Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 21: Ai mới là chủ nhân đích thực




Triệu Tuệ kéo tôi đến một nơi tĩnh lặng phía sau trường, tôi dựa lưng vào vách tường, nghe cậu ấy kể khổ.

“Ngày hôm sau khi trở về từ núi tuyết, mình đã đến khu chợ Thanh Thạch để mua bột giảm béo, bỗng có một nữ sinh đến nói là mình đã chọc phải thứ không sạch sẽ, mình nghĩ cô ta là kẻ lừa đảo nên không thèm để ý đến, thế nhưng cô ấy còn nhắc đến một loại sản phẩm giảm béo vô cùng hữu hiệu, có thể lấy về xài thử miễn phí, lúc ấy mình chỉ lo không có cách nào để giảm béo, liền đi theo xem ngay.”

Khi đó, tôi âm thầm gào thét ở trong lòng, Triệu Tuệ ơi là Triệu Tuệ, nếu những người tuyệt vọng, chuyện gì cũng bất chấp như cậu mà nhiều ra một chút thì bọn buôn người có thể phát triển đời đời không hết!

Triệu Tuệ tiếp tục nói: “Cô ấy dẫn mình đến một căn phòng nhỏ, hỏi mình biết chuyện thời nay có rất nhiều ngôi sao dựa vào việc nuôi quỷ để giảm béo hay không, trong lòng mình nghĩ quả nhiên là kẻ lừa đảo, định rời đi thì cô ta liền gọi ra một đứa bé đen nhẽm, nó bỗng dưng xuất hiện sờ sờ trước mắt mình. Theo mình thấy, thứ kia không phải là một đứa bé người thường, mấy năm qua mình dùng cách nào cũng không giảm được, chỉ cần có gầy đi, cách gì mình cũng đều nguyện ý thử qua hết một lần. Cô gái ấy bảo cho mình mượn tiểu quỷ này, chỉ cần ăn uống bình thường, tiểu quỷ sẽ dựa vào lượng mỡ của mình mà sống, tự nhiên sẽ gầy đi.”

“Cậu nói tiểu quỷ này là do cậu mượn được từ người khác?”

“Ừ, sau này mỡ trên người của mình không còn đủ để cho tiểu quỷ ăn nữa, nó liền đi quậy mỗi đêm, vì không đến được phòng có người ở nên mới làm loạn trong hành lang, mình cũng sợ nó đi hù dọa người khác, nhưng lại không quản nó được, cô gái kia nói đợi mình gầy đi xong thì sẽ lập tức gọi tiểu quỷ về, đến bây giờ tiểu quỷ vẫn còn ở chỗ mình không chịu đi, mình cũng không tìm thấy cô ta, thầm nghĩ là đã chết chắc rồi.”

Tôi nghĩ Triệu Tuệ thế nào cũng là người bình thường, làm sao có thể biết đạo pháp nuôi quỷ, hóa ra là sau lưng cậu ấy có cao nhân.

“Cao Hạnh, cậu thật sự có thể cứu mình ư?” Triệu Tuệ kéo cánh tay tôi, lo lắng đưa mắt nhìn.

“Chờ mình về thương lượng với sư phụ một chút, rồi mình sẽ đến phòng tìm cậu.”

“Tốt quá, vậy mình sẽ chờ cậu ở trong phòng, nếu thật sự không được thì các cậu cũng không cần phải gắng gượng, mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.”

Tôi gật gật đầu, để cậu ấy ở lại trong phòng chờ mình. Có lẽ bùa bà nội cho có thể đuổi được quỷ thật, nhưng tôi không có cách để chứng minh những lá bùa này có thể tiêu diệt được nó, vẫn phải đi thỉnh giáo Tiểu Hắc thì hơn.

Ba người trong phòng tôi đang dùng cơm, tiện thể chờ tin chiến thắng trở về của tôi, Tiểu Hắc thì lật xem quyển sách dày cộm của Mạnh Kiều. Tôi kể cho bọn họ nghe về cuộc nói chuyện với Triệu Tuệ, ý muốn nghe suy nghĩ của mọi người.

“Nuôi tiểu quỷ mà còn có thể cho mượn?”

“Trong sách có nói, đã từng có một số người chuyên môn đi nuôi quỷ, dựa vào việc đem tiểu quỷ mình nuôi cho người khác mượn để kiếm tiền.”

“Người kia muốn hại chết Triệu Tuệ hay sao?”

“Chưa chắc, con quỷ kia so quỷ đói cùng loại còn yếu hơn nhiều, chỉ cần dùng tàn nhang là có thể đuổi nó đi, không thể có chuyện người khác muốn dùng nó để giết người.”

“Muốn biết mục đích của người nọ, trực tiếp đi tìm người tra hỏi là xong thôi không phải sao.”

“Biết đi chỗ nào mà tìm, Triệu Tuệ bảo cậu ấy đã đến khu chợ Thanh Thạch mấy lần rồi mà vẫn không tìm thấy cô gái kia.”

“Hay là chúng ta siêu độ cho tiểu quỷ này đi, để như vậy chẳng khác nào cuốn thêm phiền toái.” Mạnh Kiều sốt ruột nói.

“Người nọ có thể hại Triệu Tuệ thì có thể hại đến người khác, cần phải diệt cỏ tận gốc.”

“Hừ.” Tiểu Hắc đang nằm sấp trên giường cười lạnh một tiếng.

“Miêu ca, anh cảm thấy thế nào?” Tôi nghi ngờ hỏi nó.

“Vợ à, em nói xem, đối phương có thể nuôi quỷ chứng minh rằng họ ít nhiều gì cũng có chút đạo hạnh, em dám khẳng định là bọn em sẽ không phải là người bị diệt cỏ tận gốc đấy chứ?”

Tiểu Hắc nói rất đúng, tôi đã quá nóng vội rồi, ngay cả đối phương là thần thánh phương nào cũng không biết, thế mà lại nghĩ bừa đến chuyện đối địch, tôi cốc vào đầu mình một cái, thiếu chút nữa đã quên, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên theo chủ nghĩa không tin thần linh, được Cao gia ‘tuyển’ vào ‘làm việc’ trên danh nghĩa mà thôi.

“Chúng ta cũng không thể bỏ mặc Triệu Tuệ không lo, tôi đã bất lực với cái chết của Đường Hân Nhàn, nhưng ít nhất tôi cũng có thể cố gắng dành cho Triệu Tuệ đường sống.”

“Em cố gắng như thế nào?” Tiểu Hắc uể oải quơ quơ cái đuôi mà hỏi tôi.

“…” Tôi nghẹn lời.

Tiểu Hắc nhảy lên vai, lấy chân vỗ vào đầu tôi: “Sao anh lại có thể lấy một cô gái phiền phức được chứ, từ sáng đến tối, lúc nào cũng phải chạy việc thay vợ.”

Tôi mừng rỡ: “Ý của anh là anh sẽ giúp tôi?”

Cái chân của Tiểu Hắc lại đập lên đầu tôi: “Nếu không giúp em thì anh phải chịu kiếp góa vợ à?”

Bàn chân mèo của nó nằm trên trán, khiến trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác ấm áp, nói không chừng Tiểu Hắc thật sự là người tốt.

Tay ôm mèo đến khu chợ Thanh Thạch thì nhìn có hơi kì, tôi bèn bỏ Tiểu Hắc vào cái ba lô dã ngoại đeo vai duy nhất của mình, sở dĩ phải đi vào chợ Thanh Thạch như thế là vì ở đó có nhiều người, mắt nhìn khắp nơi. Tôi cùng Triệu Tuệ đi đến hiện trường ở chợ để quan sát, nhất quyết không mang ba kẻ dở hơi ở phòng mình theo, đối phương là một cô gái thần bí đã từng luyện huyền thuật, không biết là chính hay tà, tôi không thể để cho bọn nó gặp nguy hiểm được.

Triệu Tuệ có chút hứng thú đối với con mèo mun trong cặp của tôi, khi biết nó là người được tôi chính miệng gọi bằng ‘Sư phụ’ thì càng bội phục tôi thêm.

“Mình đã nghiên cứu không ít về huyền thuật trong sách cổ, trong đó có nhắc đến bốn gia tộc đã chuyên tâm tu luyện huyền thuật từ xưa, thành công nhất ở mặt thuật pháp chính là Cao gia ở Oai Bột Sơn, mình còn đặc biết đến Oai Bột Sơn để tìm, lâu nay vẫn không tìm được, không ngờ người của Cao gia lại luôn ở bên cạnh mình.” Trên gương mặt xơ xác của Triệu Tuệ hiện lên nét tươi cười.

Đường núi đến nhà tôi quanh co khúc khuỷu, người bình thường quả thực không thể tìm đến dễ dàng, thấy Triệu Tuệ đặt kỳ vọng như thế, tôi cũng có chút hổ thẹn, chẳng qua là tôi ỷ mình được Tiểu Hắc che chở, chứ trên thực tế, sau này sẽ phát sinh chuyện gì tôi cũng không biết.

Khu chợ Thanh Thạch chính là khu chợ lớn nhất trong thành phố, đủ loại nhân vật đều tìm đến nơi này, số khách đến đây mỗi ngày nhiều như số khách đến nhà ga, tìm một cô gái trong này chẳng khác mò kim đáy biển là mấy, hơn nữa, cô gái kia cũng không nhất định là đang ở trong khu chợ.

Theo chỉ thị của Tiểu Hắc, Triệu Tuệ đưa chúng tôi đến căn phòng nhỏ mà cậu ấy đã trò chuyện cùng cô gái nọ, đó chính là một nhà kho bỏ hoang. Tiểu Hắc nhảy từ trong ba lô ra, đi qua đi lại trong kho, thỉnh thoảng lại kê mũi ngửi ngửi mặt đất.

“Em lấy những vật đã chuẩn bị sẵn ra đi.”

“Ừ!” Tôi móc mấy cái bánh bao mà Tiểu Hắc bảo tôi đi mua từ quán cơm ra, chất lên thành hình Kim Tự Tháp trên mặt đất, còn có một cái chén bể cùng một chiếc đũa, tất cả đều là do Tiểu Hắc bảo tôi chuẩn bị.

“Cô đứng ở đây gõ đũa vào bát, không được ngừng lại.” Tiểu Hắc nói với Triệu Tuệ.

Triệu Tuệ gật đầu, lập tức làm theo, tuy rằng tôi chưa từng nghiên cứu về huyền học, nhưng lại ỷ vào lá gan lớn của mình, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm cũng đi lật mấy quyển tạp chí kỳ quái của Lâm Tư Giai ra coi thử, tiếng đũa đánh vào cái chén cũ là cách để dụ quỷ đói.

Tiếng đánh gốm chói tai vang lên đều đều trong nhà kho bỏ hoang, một lát sau, tiểu quỷ hiện thân. Tiểu Hắc nằm trên vai tôi, bảo tôi ngồi yên không được nhúc nhích, tôi trừng mắt nhìn tiểu quỷ bò đến chồng bánh bao, hả miệng cắn vào một cái bánh, đứng dậy trên hai chân mà ăn ngốn nga ngốn nghiến.

“Dán bốn lá bùa xung quanh bốn phía của nó.” Tiểu Hắc nói.

Tôi lấy bốn lá bùa vàng óng từ trong túi ra, nhanh chóng đi dán bùa lên khắp bốn phía của tiểu quỷ. Tiểu quỷ này chỉ đang lo ăn, ăn xong rồi mới phát hiện mình đang bị nhốt, đứng tại chỗ không dám động đậy. Tiểu Hắc bảo Triệu Tuệ buông chén rồi lùi ra xa, còn nó và tiểu quỷ thì cùng nhau quan sát đối phương đang cách mình một lá bùa.

“Dùng cách này có thể siêu độ cho nó sao?” Tôi lại lấy ra một lá bùa trong túi.

“Bây giờ chúng ta không cần phải lo đến nó, cứ để cho nó và chủ nhân đến van xin.”

Đợi đến nửa tiếng, kho hàng nhỏ vẫn yên lặng như cũ, không có động tĩnh nào.

“Em đi mua một ít gạo kê.” Tiểu Hắc phân phó.

Tôi chạy như điên ra chợ mua một túi gạo kê, Tiểu Hắc lại bảo tôi cứ cách mười phút thì ném gạo kê lên người tiểu quỷ. Tiểu quỷ vốn đang bình tĩnh, khi bị gạo kê văng phải lại phát ra tiếng khóc nức nở của trẻ con.

Tiểu Hắc tỏ vẻ không nghe thấy tiếng tiểu quỷ khóc thét, nó tựa vào chân của tôi, nhắm mặt lại như đang ngủ gật, cái đuôi của nó thì dựng lên thẳng đứng, nhúm lông trên chóp đuôi nhọn chuyển động qua lại như la bàn.

“Người bọn em muốn tìm đã đến.” Tiểu Hắc đột nhiên mở mắt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.