy, ở đây đều là đàn em, cậu nên thu hồi cái ý định không hay của mình lại đi.” Thái Thư Bằng đẩy người đó ra khỏi chúng tôi.

“Cậu không phải là muốn đem đàn em theo sao?” Vương Uy hạ mí mắt nhìn Thái Thư Bằng. Người anh em, anh cũng thật dũng cảm, tuy rằng Thái Thư Bằng là ‘có lòng Tư mã Chiêu, người qua đường đều biết’* thì anh cũng không cho người ta chút thời gian để mập mờ nữa.

*Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mậu nhìn thấy đại tướng quân Tư mã Chiêu nắm hết quyền bính, làm việc hống hách bá đạo thì nhịn không được, đem quân đi đánh, nào ngờ có người đã nói cho Tư mã Chiêu biết, rốt cuộc Tào Mậu bị đâm chết, còn dã tâm làm phản của Tư mã Chiêu lại càng trở nên rõ ràng hơn. (Sưu tầm)

Ở đây, ý Cao Hạnh là tuy ai cũng biết Thái Thư Bằng ‘thích’ Lý Nghi nhưng Vương Uy cũng không cần nói thẳng ra như vậy.

“Mau đem hành lý của các em ấy đến khách sạn đi, không thì mình sẽ cho cậu cùng đội với Từ mập.” Thái Thư Bằng thấp giọng nói một câu, Vương Uy lập tức rời khỏi với hai túi hành lý lớn của chúng tôi, vắt chân lên mà cổ mà chạy đến khách sạn.

Kết quả thì Lý Nghi vẫn bị Vương Uy ‘quyến rũ’ mất rồi, Vương Uy cũng thuộc đại học năm tư, trước kia là trưởng ban thể dục, buổi trượt tuyết này chính là ý tưởng của anh ta. Mạnh Kiều nói anh ta và Thái Thư Bằng có quan hệ không tồi, anh ta thường xuyên đến ban học tập tìm Thái Thư Bằng, lại là một thành viên không ra gì của ban học tập, chọc cho Thái Thư Bằng phải nghiến răng nghiến lợi.

Lý Nghi đang chọn đồ trượt tuyết, tôi đi chọn với nó, nhỏ giọng hỏi: “Này, mày thật muốn đi cùng anh ta? Vậy thì Thái Thư Bằng phải làm sao đây?”

“Nếu là trượt tuyết mà nói, tao thấy đi cùng Vương Uy sẽ có cảm giác an toàn hơn.” Lý Nghi nhướng mày nhìn tôi.

Tôi len lén nhìn biểu cảm của Thái Thư Bằng, trên mặt anh ấy không lộ ra chút thất vọng hay tức giận nào, đứa trẻ tội nghiệp, bên trong nhất định là bị tổn thương dữ lắm.

Lâm Tư Giai có hơi sợ người lạ, nghe thấy Triệu Tuệ định trượt tuyết bèn lập đội đi chung với cậu ấy, khiến cho một số tên con trai đang tranh nhau dạy nó phải thất vọng. Mạnh Kiều thì bị cấp trên hiện tại của nó dẫn đi rồi. Ông trời ạ, sao lại không có ai đến dạy tôi thế này, coi như tự học mới giỏi vậy, tôi cũng có chút tự tin về các tế bào thể thao trong mình.

Loay hoay một hồi trên ván trượt… Tôi đành bỏ cuộc. Tôi ngồi trên ghế dài, nhìn Vương Uy đang dạy Lý Nghi trượt tuyết ở xa, Vương Uy kia, ‘móng vuốt’ của anh đang sờ vào chỗ nào vậy, đồ trượt tuyết dày như vậy, anh sờ vào thì sẽ cảm thấy được gì sao?

“Sao lại ngồi ở chỗ này rồi?” Thái Thư Bằng đến bên cạnh tôi, ngồi xuống hỏi.

“Không có gì đâu, em đang nghỉ ngơi một chút.”

“Chỗ này dốc đứng lắm, anh đưa em tới dốc phẳng hơn được không?”

Đóa hoa của Bắc viện đã lên tiếng mời tôi thì làm sao có thể từ chối, nhưng thật tình mà nói, tôi cảm thấy biệt danh của người này nghe như tên của một doanh nghiệp rởm vậy. Chơi đến trời nhá nhem tối, chúng tôi mới cùng về khách sạn ăn cơm chiều, dựa theo kế hoạch mà ở lại đây một ngày, ngày mai sẽ trở về trường học.

Khách sạn trên đỉnh núi này rất nhỏ, chúng tôi chỉ có được hai phòng, nam sinh, nữ sinh mỗi bên ở một phòng. Mặc bộ đồ trượt tuyết nặng trịch suốt buổi chiều, toàn thân mọi người đều đổ mồ hôi, bảy, tám nữ sinh chen chúc trong một phòng, cởi đến chỉ còn sót lại chiếc áo ngực trên người, nhìn rất chi là ‘hoành tráng’, nếu lúc này mà có nam phục vụ tiến vào thì khẳng định sẽ chảy máu mũi không thôi.

Nhà vệ sinh chỉ có một, nhiều nữ sinh xếp hàng chờ tắm rửa như vậy chắc phải xếp đến ngày mai, trưởng ban học tập Đường Hân Nhàn, cũng chính là cấp trên của Mạnh Kiều đề xuất việc tắm chung, vì điều kiện hiện tại khó khăn nên mọi người đều cùng gật đầu. Nhà vệ sinh quá nhỏ nên cũng không thể chứa quá nhiều người, tạm thời một cặp hai người cùng nhau vào tắm.

Tôn Tiểu Lỵ đòi vào trước, nói là phải nhanh tắm xong để đi tìm Ngô Nam, nữ sinh thích làm gì cũng đều thích làm cùng nhau, chuyện tắm rửa cũng vậy, tất cả nữ sinh ở đây đều chọn người có quan hệ tốt với mình để cùng tắm chung, sau khi Tôn Tiểu Lỵ đi vào, thì đều không có người nào vào theo.

Đường Hân Nhàn nóng nảy nói: “Đã là sinh viên đại học năm hai rồi, các em cũng không phải đang học lớp một, một người nữa vào đi.”

Tôi định tắm chung với Lý Nghi, Mạnh Kiều và Lâm Tư Giai cũng hẹn với nhau, vì không quen Tôn Tiểu Lỵ, cô nàng lại có tính tình như thế, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không ai có ý đi vào.

“Em tắm cùng cậu ấy vậy.” Triệu Tuệ nói xong liền đi vào nhà vệ sinh.

Tôi thấy những người khác cũng như mình, tròng mắt sắp phải rớt ra tới nơi, tuy là do Triệu Tuệ tự nguyện nhưng tôi lại cảm thấy có cái gì đó luẩn quẩn trong lòng, dù cậu ấy có khỏe mạnh hơn Tôn Tiểu Lỵ thì chúng tôi đều không nghi ngờ rằng cậu ấy sẽ là người bị ‘thảm sát’ đầu tiên, là do ngứa mắt đó, ngứa mắt, cậu ấy ở trước mặt Tôn Tiểu Lỵ chẳng khác nào một con thỏ trắng nhỏ là mấy.

Tôi dựng lỗ tai nghe, thỏa thuận với Lý Nghi, rằng chỉ cần bên trong truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ thì sẽ lập tức tông cửa vào cứu Triệu Tuệ, bên trong ngoài tiếng nước ra thì cũng không có âm thanh nào khác, có lẽ còn có tiếng nói, bị tiếng nước lấn át nên tôi cũng không nghe được là bao. Thế nhưng tôi lại rất ngạc nhiên khi nghe hai người này chịu nói gì đó, hai nữ sinh dù có thù hận lẫn nhau thì cũng không đứng lặng im mà nhìn nhau trần truồng, nghe không được chắc cũng là chuyện tốt, ít nhất chứng minh là hai người họ không có cãi nhau.

Một lát sau, cửa mở, Tôn Tiểu Lỵ ra ngoài trước tiên.

“Heo mập chết tiệt, nhìn thân người béo ú của cô xem.” Khi ra Tôn Tiểu Lỵ liền nói.

Thoáng cái trong phòng đã lặng im, Đường Hân Nhàn đang cùng một nữ sinh năm ba trò chuyện, nghe được lời nói của Tôn Tiểu Lỵ lập tức dừng lại, tầm mắt chuyển về hướng của Tôn Tiểu Lỵ.

Tôn Tiểu Lỵ không ngần ngại ánh mắt của mọi người, kép mái tóc ước lên sau đầu rồi ra khỏi cửa, phỏng chừng là đi tìm Ngô Nam.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Hai em ấy đã xảy ra chuyện gì, không phải do quan hệ tốt nên mới có thể tắm cùng nhau sao?” Đường Hân Nhàn trợn mắt, há hốc mồm mà hỏi Mạnh Kiều.

“Vì tình.” Mạnh Kiều nói xong thì lắc đầu, lời nói phức tạp, không giống như những câu nói ba xạo nghe là hiểu ngay.

“Người mới to tiếng là thành viên của ban mình, tuy tính tình không tốt nhưng năng lực làm việc khá lắm.” Nữ sinh nói chuyện với Đường Hân Nhàn hồi nãy lên tiếng, chị ấy là trưởng ban bí thư, Bạch Khiết, người cũng như tên, làn da trắng đến kỳ cục, ngũ quan thanh tú, vẻ đẹp không lôi cuốn như Lý Nghi, nhưng cũng có một hương vị riêng.

“Vậy cũng không được, nếu như trưởng ban bí thư và trưởng ban học tập có quan hệ không tốt, khi truyền ra thì còn thể thống gì nữa.” Đương Hân Nhàn nói.

“Cậu xem lại thử, nếu không được thì đành thay đổi một người vậy.” Bạch Khiết nhẹ giọng nói khẽ, cũng không tỏ vẻ yếu thế.

Nói chuyện thay thế người, bảy tám phần người được thay chính là Triệu Tuệ, năng lực làm việc không bằng Tôn Tiểu Lỵ, lại không có gia sản như Tôn Tiểu Lỵ, đây là ông trời đang công bằng hay sao, tại sao một nữ sinh như Triệu Tuệ lại hay vấp phải trắc trở thế, tôi vì Triệu Tuệ mà thật sự cảm thấy không cam lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.