Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 17: Người chết




Chúng tôi phải chuẩn bị đầy đủ trước khi lên núi, cũng đã nỗ lực hy sinh không ít, Lâm Tư Giai thích ly nước Hello Kitty màu hồng nhạt nhất, nhưng thứ nằm trong hành lí kia nào phải loại đồ uống gì, mà là máu gà mua được ở chợ lúc sáng sớm! Ban đầu Tiểu Hắc vốn muốn lấy máu từ trên người tôi, vì tôi phản đối quyết liệt quá nên mới đổi sang máu gà. Sau này nghĩ lại, tôi cảm thấy nó đang có ý xiên xỏ mình, chỉ có máu động vật mới trừ tà được, nó dám mắng tôi là đồ cầm thú! Được rồi, xiên xỏ thì xiên xỏ, tôi lại không dám mắng nó, phải nhẫn nhịn.

Tiểu Hắc bước đi trên nền tuyết mỏng còn sót lại của Bắc Sơn, bốn người chúng tôi theo sau, rải máu gà lên những chỗ nó từng giẫm phải, cứ mười bước thì phải chôn một miếng gừng xuống. Con gái bà chủ khách sạn vì lo lắng nên cũng ra theo, thấy đạo cụ của cả nhóm chỉ có vỏn vẹn một chai máu gà cùng mấy miếng gừng cắt nhỏ thì càng cảm thấy không yên lòng hơn: “Đại sư, đây không phải là mấy miếng gừng đó chứ, vậy giống gừng này nhất định là thánh vật của Phật Môn phải không?”

Tối hôm qua khi thấy Tiểu Hắc sắp xếp những đồ vật này, chúng tôi liền nảy sinh nghi vấn, đó không phải là gia vị nấu ăn trong bếp sao, vậy mà có thể dùng đi trừ tà? Xem các đạo sĩ trong phim ảnh, người ta đều sử dụng máu chó mực không hỗn tạp hay gì gì đó, phải chăng đạo cụ của nhóm chúng tôi đã quá giản đơn rồi? Tiểu Hắc hỏi vặn lại: “Nếu tôi muốn một quả hồ lô đã phơi nắng trên trăm năm thì mọi người tìm được sao?” Chúng tôi lập tức cảm thấy củ gừng đã phơi nắng này trông cũng không tồi, giống như đang tỏa ánh hào quang lấp lánh vậy.

“Không phải người ta nói cây củ tốt luôn hơn nhân sâm hay sao, chị đừng xem thường mấy miếng gừng này, thực ra, nó có công hiệu y chang xá lợi vậy.” Tôi thành khẩn an ủi con gái của bà chủ khách sạn.

Chị ấy bán tín bán nghi mà gật đầu. Tôi thấy miệng mồm mình lợi hại như vậy, sau này không sợ không kiếm được việc làm, dù có đến thung lũng tổ chức khiêu Đại Thần* thì cũng có thể chung sống ấm no.

*Khiêu Đại Thần (Điệu múa phù thủy) là một trong những nghi thức của dân tộc Mãn theo đạo Tát Mãn ở Trung Quốc. Thông thường, điệu múa này sẽ được biểu diễn bởi một thầy phù thủy đeo mặt nạ, nhằm cầu bình an, xua đuổi ma quỷ, vân vân.

Căn bản chúng tôi đã đi hết một vòng trên đỉnh núi, Tiểu Hắc vui vẻ meo một tiếng, ý bảo chúng tôi có thể kết thúc công việc.

Thế là xong việc? Máu gà và gừng cộng lại cũng không đến 20 tệ*, dẫu cho bây giờ giá cả thị trường đang tăng thì cũng không thể miễn cưỡng dùng để trừ tà được!

*Khoảng 70.000 VND.

“Cái này không phải hơi đơn giản sao, chúng ta có nên vẽ thêm mấy cái vòng hay không.” Tôi nhỏ giọng đề nghị.

Tiểu Hắc nhảy lên vai, lấy chân vỗ đầu tôi một cái: “Phù án mà để cho em vẽ bậy lên à? Em lo học hỏi đi! Đây là Trấn Hồn Phù án.”

“Mèo! Mèo có thể nói…” Con gái của bà chủ khách sạn dứt lời liền trợn trắng mắt, có vẻ như sắp ngất xỉu tới nơi.

Mạnh Kiều cho chị ấy ngã lên người mình, tôi nhanh chóng giải thích: “Đừng sợ, vị này là sư phụ của em, phương trượng ở chùa sau khi chết sẽ hóa thành xá lợi, nhưng khi sư phụ của em chết lại hóa thành mèo mun, chỉ khác nhau ở một bộ lông nhưng cơ bản thì đều giống nhau hết!”

Phải nói rằng quan niệm của con người thật sự rất mạnh mẽ, để có thể xuất hiện xá lợi, thân thể và xương cốt của người chết đều phải được hỏa táng sạch sẽ, nhưng việc này lại không làm cho ai sợ hãi, còn ma quỷ chẳng qua chỉ là linh hồn sót lại của người đã khuất, vậy mà có thể dọa được người khác.

Nghe nói chúng tôi đến để phong ấn Tuyết Nữ, bà chủ khách sạn đặc biệt trở nên cao hứng, mời chúng tôi ở lại ăn cơm, nhưng được cả bọn từ chối khéo, chúng tôi còn phải nhanh chóng đến bệnh viện thăm Vương Uy, không biết thương tích của anh ấy thế nào rồi.

Khi đến phòng bệnh, chúng tôi phát hiện Vương Uy đang truyền nước biển, cánh tay bị thương đã được băng bó, còn có một giỏ trái cây thật lớn, vô cùng bắt mắt được đặt ở đầu giường. Cả bọn đến xem cánh tay băng bó của Vương Uy, tiện thể lấy đồ trong giỏ ra ăn, chúng tôi phải đi chợ mua máu gà từ sáng sớm, đến giờ thì cơm trưa cũng chưa được ăn. Tôi lấy ra một trái táo, tay Mạnh Kiều cầm quả dâu tây, Lý Nghi lựa được trái chuối tiêu, còn Lâm Tư Giai thì chọn hai trái lê.

“Này, các em cũng quá tùy tiện rồi đó, quà thăm hỏi người bệnh mà cũng đi cắt nữa.” Vương Uy không thể cử động hai tay được, chỉ có thể nhìn chúng tôi bằng đôi mắt căm tức.

“Thương thế của anh sao rồi ạ?” Dù sao thì đó cũng là vết cắn của nữ quỷ, tôi vẫn có chút không yên lòng.

“Bác sĩ nói không có gì nguy hiểm cả, chỉ cần luôn mang theo thuốc dự phòng uốn ván* là được.”

*Uốn ván là chứng bệnh làm co giật căng cứng các bắp thịt trong cơ thể thường làm chết người. (Sưu tầm – Wiki)

“Còn bên cảnh sát thế nào?”

“Họ mời Bạch Khiết đến lấy khẩu cung, còn bảo chúng ta không nên nói bừa ra bên ngoài, nếu không sẽ bị kết tội gây rối trật tự xã hội.” Vương Uy nói xong liền cười chế nhạo.

“Không biết còn có bao nhiêu chuyện bị che giấu chân tướng như vậy nữa.” Mạnh Kiều than thở nói.

“Đúng rồi, các em đã lên núi tuyết phong ấn cô ả rồi sao.” Vương Uy đột nhiên hỏi tôi.

“Ừ, Tiểu Hắc nói đã phong ấn thành công, còn mấy người bọn em thì không hiểu phương diện này lắm.”

“Tiểu Hắc? Chính là con mèo mun đã cứu chúng ta hôm qua? Rốt cuộc nó là gì vậy? Chắc chắn không phải là một con mèo bình thường.” Vừa nhắc tới Tiểu Hắc, Vương Uy liền tuôn ra một tràn câu hỏi.

“Nó vốn là con mèo hoang em nhặt được dưới lầu ký túc xá, em cũng không biết rằng nó có bản lĩnh lớn như vậy, có thể tu thành mèo tinh.” Tôi không nói là Tiểu Hắc theo mình từ nhà đến, vì khi nó mở miệng nói kết hôn với hồn ma gì gì đó, chính tôi cũng không rõ về chuyện này, đừng nói là phải giải thích với Vương Uy ấy.

“Vì sao mèo tinh phải giúp nhóm chúng ta?”

“Hình như là biết Hạnh ca, đúng không Cao Hạnh?” Lâm Tư Giai quay đầu hỏi tôi.

“À… Coi như là bạn của anh đi, bọn anh cũng mới quen biết không bao lâu.” Tôi đổ mồ hôi lạnh, căn bản chỉ có một mình Tiểu Hắc nhận là quen biết tôi, còn tôi thì chẳng biết gì về nó cả.

“Cao Hạnh, anh nhìn không ra đấy, cô gái như em đúng là thâm tàng bất lộ, loại bạn bè kỳ quái nào cũng có hết.” Vương Uy nói những lời này không biết có phải đang châm biếm hay không.

“Các em đến cả rồi.” Bạch Khiết đã trở lại, sắc mặt của chị ấy trông tiều tụy hơn bình thường.

“Thế nào ạ? Cảnh sát nói sao?”

“Vụ này sẽ được xử lý như một tai nạn ngoài ý muốn, họ muốn nhanh chóng hỏa táng thi thể, đã báo tin cho cha mẹ của Đường Hân Nhàn biết rồi.” Bạch Khiết ngồi xuống chỗ trống trên giường bệnh, nói xong liền khóc nấc: “Trước lúc khai giảng, ba mẹ của cậu ấy còn dặn chị phải chăm sóc cậu ấy cho thật tốt… Sao chị có thể nhìn mặt bọn họ được nữa…”

“Để anh qua đó nói chuyện với bọn họ, cha mẹ của em ấy sẽ hiểu thôi.” Giọng nói của Vương Uy ngày một lắng xuống, tôi nhớ về cái đêm ở nhà ma hôm nọ, Bạch Khiết đã từng nói rằng Vương Uy thích Đường Hân Nhàn, không biết là anh ấy còn tâm tình nào để gặp cha mẹ của Đường Hân Nhàn hay không.

Chúng tôi đến nhà xác để nhìn mặt Đường Hân Nhàn lần cuối, thân thể của chị ấy đang thối rữa nặng, trên người chi chít những dấu hồi máu tử thi*, mặt mày cơ hồ vẫn có thể nhận dạng, tôi thấy khóe miệng của Đường Hân Nhàn đang nhếch lên, chị ấy chết lúc đang cười, có vẻ như rốt cuộc cũng tìm được sự giải thoát.

*Hồi máu tử thi: Là một dấu hiệu của sự chết. Đó là khi trái tim ngưng đập và bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể, máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím. (Sưu tầm – Wiki)

Vương Uy nâng bàn tay đầy các vệt tim tím của Đường Hân Nhàn lên, khẽ hôn một cái.

Viễn cảnh này làm cho đám chúng tôi kinh hãi, tuy rằng người nằm ở đó chính là Đường sư tỷ, nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng bộ dạng hư thối kia trông rất là buồn nôn, thế mà Vương Uy lại hôn được, chẳng lẽ trên đời này còn có một loại tình cảm hơn hẳn với vẻ tình yêu bên ngoài?

“Vương Uy… Anh…”

“Hãy để cho anh được vô lễ với em ấy lần cuối cùng, nếu em ấy mà có nổi trận lôi đình thì cứ chờ anh ở dưới đó, sớm muộn gì anh cũng sẽ đến nhận lỗi thôi.”

Nếu Vương Uy có thể thổ lộ với Đường Hân Nhàn sớm hơn một chút, có lẽ là bọn họ sẽ không tranh chấp ở khách sạn trên đỉnh núi, nếu giữa bọn họ không xảy ra tranh chấp, có lẽ chúng tôi đã không chơi bút tiên, rồi sẽ không gặp phải Tuyết Nữ, nếu không có Tuyết Nữ, Đường Hân Nhàn có thể sẽ không chết, nếu Đường Hân Nhàn không chết…

Trên thế gian này có quả táo, quả điều, quả sung, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện loại quả ‘nếu’, thứ bỏ lỡ thì sẽ mất đi. Tôi tự nói với bản thân, nếu có một ngày, khi tình yêu xuất hiện trước mắt, tôi nhất định sẽ bắt lấy nó, lập tức bắt lấy nó rồi giữ cho thật chặt, bởi vì chính tôi đã tận mắt nhìn thấy, kết cục của một mối nhân duyên bị bỏ lỡ là như thế nào, tôi không muốn bản thân mình phải trở thành kẻ tự làm tự chịu như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.