Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 32: Bảy ngày hung. .




Tiểu Hắc từng nói tôi là người xui xẻo, có bao nhiêu trường không chọn, lại cố tình chọn đại học A có trận bát quái ở đằng sau. Cuối cùng là vì tôi học ở đại học A mà xui xẻo hay là đại học A vì có tôi mà xui xẻo, câu này giống như con gà có trước hay quả trứng có trước.

Lúc thi thể nữ sinh thứ nhất xuất hiện, nhà trường đang trấn áp phụ huynh sinh viên là sẽ tăng cường canh gác. Lúc thi thể nữ sinh thứ hai xuất hiện, nhà trường mở lớp dạy phòng than cho nữ sinh, và tìm cảnh sát đến tuần tra xung quanh trường học. Nhà trường nói với bên ngoài là bị cướp tiền, nhưng Bạch Khiết lại nghe được tin tức khác, ví tiền của hai nữ sinh này vẫn còn trên người, hơn nữa họ đều bị cưỡng gian.

Bây giờ áp lực xã hội lớn, biến thái cũng rất nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy không đúng, thật sự có loại biến thái cố chấp như vậy sao? Hai nữ sinh đó chết vào thứ năm, khoảng cách thời gian là bảy ngày, bảy ngày một vòng, bảy là con số nguy hiểm. Trong quyển sách trận pháp Chu Tinh cho tôi mượn có nói, phàm là trận pháp dùng đến bảy nguyên tố đều có tính công kích.

Tôi đem Tiểu Hắc đi đến nơi phát hiện vụ án, nó nói không có oán khí gì cả, vậy lại càng kỳ quái. Hai người bỗng dưng mất mạng thì sao có thể một chút oán khí cũng không có, đây chắc chắn không phải biến thái đơn giản, ít nhất cũng là biến thái có hiểu biết.

Tôi đã mai phục ở phía đông nam, tây nam trường học bằng một chuỗi hồ lô khắc bùa bình an, tuy rằng có hạn nhưng tôi chỉ mong là có thể làm cho hung thủ biến thái đó biết là có người trong nghề đã phát hiện ra.

Hai ngày sau, tôi phát hiện bùa bình an đã bị người lấy đi, đây càng chứng tỏ tôi đoán đúng. Ba người trong phòng ngủ không chút lo lắng, trong mắt bọn họ, Miêu ca có thể đỉnh thiên lập địa, trên trình độ nào đó, bọn họ vẫn cho rằng Miêu ca là thần tiên như cũ. Miêu ca đối với hai thi thể kia không quan tâm, mỗi ngày đều lười nhác phơi nắng, vui vẻ đến mức muốn cùng tôi thi đấu, không, tồi tuyệt đối không thừa nhận đây là thi đấu, đây hoàn toàn là đơn phương thi đấu, mỗi lần tôi muốn chửi bậy vì kết quả.

Miêu ca không chỉ thích phơi nắng, còn muốn phơi trăng, mỗi ngày tôi tỉnh lại đều phát hiện nó đang ngồi trên lan can ban công ngửa đầu nhìn trời sao, tôi thở dài, xoay người ngủ tiếp. Đây đúng là con mèo chỉ có tình thú, nghĩ đến Tiểu Hắc trong nháy mắt tôi lại nhớ tới khuôn mặt ở lâm viên Tô châu kia, nhất thời lệ rơi đầy mặt, trời ơi, chả nhẽ tôi đang hoài xuân sao.

Lần thứ hai đi vào giấc ngủ, lại thấy có móng vuốt mèo ấn ấn trên mặt tôi.

“Miêu ca… Lại nháo thì mang anh ra ăn luôn đấy.” Tôi bất mãn than thở.

Móng vuốt mèo vẫn bất khuất như cũ lay tôi tỉnh dậy:” Bà xã, anh phải đi vắng mấy ngày, chuyện hai thi thể kia không được xen vào, nghe thấy không?”

“Được.” Tôi nửa tỉnh nửa mê trả lời

“Người kia không phải người em có thể đối phó… Quên đi, với trình độ của em cũng không tìm ra manh mối gì, chỉ cần tự bảo vệ mình, biết không?”

“Được.”

Bên cạnh tôi lại chìm vào yên tĩnh lần nữa, lại ngủ say hơn một chút thì lại nghe được một câu.

“… Bà xã, em có trách anh không?

Tỉnh lại phát hiện không thấy tiểu Hắc, tôi mới nhớ tối qua nó đã nói muốn rời đi, thật khó giải thích, không phải nó vì sống lại mới đi theo tôi sao, nó còn chưa sống lại mà sao lại rời khỏi tôi!

Bây giờ đột nhiên quay về mấy tháng trước kia, trong phòng ngủ chỉ có bốn nữ sinh mà không có Miêu ca, rõ rang đây mới là cuộc sống vốn có, nhưng tôi lại không thể thích ứng nổi.

“Trần về trần, thổ về thổ, chúng ta có việc của chúng ta, nó có việc của nó, cậu không thể hi vọng nó luôn ở lại được.” Lí Nghi nói với tôi.

“Không có Miêu đại nhân, tớ đi học gặp đề khó thì làm sao bây giờ.” Mạnh Kiều thở dài.

“Tớ đột nhiên cảm thấy phòng ngủ này không có cảm giác an toàn, tớ muốn về nhà.” Lâm Tư Giai nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ôm người nói.

“Miêu ca đi rồi, đại đệ tử đích truyền của nó thay thế nhé.” Tôi ho khan hai tiếng khiến cô ấy chú ý.

“Không! Cậu không phải! Cậu bôi nhọ Miêu đại nhân anh minh!” Lâm Tư Giai gục trên giường gào khóc.

Khiến tôi không kịp trở tay không phải là Tiểu Hắc rời đi, cũng không phải là Lâm Tư Giai ca than Miêu ca sư môn bất hạnh, mà là một cuộc điện thoại, do Chu Tinh gọi tới. Không biết cô ấy thông qua cahcs gì mà biết được tin tức về án mạng ở trường tôi, tuy rằng cô ấy chỉ là nửa thùng nước, nhưng lại cảm thấy mình có thể cứu vớt toàn thế giới. Tôi không cuồng vọng như cô ấy, chẳng qua tôi chỉ cho rằng mình có thể cứu vớt cả nước mà thôi, khụ.

Chu Tinh không phải là nước bình thường, cô ấy là nước trong bình dương chi ngọc tịnh, thân là nước lại có một trái tim nhân ái, cứu người cứu nước, không biết là không cứu thì mọi người bất hạnh hay cứu thì mọi người mới bất hạnh đây. Suy nghĩ của Chu Tinh giống của tôi, lấy bảy ngày làm khoảng cách giết một cô gái trẻ, đây tất nhiên là người trong đạo thuật mới có thể làm chuyện này, tuy không biết người đó muốn làm gì, nhưng người đó tuyệt đối sẽ không vì trong trường có thêm vài cảnh sát mà từ bỏ ý đồ

“Cao Hạnh, tôi mới được biết cô là người Cao gia, Cao gia luôn lấy việc giết yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, tôi biết cô nhất định sẽ không mặc kệ ngồi xem mà.” Bên kia điện thoại, Chu Tinh vẫn không quên cho tôi mang mũ họ Cao.

“Tổ huấn Cao gia là không nắm chắc không đánh.” Tôi vô cùng xin lỗi bà nội, tôi đã hư cấu tổ huấn, nếu để bà biết chắc sẽ bắt tôi quỳ ở linh đường mất.

“Sư phụ cô dạy cô là vì cái gì, chẳng lẽ không phải là trừ ma đạo sao?” Chu Tinh lại dùng đạo đức ép tôi.

“Sư phụ tôi nó… nó bảo tôi gặp chuyện phải chạy nhanh để bảo vệ mạng.” Lần này lời tôi nói tuyệt đối là sự thật.

“Cô! Chẳng lẽ cô muốn trơ mắt nhìn một người lại một người vô tội bỏ mạng?” Chu Tinh bây giờ đang đứng trên điểm tối cao của đạo đức nhìn xuống chỗ tôi.

Tất nhiên là tôi muốn bắt lấy hung thủ, nhưng Miêu ca đã dặn tôi trước khi đi là không cần nhúng tay vào án mạng lần này, trước kia nó cũng không thích tôi xen vào việc của người khác, nhưng cuối cùng luôn cùng tôi thu thập cục diện rối rắm. Lần này tôi sẽ không giống như trước kia nữa, tôi nên nghe lời Miêu ca nói thì hơn, nó đã cứu tôi nhiều lần như vậy, sẽ không hại tôi

“Cô cứ ngồi chờ chết như vậy. người bị hại tiếp theo có thể là cô hoặc bạn cô, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, so với hắn ở chỗ tối, cô ở chỗ sáng, thì không bằng đi bắt hắn, cùng lắm thì tôi đối phó với hắn, miễn cho cô bị thương là được.” Chu Tinh tiếp tục cảm hóa tôi.

Miêu ca bảo tôi bảo vệ tốt bản thân, không biết gì thì khó lòng phòng bị, tôi biết rõ thân phận của hắn thì sẽ dễ trốn hắn hơn, như vậy cũng không tính là vi phạm thánh chỉ của Miêu ca, nghĩ vậy tôi đồng ý với Chu Tinh cùng nhau điều tra án mạng.

Ngay lúc tôi nói chuyện với Chu Tinh, lại có thêm một nữ sinh nữa chết, khoảng cách vẫn là bảy ngày như cũ, hung thủ vẫn nhớn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chu Tinh hung hổ tới trường tôi, còn mang theo cái dò linh khí giống kim chỉ nam. Cô ấy dò xét một vòng ở phụ cận phát hiện án mạng mà một chút phản ứng cũng không có, giống như Tiểu Hắc nói, thân thể chết ở đây, nhưng linh hồn hoàn toàn biến mất.

“Ăn linh hồn cũng giống như ăn bánh bao thịt người, đây nhất định không phải do con người làm, cong người sao có thể ăn cả đồng loại.” Chu Tinh chưa từ bỏ ý định dò xét khắp nơi.

“Miêu ca nói thật chính xác, lấy trình độ của tôi thì cũng chẳng tìm ra được gì.” Tôi hoàn toàn buông tha.

“Đúng rồi, cô nói con mèo đen kia đi rồi?”

“Ừ.” Tôi càng uể oải hơn, tôi muốn giúp Tiểu Hắc, mà biểu hiển của tôi khiến nó thất vọng rồi sao.

“Cô nghe tôi nói này, án mạng này có thể do… con mèo kia làm không?”

“Không có khả năng, đừng vu oan cho nó, tôi sẽ không nghe đâu.” Miêu ca là Miêu ca của tôi, đương nhiên tôi không cho phép người khác nói xấu nó.

“Nhưng nó là quỷ đấy. Người không có khả năng làm chuyện này, nhất định là do quỷ làm, nó là quỷ mà, cô đừng bị lừa.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bìa này có phải dễ nhìn hơn không? >


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.