Hơi Tàn

Chương 10




Chương 10: Đêm tối (10)

Edit: Sherry Tan

Soát lỗi: Rabbitlyn

Cả đêm Lâm Hải Đường đã không được ngủ ngon, lại phải dậy thật sớm, đèn đóm tối om, điện còn chưa được mở lại, cứ vậy ba ngày hai bữa, không cúp nước thì cũng là cúp điện, phòng này đúng thật không thể ở được nữa.

Thế nhưng sống thì vẫn phải sống, cô bước xuống lầu, chủ nhà đang gõ cửa từng nhà để thu tiền nhà, thấy Lâm Hải Đường nhắc cô đóng tiền nhà.

Bên chỗ phòng khám có hai cây ATM, là Ngân hàng Thương mại Nông nghiệp, trong thẻ cô có 20.000 tệ, cô gửi về nhà 10.000 tệ, rút ra 3000 tệ.

Cô cất tiền giấu vào lớp quần áo phía trong, đi ra khỏi quầy ATM, có hai tên lưu manh ngồi ở góc đường liếc như cô một cái, Lâm Hải Đường không nhanh không chậm đi đến, khi đi ngang qua phòng khám, đưa mắt nhìn rồi bước vào.

Khi cô đi ra khỏi phòng khám, hai tên lưu manh đã đổi chỗ ngồi sang con phố đối diện, cô xách theo một túi thuốc, chọn đường lớn mà đi, cô xếp hàng mua hai cái bánh bao nhân tương thịt, vừa đi vừa ăn, hai tên kia thì lẽo đẽo theo sau cô.

Khu ổ chuột này trị an vốn lộn xộn, lúc ban ngày ban mặt cũng có kẻ ngang nhiên muốn giở trò cướp giật, cảnh sát bắt một đám, lại thả một đám, bắt cũng không xong, mà thả cũng không được, là một vòng tuần hoàn chết tiệt, Lâm Hải Đường cô chỉ có một mình, sáng sớm tinh mơ đi rút tiền, thấy cô là một cô gái tay không tấc sắt, có thể không theo sau cô sao?

Ý định của Lâm Hải Đường rất đơn giản, cùng lắm thì cứ đi qua đi lại trên phố, người đi làm nhiều, cô không tin đám này dám trực tiếp đưa tay ra cướp.

Cô không hốt hoảng, cứ chậm rì rì bước đi, đi ngang qua cửa quán Karaoke, cô dừng bước, liếc nhìn sang con phố đối diện, đống vải bố đã được xốc lên, mấy cái bàn ghế dựa đã được sắp thành một hàng, người đàn ông xách xô nước, ra sức dùng giẻ lau, bọt xà phòng chảy đầy ra đất, theo địa thế vốn có mà chảy xuống đường cống thoát nước.

Trên người cô không mang theo khăn giấy, ăn xong bánh bao, thấy đầu ngón tay toàn dầu mỡ, thế là bước đi qua.

Trình Tụ chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn màu đen, dắt điếu thuốc trên tai, khuỷu tay cong thành hình cung, mạnh tay chà lau kì cọ vết bẩn cứng đầu dính trên ghế.

“Ông chủ, cho xin chút nước rửa tay.”

Trình Tụ ngẩng đầu, cô gái mảnh mai đứng đó, cái mũi bị lạnh đến đỏ bừng, co co đôi vai, đưa tay phải ra, mở bàn tay, để anh nhìn vết dầu mỡ dính trên năm đầu ngón tay.

Trình Tụ cho rằng cô sáng sớm tinh mơ đến ủng hộ công việc kinh doanh của anh.

Anh nhìn cô hai giây, ném miếng giẻ lau xuống đất, đứng lên, múc ra một chút nước từ trong thùng, rửa sạch bọt xà phòng trên tay, Lâm Hải Đường nhìn lòng bàn tay đỏ bừng của anh, mấy đường chỉ tay trong lòng bàn tay đã bị đông lạnh thành màu đỏ như quả cà chua, đường chỉ tay đã sâu lại càng rõ ràng hơn.

Trình Tụ quay người bước vào trong, Lâm Hải Đường cho là anh keo kiệt, không định cho cô chút nước này, chuẩn bị mở miệng chửi 18 đời tổ tông của anh ta.

Kết quả Trình Tụ cầm một cái thau nhựa và một cái bình thủy sắt màu đỏ quay ra, khiến một đống câu chửi thô tục mà Lâm Hải Đường sắp nhả ra phải nuốt về.

Nước ấm từ bình đổ ra, trong chốc lát có một làn khói nhẹ bốc lên, Trình Tụ nghiêng thùng nước, đổ một một ít nước lạnh hòa chung với nước nóng trong thau, thử độ ấm của nước, liếc cô, “Không rửa?”

Lâm Hải Đường cúi người, kinh ngạc, “Anh phục vụ chu đáo dữ.” Rửa tay thôi mà, còn lấy nước ấm cho xài nữa.

Trình Tụ dời mắt,”Thế để tôi đổ đi.”

Lâm Hải Đường ngồi xuống, lập tức ngâm tay vào thau nước, sợ anh đổ nước đi, nước có độ ấm vừa phải, bàn tay như biến thành chú cá nhỏ bơi lội giữa dòng nước ấm, thoải mái cực kì.

Bàn tay phụ nữ không thô như bàn tay đàn ông, Lâm Hải Đường mỗi ngày đều bôi kem tay, đôi bàn tay được bảo dưỡng rất tốt, da thịt non mịn, tinh tế thon dài, chỉ có điều ngón tay quá dài, lúc mở cả bàn tay ra còn khá được, nhưng nắm chặt lại, đốt ngón tay lộ ra sự xương xẩu, suy dinh dưỡng.

Lâm Hải Đường chơi đến thật vui vẻ, hai tay cứ vẫy tới vẫy lui dập dềnh trong nước, Trình Tụ liếm môi dưới, nhắm chính xác con mồi, vớt đôi bàn tay không biết an phận từ dưới nước lên của cô, giũ nước, nhỏ vài giọt dung dịch rửa tay ra tay cô.

Trình Tụ lạnh mặt, “Nghịch vui?”

Máu khắp người Lâm Hải Đường lập tức chảy về một chỗ, chỗ tiếp xúc giữa bàn tay cô với bàn tay thô ráp của người đàn ông chợt sinh ra một cảm giác kì quái, có hơi ngứa, da của tên đàn ông này giống như có gai giống cây xương rồng vậy, bắt lấy tay cô, tùy ý giày vò.

“Không ngờ đó nha, anh vậy mà còn cung cấp dịch vụ nữa cơ đấy.” Lâm Hải Đường hô lên, cố làm lơ đi cảm giác không được tự nhiên kia.

Trình Tụ liếc cô, “Nghĩ mình thật sự là thượng đế à?”

Khách hàng là thượng đế.

Lâm Hải Đường bĩu môi, “Anh chính là kẻ làm việc ác thích cáo trạng trước, với lại anh là người chủ động nắm tay tôi, anh không biết ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’ sao?”

Trình Tụ cười, chà đôi bàn tay đầy bọt xà phòng, lớp dầu mỡ màu vàng đã hoàn toàn biến mất, “Việc thân mật hơn nữa cũng đã làm, cô còn để ý việc này?”

Lâm Hải Đường nhấp môi, đè xuống ham muốn rút tay ra đánh người, trừng mắt nhìn anh.

Trình Tụ liếc mắt nhìn ra phía xa rồi quay lại nhìn cô, “Tôi thấy chắc là do cô cùng đường, rửa tay thật ra chỉ là cái cớ.”

Trình Tụ tốt xấu gì cũng đã lăn lộn ngoài xã hội mấy năm, kỹ năng theo dõi cũng học được tám phần, đã thành thói quen, đi trên đường phải đảo mắt nhìn một lượt những người xung quanh mới cảm thấy yên tâm.

“Ở chỗ xa kia có hai gã cứ liên tục nhìn về phía bên này, đàn ông rửa tay cho phụ nữ có cái mẹ gì đẹp chứ, đâu đến nỗi phải nhìn chằm chằm con gái người ta như vậy?”

Lâm Hải Đường không tiếp tục trừng mắt nhìn anh nữa, cô kinh ngạc với khả năng quan sát đến mức nghịch thiên của anh, “Tiếc quá, anh không vào được trường quân đội, mai một tài năng của anh.”

“Mấy lời thổi phòng của Dư Khánh Sinh, cô cũng tin.” Trình Tụ liếc mắt nhìn đằng xa, hai tên lưu manh kia đã đứng nép vào góc đường, châm lửa hút thuốc, “Đắc tội người ta?”

Lâm Hải Đường lắc đầu, “Đi rút tiền ở cây ATM, vừa ra tới thì bị theo đuôi.”

Trình Tụ ngâm tay cô vào thau nước, rửa sạch bọt, “Bọn họ cũng chỉ dám đi theo cô thôi, nhìn thấy cô là nữ, còn xinh đẹp như vậy, nói không chừng là muốn cướp sắc.”

“Bà đây cũng không phải dễ chọc, chọc tức bà, bà cắn cho bây giờ.” Lâm Hải Đường giả bộ hung dữ, nhe cả hàm răng ra.

Cái nhe răng của cô nàng không khiến người ta cảm thấy có thể xua người xấu đi, ngược lại vô tình bày ra nét đáng yêu, Trình Tụ hơi cong khóe môi, cầm lấy hai tay đã rửa sạch sẽ lau lên quần áo, “Cô cắn tôi cái xem, để tôi mở rộng tầm mắt.”

Một tiếng nổ chói tai từ xa vang lên, hai người cùng lúc quay đầu lại, tiếng lốp xe cọ sát mạnh trên đường, bụi mù từ sau xe bốc lên, có chiếc xe dừng trước quán đồ nướng, là một chiếc xe màu bạc Santana đã từng được sơn sửa lại.

Phía sau xe ngồi sáu người, toàn bộ đều gầy còm như khỉ, tóc trên đầu mấy người nọ có thể xếp thành dải cầu vòng bảy màu, mặt mày hung thần ác sát, chẳng coi ai ra gì, bộ dạng như thể làng trên xóm dưới, duy ngã độc tôn, vừa gặp đã thấy bọn chúng level cao hơn hai tên lưu manh ban nãy.

“Muốn ăn gì thì ăn, ăn no mới có sức giết người phóng hỏa.” Từ chỗ kế bên ghế lái có một tên đàn ông bước xuống hét to, trên mặt có một vết sẹo còn khá mới, một đường dao từ khung xương mắt kéo xuống tận má, miệng ngậm điếu thuốc, dáng người vàng vọt gầy gò, rất hiển nhiên, hắn chính là đại ca của đám này.

Bọn đàn em nhận lệnh, cực kì hứng khởi, lấy ghế ra ngồi, ngồi hết cả một khoảng vỉa hè, nhấc chân bắt chéo, châm thuốc cho nhau.

Lâm Hải Đường theo bản năng dịch chân đến bên cạnh Trình Tụ, Trình Tụ thấy bộ dạng lúng túng của cô, vẫn còn đủ tâm tình đùa giỡn cô, “Không thì, cô ra đó tập luyện hàm răng đi.”

Ra cái ông nội anh á.

Rõ ràng đám người này đến không có ý tốt, mẹ nó ai đâu sáng sớm đi tìm quán nướng ăn xiên que chứ.

Thằng đệ dựng một cái ghế dựa cho Mặt Sẹo, Mặt Sẹo hình như chưa ngủ đủ, chậm rãi ngồi xuống, quét mắt nhìn sang Trình Tụ và Lâm Hải Đường, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Trình Tụ, rõ ràng là vì Trình Tụ mà đến.

Có câu nói gì nhỉ? Chuyện này chưa qua, việc khác đã đến.

Có người đến kiếm chuyện, đối phương còn ỷ người đông thế mạnh, nên Trình Tụ chỉ có thể nuốt cục tức của mình xuống, rút từ túi quần ra một gói Trung Hoa, lấy một điếu, mặt tươi cười chào đón Mặt Sẹo, “Đại ca, tới làm điếu thuốc, tối qua không có thừa đồ ăn gì mấy, sợ không đủ no bụng anh em”

Ý của anh rất rõ ràng, nguyên liệu nấu ăn không đủ, không thể mở bếp, đuổi người đi.

Mặt Sẹo dựa ghế, lạnh mắt nhìn anh, “Không nhận đơn đặt hàng của tao?”

Trình Tụ bấm bật lửa, châm thuốc, “Sáng sớm có khách tìm đến quán, em làm ông chủ tất nhiên rất vui vẻ, chỉ sợ các anh em ở đây đói, không có sức giết người phóng hỏa.”

Giết người phóng hỏa nói ra nghe giống như ăn cơm ngủ nghỉ vậy, biến thành danh từ đơn giản sử dụng hằng ngày.

Trình Tụ cúi người, đưa điếu thuốc đã được châm lửa đến trước mặt tên Mặt Sẹo, nụ cười căng ra trên mặt, “Đại ca đến chính là vinh hạnh cho em, em phải ra nướng hai bàn đồ ăn, than không đủ mà nướng cũng chậm, đây chẳng phải sẽ làm trễ nải công việc của anh sao?”

Tiếng nào cũng là ‘đại ca’, Lâm Hải Đường lần đầu tiên gặp được bộ dạng nịnh nọt của anh, thật là rất giống cô khi cô rơi vào tình trạng túng quẫn.

Mặt Sẹo lấy điếu thuốc trong miệng ra, dụi tắt rồi nhận lấy điếu thuốc của anh, rít sâu một hơi, hơi ngước mắt lên, “Ông đâu có nhiều thời gian chờ.”

“Cũng được.” Trình Tụ cắn khớp hàm, quay người, nhìn thấy Lâm Hải Đường vẫn đứng ngây ra ở phía sau xem kịch, anh bước đến trước mặt cô, nhìn cô, “Không đi?”

Lâm Hải Đường nhìn sang góc đường nọ, hai tên lưu manh đã sớm không thấy bóng dáng, có lẽ là bị cảnh tượng này dọa chạy, cô lúc này có thể thoát thân rồi, vỗ mông tiêu sái chạy lấy người, nhưng Trình Tụ dù nói thế nào cũng đã giúp đỡ cô, tính cả luôn hôm nay, đã giúp cô đến hơn ba lần.

Hôm qua còn ngồi cùng một bàn ăn cơm với nhau, nay anh ta gặp chuyện phiền phức, cô bỏ mặc anh ta chạy đi, phim truyền hình hay diễn mấy cảnh vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván như vậy lắm, mỗi lần xem cô đều chửi xối xả.

Trình Tụ mở tủ cấp đông, lấy thịt với đồ ăn ra, giục cô, “Giờ không đi, một lát nữa đánh nhau, cô biết trốn đi đâu được?”

Lâm Hải Đường cảm thấy làm người phải có nguyên tắc, quyết tâm muốn ở lại, thấp giọng nói, “Anh đánh nhau lợi hại như vậy, tôi còn cần phải trốn sao?”

Trình Tụ bưng cái bàn sắt lên, ngó mắt nhìn cô, “Cô coi ông đây là ba đầu sáu tay, lấy một địch tám?”

Lâm Hải Đường quét mắt, nhìn về phía đám người đang ngồi ở chỗ vỉa hè, ngoài trừ tên đàn ông có một cái sẹo trên mặt trông có vẻ khiến người ta sợ hãi và có võ kia, còn lại lũ đàn em trông có vẻ ỉu xìu thế nào ấy, dáng người nhỏ choắt chẳng khác nào lũ khỉ con, giống mấy tên nghiện ngập ma túy, chả làm ăn đánh đấm được gì.

Trình Tụ lấy than ra, thấy cô vẫn đứng yên ở đây, chắc thật sự không muốn đi, kêu cô, “Qua đây phụ đi.”

Trình Tụ tách than ra, Lâm Hải Đường đứng gần sát vai anh, thì thầm bằng cái giọng bé như muỗi, “Nếu anh đánh không lại, thì cứ chạy đi.”

Trình Tụ xếp đống than, “Tôi mà chạy, đống đồ ở đây chắc chắn bị đập tanh bành.”

Lâm Hải Đường nghĩ cũng phải, buồn bực, “Anh ngày nào cũng chỉ có làm mỗi cái việc là nướng xiên que, sao lại chọc phải đám côn đồ đó nhỉ?”

“Tôi mẹ nó biết đâu.” Trình Tụ thật sự không biết, bày hàng quán được một năm, không xảy ra chuyện gì, ban ngày nhập hàng, ban đêm bày quầy ra, cũng gọi là làm việc có giờ giấc, không đụng chạm đến ai.

Lâm Hải Đường không cho là đúng, “Bà đây còn nghĩ anh quen biết gã, tiếng đại ca kêu cũng thân thiết thật.”

“Lâm Hải Đường.” Trình Tụ đột nhiên gọi cô.

“Làm gì!” Lâm Hải Đường mất hứng nghiêng đầu.

Giọng đàn ông khàn khàn vang lên, nhả ra ba chữ, “Thân thiết?”

Cũng không biết là do than, hay do dương khí của đàn ông quá nặng, mặt Lâm Hải Đường có hơi nóng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.