Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 14: Ba người trở về




Tôi còn không kịp phản ứng xem Lý Nghi đã nói cái gì, liền thấy Đường Hân Nhàn lao đến bóp cổ Lý Nghi. May là nó phản ứng rất nhanh, kịp thời né tránh, chúng tôi đang muốn giữ Đường Hân Nhàn lại thì thấy chị ấy quay sang đối diện với chúng tôi. Gương mặt kia là của một cô gái xa lạ, đôi mắt tối tăm, làn da màu tro tàn, tựa như nhan sắc của chị ấy bây giờ, còn có thể thấy rõ những đường nứt nẻ.

Gần như là theo bản năng, chúng tôi đều xông đến cửa nhà, nhưng cánh cửa rõ ràng đang ở trước mắt, lại không bắt được tay nắm.

“Ha ha ha ha.” Đường Hân Nhàn phát ra tiếng cười tàn ác.

Không thoát ra khỏi nhà được, chúng tôi đều dồn lại ở một chỗ, trơ mắt nhìn Đường Hân Nhàn lướt đến phía này, đúng vậy, chính mắt tôi thấy chị ấy đang bay trên mặt đất.

“Chạy thôi!” Không biết là ai đã nói những lời này, bọn chúng tôi tựa như nghe được phát súng báo hiệu, lập tức chạy trốn sang bốn phía. Nhưng căn phòng này cũng chỉ lớn được bấy nhiêu, không biết còn có thể chạy đến khi nào, tôi cùng Thái Thư Bằng đồng thời lui về một góc tường, những người khác cũng đứng ở các góc khác nhau, tình huống như là đang đánh cược, bất hạnh thay, Đường Hân Nhàn lại chọn góc tường có tôi và Thái Thư Bằng mà lướt đến. Tôi kéo vạt áo của Thái Thư Bằng, tuyệt đối không có ý định muốn chiếm tiện nghi, tôi nào còn lòng dạ thảnh thơi nữa, chỉ đơn thuần là sợ đến nổi không biết phải làm gì.

Mắt thấy Đường Hân Nhàn sắp bay đến trước mặt, bỗng có một ý chí sống sót vụt lên trong đầu tôi, ma thì sao chứ, ở đây cũng chỉ có một mình chị ấy mà thôi, chúng tôi đông người như vậy, sao lại phải sợ? Tôi lấy lại bình tĩnh, đang tính chuyện đi liều mạng thì đột nhiên mất đà lao về phía trước, cơ thể của tôi bị ai đó đẩy về hướng Đường Hân Nhàn, đột nhiên mất đi cân bằng, cả người tôi ngã xuống chân chị ấy, tôi không dám tin vào mắt mình mà nhìn Thái Thư Bằng, mặt của anh ta vì sợ hãi mà méo hết cả lên, đồ rùa rụt cổ, dám đẩy tôi xuống để bảo toàn tính mạng cho mình.

Tôi không có cơ hội để lớn tiếng diễn tả cơn phẫn nộ của mình cho Thái Thư Bằng biết, vì Đường Hân Nhàn đã đến đứng bên cạnh, quan sát tôi bằng cặp mắt u tối. Dù sao thì cũng có một người phải chết, tôi đột nhiên có được dũng khí, cùng vật lộn với chị ấy, lại phát hiện thân thể của mình không cử động được, cảm giác giống như là… Bị bóng đè, đúng vậy, chính là cảm giác bị bóng đè, không thể làm gì ngoài phản kháng trong tuyệt vọng.

Trong lúc tôi đang yên lặng chờ đợi cái chết, một lưỡi dao sắc nhọn đột nhiên vút qua tựa một vầng sáng, Đường Hân Nhàn kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi lùi ra sau vài bước. Tôi ngơ ngác nằm trên đất, thấy Tiểu Hắc đang chắn trước người mình. Bộ lông trên lưng nó đang xù lên, kèm theo một tiếng mèo kêu chói tai, nó bổ nhào về phía Đường Hân Nhàn, giơ móng lên cào một đường lên mặt chị ấy. Đường Hân Nhan cũng không để ý đến vết thương của mình mà lại chuyển sang đối tượng khác, lướt về phía Vương Uy cùng Bạch Khiết.

“A a a a a a!” Vương Uy hét lên một tiếng rồi chạy về phía Đường Hân Nhàn, bắt lấy chị ấy rồi ấn xuống mặt đất, không ngờ lại bị Đường Hân Nhàn quay sang cắn cánh tay, dứt khoát cắn hết một miếng thịt của anh.

Vương Uy bị đau, buông Đường Hân Nhàn ra, che cánh tay bị thương đi, Đường Hân Nhàn lại không để ý Vương Uy nữa, lập tức bay đến bên cạnh Bạch Khiết.

“Sư tỷ!” Tôi đứng từ dưới đất lên, cũng chạy về phía Bạch Khiết.

Tiểu Hắc nhanh nhẹn, mới cái đã lẻn đến bên cạnh Đường Hân Nhàn, cản trở đường đi của chị ấy. Đường Hân Nhàn nhìn sơ qua Tiểu Hắc, rồi lại quay đầu nhìn sang tôi, tôi lập tức bị một sức mạnh vô hình đẩy vào tường, toàn thân giống như bị dính luôn vào đó, hai tay không kiểm soát được mà tự quay sang bóp cổ mình.

Tiểu Hắc chạy tới nhanh như đang cưỡi ngựa, nhảy lên bả vai tôi, còn tôi thì như trút được gánh nặng, lập tức thoát khỏi khống chế, lúc này tiếng thét chói tai của Lý Nghi cùng Mạnh Kiều lại vang lên, Đường Hân Nhàn gần như đã nắm chắt Bạch Khiết, cái cổ mảnh khảnh của Bạch Khiết được chị ấy bóp chặt, tựa như có thể bị đứt ra bất cứ lúc nào.

Dù là một người yếu đuối, khi cái chết ở trước mắt cũng sẽ trở nên mạnh bạo hơn, Bạch Khiết phản xạ lại theo tình huống, cũng đi bóp cổ Đường Hân Nhàn, thời điểm hai người đang bóp cổ lẫn nhau, Bạch Khiết bỗng nhiên buông tay.

“Hân Nhàn… Vì sao ngươi lại xuống tay với Hân Nhàn…”

Người trước mặt đã không còn là Đường Hân Nhàn, Đường Hân Nhàn căn bản cũng không trả lời chị ấy, càng dùng lực bóp mạnh hơn.

Vương Uy che cánh tay bị thương của mình, dồn sức lao về phía Đường Hân Nhàn, dù sao đó cũng là thân thể của Đường Hân Nhàn, vẫn là thể xác của người thường, bị một người to con, cao 1m8 như Vương Uy đụng phải thì cũng phải té sặc vài bước.

Không biết là vị thiên thần nào đã ban cho tôi dũng khí, tôi cũng qua đó đẩy một cái, khiến cho Đường Hân Nhàn té ngã xuống đất, Lý Nghi và Mạnh Kiều cũng cố nhịn để không bị gương mặt hiện tại của Đường Hân Nhàn hù dọa, tụi nó đến giúp một tay, thay phiên nhau đè hai bàn tay của Đường Hân Nhàn, để chị ấy không thể cử động.

“Đừng tổn thương đến Hân Nhàn!” Chúng tôi vừa mới chế ngự được người thì Bạch Khiết bỗng nhiên lao đến, khiến cả bọn hoảng loạn rồi để cho Đường Hân Nhàn trốn thoát, chị ta bay lên không trung, vốn là đang mặc quần jean, nhưng khi bay lên, hai ống quần bay tới bay lui, tựa như trong quần không có cái gì cả.

“Bạch Khiết! Em làm gì thế! Đó không còn là Đường Hân Nhàn nữa rồi! Em muốn mọi người phải chết hết ở đây sao!” Vương Uy ôm cánh tay bị thương, hét to.

“Vương Uy, sao anh có thể nhẫn tâm làm Hân Nhàn bị thương, chẳng phải anh thích cậu ấy sao, sao anh có thể nhẫn tâm làm cậu ấy bị thương!” Bạch Khiết gào lên như sắp điên loạn tới nơi, tôi không biết chị ấy có phải đã bị Quỷ Hồn mê hoặc tâm trí rồi không.

Đường Hân Nhàn bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống, hai mắt của chị ấy bắt đầu rỉ máu, trong căn phòng vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng máu nhỏ giọt trên đất.

Lúc này bỗng có một tiếng mèo kêu vang lên, tôi thấy Tiểu Hắc đang đứng ở cửa ra, cửa đã hé mở từ khi nào, không biết phải do nó mở hay không, ánh trăng bên ngoài rọi vào, đó chính là tia sáng hi vọng.

Tôi thấy cửa vừa mở thì liền có một người chạy ra ngoài, chính là Thái Thư Bằng, trước giờ tôi vẫn không để ý đến anh ta, không biết là đã canh me ngay cửa từ bao giờ. Thấy Thái Thư Bằng chạy ra mà không phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, tôi bèn kêu gọi những người khác: “Mau lên, chạy ra đi!”

Tôi dìu Vương Uy đang bị thương, đồng thời chạy về phía cửa, Mạnh Kiều và Lý Nghi cũng chạy theo ra. Trong lúc Đường Hân Nhàn đang quay đầu nhìn về phía chúng tôi, cái đầu như bị rỉ sắt phát ra mấy tiếng ‘kẻo kẹt’, chị ấy trừng mắt chứng kiến chúng tôi chạy tới cửa, vẻ mặt trông rất khổ sở, tựa như đang cố gắng kiềm chế ham muốn đang dâng trào.

“Đường Hân Nhàn còn chưa chết, nhất định là em ấy đang tự kiềm chế bản thân mình.” Vương Uy nói.

Vương Uy và tôi đều có chung một suy nghĩ, dù cho thân thể có đang bị người khác chiếm giữ, vị sư tỷ luôn bảo vệ đàn em của mình kia vẫn cố gắng mở cho chúng tôi một con đường sống.

Bạch Khiết hãy còn đang đứng ở giữa phòng, ngẩn ngơ nhìn Đường Hân Nhàn.

“Sư tỷ! Chạy thôi!” Tôi lo lắng gọi, không biết Đường Hân Nhàn còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, dù sao thì cũng đừng lãng phí cơ hội chạy trốn mà chị ấy đã vất vả đưa cho!

“Chị muốn đi cùng Hân Nhàn, hai người cùng nhau đến, sao lại có một người trở về được?” Bạch Khiết hoàn toàn không nghe lọt tai lời nói của tôi.

Đường Hân Nhàn khóc rống lên một tiếng, đến bóp chặt cổ Bạch Khiết, Bạch Khiết bị bóp cổ rồi được nâng lên khỏi mặt đất, dẫn đến việc bị ngạt thở từ cả hai phía.

“Làm sao bây giờ.” Mạnh Kiều nắm lấy tay tôi, run sợ nói.

“Các em chạy đi, chạy đến chỗ đậu xe, lão Thái sẽ lái, để cậu ta chở các em về trường học, anh sẽ đi cứu Bạch Khiết.” Vương Uy nói xong liền dẫn tôi ra khỏi cửa, rồi tự mình vào lại.

“Này, anh dựa vào cái gì mà để bọn em lại đây.” Không phải tôi cố ý phô trương, vì chính tôi cũng đang sợ chết khiếp, chẳng qua là tôi không thể kiềm chế được phản ứng của mình.

“Đường Hân Nhàn đã biến thành như vậy, nếu Bạch Khiết cũng chết thì anh làm đàn ông để làm gì.”

Vương Uy đến đó cũng vô dụng, Đường Hân Nhàn và Bạch Khiết đều đang lơ lửng trên không, căn bản là anh ấy không với tới được, lại không thể kéo Bạch Khiết xuống, như vậy chỉ làm cho chị ấy khó chịu đựng hơn.

“Bút tiên là do Đường Hân Nhàn và ta thỉnh về, sao người bị hại chỉ có mình cậu ấy.” Sắc mặt Bạch Khiết đều thay đổi, nhưng vẫn còn sức để nói chuyện, chị ấy đang dùng hồi quang phản chiếu* của mình, dồn toàn lực để có thể mở miệng.

*Hồi quang phản chiếu: Hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết, người trước khi chết sẽ thấy cơ thể khỏe mạnh hơn bình thường, làm gì được nấy, nhưng điều này chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó người sẽ chết đi.

“Thế nào… Ngươi đồng ý rời khỏi Hân Nhàn… Ta sẽ cho ngươi cái mạng này… Thế nào…” Thanh âm của Bạch Khiết dần trở nên đứt quãng, tôi nghĩ chị ấy không thể cầm cự được bao lâu nữa.

“Đồ ngốc, mình không thể quay về nữa.” Sau trò chơi gọi hồn, đây là lần đầu tiên Đường Hân Nhàn mở miệng nói chuyện, và kia quả thực chính là giọng nói chị ấy, tôi kinh ngạc chứng kiến gương mặt xa lạ kia cũng biến lại thành của Đường Hân Nhàn.

“Vương Uy, giúp em chăm sóc Bạch Khiết, anh nợ em đấy.” Đây là câu nói cuối cùng của Đường Hân Nhàn khi còn sống, chị ấy thật sự đã đi rồi, thân thể của chị cũng trở nên thối rữa, rơi xuống đất không động đậy.

Sau khi Đường Hân Nhàn biến thành một cái xác rữa nát, tôi liền cảm thấy một luồng gió quỷ dị thổi đến từ xung quanh.

“Đi mau, nơi này không thể ở lại lâu.” Ba nữ sinh chúng tôi kiên quyết kéo hai người còn đứng ngây ngốc trong phòng ra ngoài, Bạch Khiết còn cố chấp muốn đem thi thể của Đường Hân Nhàn về nhưng lại bị chúng tôi ép đi, chạy trốn bây giờ là đúng, bởi vì chỉ có thể đợi đến sáng mai mới đem Đường Hân Nhàn trở về được.

Chúng tôi chạy hết một đoạn, đến chỗ đậu xe thì phát hiện xe không còn ở đó nữa.

“Nhất định là Thái Thư Bằng đã lái xe đi rồi.” Sau khi chạy khỏi thì Thái Thư Bằng cũng không có tung tích gì nữa, xem ra anh ta đã thuận lợi chuồn đi.

Chúng tôi đành phải tiếp tục chạy, chạy đến nơi có đường mới bắt được taxi, đưa Vương Uy đến bệnh viện, Bạch Khiết ở lại chăm sóc anh ấy, còn lại tôi, Lý Nghi và Mạnh Kiều, ba người quay về trường học.

Vừa đến cửa trường, di động trong túi vang lên, là do Lâm Tư Giai gọi đến.

Tôi cũng đang lo lắng không biết nó ở trong phòng một mình thì có xảy ra chuyện gì không, lập tức trả lời điện thoại, chợt nghe thấy điệu bộ sắp khóc của nó bên đầu dây kia, nó vội vã nói: “Hạnh ca, bọn anh đang ở đâu, về nhanh lên đi, đừng ở chung với Đường Hân Nhàn quá lâu, em, em mới nhớ, hồi đó ở núi tuyết không phải em đã mơ thấy Tuyết Nữ ăn thịt người sao, sau này mới nhớ, người em thấy bị Tuyết Nữ ăn thịt chính là Đường sư tỷ, nên, nên mới có linh cảm xấu, các anh mau trở về có được không…”

Nghe nó bô bô nói hết một tràng, tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào, liền nói đại khái rằng mình đã về trường rồi cúp máy.

“Chuyện này nên giải thích thế nào với Tư Giai đây, tao cảm thấy mình như bị điên rồi.” Mạnh Kiều xoa vai nói, vì nó đứng lảo đảo không vững nên đã bị xước da.

Nếu không phải chúng tôi đều thương tích đầy mình thì sẽ khẳng định rằng tất cả chỉ là mơ, nhưng đây lại không phải, dù thế chúng tôi cũng không muốn phải trải qua chuyện này lần nữa.

“A Hạnh, tao nhớ mình đã thấy con mèo của phòng chúng ta, nó đi đâu rồi?” Lý Nghi đột nhiên nói.

Mãi lo chạy trối chết, căn bản là tôi không để ý đến mèo mun, chắc nó sẽ không lưu lại chỗ kia đâu nhỉ.

“Tao đã nói mèo mun là điềm xấu mà, bây giờ đã tận mắt chứng kiến rồi.” Mạnh Kiều oán trách nói.

“Nếu không nhờ nó thì chúng ta đã xuống dưới theo Đường sư tỷ rồi, rõ ràng là nó đã cứu chúng ta.” Lý Nghi sửa lại.

Đúng vậy, trong lòng tôi là rõ ràng nhất, nếu không có mèo mun thì chúng tôi chắc chắn sẽ trốn không thoát, nhưng rốt cuộc nó là gì mới được, vì nó tuyệt đối không phải là một con mèo bình thường, tôi phải sớm nghĩ đến chuyện này mới phải, từ lúc Tiểu Hắc phe phẩy đuôi đi về phía tôi thì tôi nên biết rồi, chỉ có loài chó mới đi phe phẩy đuôi, căn bản nó là một con mèo mun giả mạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.