Hồi Đầu

Chương 5




Lại một đêm mất ngủ.

Tôi thở dài, dứt khoát bật đèn ngồi dậy, rồi lấy ra một cái hộp từ ngăn tủ bên cạnh.

Ở trong có một quyển sách, còn vài món trang sức nhỏ khá tinh xảo.

Những thứ này đều là của Diệp Du tặng tôi lúc trước, tôi chưa từng nói cho cậu, tôi vẫn giữ gìn cẩn thận.

Hiện tại những thứ này trở nên châm biếm lạ thường, nhưng tôi không có ý định vứt đi.

Cứ hận cậu che giấu, hận câu làm tôi trở tay không kịp, vậy mà tôi còn thương cậu.

Ý niệm này khiến tôi cảm thấy hoang đường và căm giận.

Đúng vậy, tôi dựa vào sau tường, tôi yêu cậu lâu như thế, làm sao có thể bảo không yêu thì sẽ ngừng yêu ngay được.

Chỉ là giờ đây đoạn tình cảm này đem lại cho tôi vô vàn thống khổ.

Tôi cảm giác chính mình đang không ngừng lún sâu xuống đầm lầy, không thể bước tới cũng chẳng còn đường lui.

Buông chiếc hộp trong tay, tôi nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rạng sáng.

Đứng dậy mặc quần áo vào, tôi chạy ra phòng khách mở TV, ngồi trên sô pha bắt đầu giết thời gian.

Xem một chút tôi chợt nhớ tới Trầm Trạch Nam, hôm qua tốn sức dữ lắm mới đuổi được người này về, không thì dám hắn ở lại bên cạnh nhìn tôi ngủ cả đêm mới an tâm được, nghĩ đến đây có chút nhịn không được bật cười, mỗi lần nghĩ tới Trầm Trạch Nam, tâm trạng tôi bỗng trở nên dễ chịu hơn một ít.

Có lẽ cái gọi là bạn bè, chính là như vậy.

Ngồi sô pha nghĩ đông nghĩ tây lung tung, thời gian cũng chầm chậm trôi đến bảy giờ sáng.

Suốt một đêm không ngủ, tôi cũng không thấy mệt lắm, đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo, sau đó trực tiếp đến công ty.

Lúc tới nơi, tôi thấy Diệp Du nhìn tôi với một đôi mắt sưng lên.

Vốn tâm tình đã thoáng bình tĩnh trở lại, chốc lát lại trở nên rối loạn.

Tôi buồn bực kéo kéo caravat, trực tiếp không nhìn đến Diệp Du với dáng vẻ đáng thương đang đứng trước mặt, nhưng khi tôi đi lướt qua cậu, lại bị cậu kéo tay.

“Tần Kỳ, anh nghe tôi giải thích!” Diệp Du nhìn tôi khẩn cầu, lôi kéo tay tôi thậm chí còn hơi run rẩy.

Tôi chịu không nổi bộ dạng này của cậu, lòng tôi càng rối tinh rối mù, gạt tay cậu ra, tôi lạnh lùng nhìn cậu, “Diệp tiên sinh, đây là giờ làm việc, xin đừng vì việc tư mà quấy rầy tôi.”

“Tần Kỳ, sự tình không phải như anh nghĩ! Hạ Nhu đúng là vợ chưa cưới của tôi, nhưng…”

Chính tai nghe Diệp Du thừa nhận Hạ Nhu là vợ chưa cưới, tôi càng không muốn nghe cậu giải thích bất cứ điều gì, liền xoay người bước vào thang máy bỏ lại Diệp Du ở phía sau.

Trong khoảnh khắc thang máy đóng kín lại, tôi ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Diệp Du, biểu tình ấy khiến tôi bỗng sinh ra một loại ảo giác.

Có lẽ Diệp Du cũng yêu tôi giống như tôi yêu cậu vậy.

Tôi không làm được việc gì với tâm trạng rối rắm lúc này, bèn tựa lưng vào ghế dựa, trong đầu chợt lóe lên biểu tình kinh hoảng của Diệp Du vừa rồi.

Tôi phát hiện mình thật sự không nhìn ra được tâm tư của cậu, đôi khi tôi cảm giác cậu đem tình cảm của tôi dành cho cậu mà giẫm đạp dưới chân, lại có lúc thấy cậu trân trọng tôi vô cùng.

Không biết vì sao, tôi đứng lên không tự chủ được, rồi chậm rãi bước qua cửa sổ sát đất bên cạnh, một khắc nhìn xuống đó, không hiểu đến cùng thì tôi đang hy vọng điều gì.

Diệp Du thật sự đứng ở dưới lầu.

Cậu ngửa đầu, tầm mắt hướng lên phòng làm việc của tôi, lúc thấy tôi xuất hiện bên cửa sổ, lập tức lấy di động ra.

Sau đó điện thoại tôi rung lên, tôi nhìn thông báo biểu thị, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe máy.

“Tần Kỳ! Anh đừng cúp máy! Có thể nghe tôi giải thích được không?” Giọng nói Diệp Du hoảng loạn từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Được, cậu cảm thấy chuyện này còn giải thích thế nào được nữa?” Tôi nhìn xuống chỗ Diệp Du, vẫn đồng ý tiếp nhận.

“Hạ Nhu đúng là hôn thê của tôi, nhưng tất cả đều do cha mẹ tôi tự tiện làm chủ! Tuy bị ép buộc đính hôn, nhưng đó là trước khi gặp lại anh… Tôi không ngờ còn có thể gặp lại anh.”

“Sau đó thì sao? Bây giờ cậu định làm thế nào?”

“Hôm ấy cô ta đến quá đột ngột, tôi nhất thời hoảng hồn nên mới có phản ứng như vậy, tôi thật nghiêm túc đối với anh! Lúc đó không kịp để nói anh biết chuyện này là lỗi của tôi. Tần Kỳ, tôi sẽ xử lý ổn thỏa, tôi không kết hôn với cô ta đâu! Anh tin tôi được không?”

Tôi thở dài, “Cậu đi đi, hiện tại trong lòng tôi rất loạn.”

Nói xong tôi không quan tâm Diệp Du gọi tên tôi ở đầu dây bên kia mà cúp máy.

Đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, tôi thở hắt ra một hơi, rồi lao đầu vào công việc.

Không để ý thời gian đã trôi qua vài giờ, tôi duỗi thắt lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, lúc này mới thấy thì ra trời đổ mưa.

Diệp Du hẳn là đi rồi? Vừa nghĩ vậy, tôi lại không yên tâm bước ra cửa sổ nhìn xuống.

Mưa rất lớn, cách một tấm kính thuỷ tinh nhìn ra bên ngoài mọi thứ đều có chút mơ hồ không rõ, nhưng tôi vẫn nhận ra được Diệp Du.

Cậu vẫn chờ ở vị trí cũ, không hề rời đi.

Tim tôi đập mạnh một chút.

Tôi trừng mắt nhìn, thấy Diệp Du vẫn đứng ngay đó, tôi không nhìn lầm.

Tôi lấy điện thoại ra, đang định gọi vào số Diệp Du, suy nghĩ một chút lại thả xuống, sau đó cầm ô dự bị thường ngày trong phòng chạy thẳng xuống lầu.

Lúc xuống đến nơi mới thấy rõ ràng tình trạng của Diệp Du, toàn thân cậu đều ướt sũng, lẻ loi đứng dưới mưa, vẫn không ngừng thu hút ánh mắt dò xét của người đi đường, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, vẫn ngửa đầu nhìn lên phòng làm việc của tôi.

Tôi nhanh chóng tiến đến, đem ô che khuất đỉnh đầu của cậu, cậu đột nhiên bình tĩnh như thế, quay đầu nhìn tôi, miệng không kềm chế nhếch lên, không che giấu được những giọt nước mắt sắp rơi.

“Tần Kỳ, thật sự tôi không dám rời khỏi nơi này, tôi sợ đi rồi, sẽ không thấy được anh nữa.” Cậu vừa nói vừa ôm chầm lấy tôi.

Lời nói khẩn cầu của Diệp Du, dáng người khổ sở, dù từng hành động ấy có đáng thương thế nào cũng không làm tôi chịu thua, nhưng ánh mắt khác thường của người đi đường lui tới cứ dừng tại trên người tôi và Diệp Du, cuối cùng tôi chịu không nổi nữa nâng tay trái lên ôm lấy Diệp Du.

Cậu thương tôi giống như tôi thương cậu.

Trong nháy mắt tôi đã thật sự nghĩ vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.