Hoàng Tử Công Chúa Của Thế Giới Ngầm

Chương 15




Mẹ mở cửa a, mẹ, mẹ “Cô bé liều mạng vặn chốt cửa, đập cửa rầm rầm, nhưng mẹ nhất định không mở” mẹ, mở cửa nhanh a, con xin mẹ, đừng bỏ lại Thần nhi và ba, mẹ “Có lẽ là mệt mỏi, cô bé ngã ngồi bên cạnh cửa nức nở, chỉ chốc lát từ cách vách truyền ra tiếng kéo vali, người phụ nữ dừng lại trước cửa phòng cô, ” Thần nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, mẹ là bị ép, tha thứ cho mẹ, hãy chiếu cố mình và ba thật tốt. Mẹ đi đây “Bên trong cửa truyền ra tiếng rống khản đặc của cô bé ” Bách Tỉnh Huệ, nếu bà bước ra khỏi cửa nhà này một bước, thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, tôi sẽ hận bà cả đời, bà đã nghe chưa, Bách Tỉnh Huệ, tôi hận bà cả đời” Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc rống của phụ nữ cùng với tiếng bánh xe vali lăn trên mặt đất, đi thật sao? Từ giờ trờ đi tôi sẽ là đứa con không có mẹ, nhìn trần nhà cười khổ, trước mắt lại trở thành bóng tối, bên tai vang lên thanh âm mệt mỏi của Phong ” Thần, trời đã sáng, đừng ngủ nữa, Vũ, Mộng, Hạo, Phỉ bọn họ cũng đến thăm cậu nè, cậu làm ơn tỉnh lại có được hay không “Cảm giác lòng bàn tay ướt át, khẽ run, cảm giác được lòng bàn tay truyền đến chấn động, Phong ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm tay Thần, vừa rồi là ảo giác ư, siết chặc tay” Thần, cậu tỉnh ư, tớ có cảm giác ngón tay cậu cử động a, nếu thật vậy, động thêm một chút có được hay không. Ánh mắt ngó chừng tay, ngón tay lần nữa run rẩy, quả nhiên “Bác sĩ, bác sĩ” Phong chạy ra cửa miệng kêu to, chỉ chốc lát sau “Bác sĩ, lúc nãy ngón tay của Thần cử động, có phải cô ấy tỉnh rồi, mau giúp tôi xem một chút” Phong kích động kêu lên “Nơi này là bệnh viện, yên tĩnh” Bác sĩ không khách khí kêu lên.

Mở ra mí mắt, con ngươi bình thường, điện tâm đồ bình thường, chức năng phổi hoạt động bình thường ” Đã qua giai đoạn nguy hiểm, đem cô ấy chuyển tới phòng bệnh bình thường đi ” ” có thật không, cô ấy đã không sao, làm sao còn chưa tỉnh lại” .

“Cái này phải xem ý nguyện của bệnh nhân rồi, cô ấy không muốn tỉnh lại tôi cũng không có biện pháp” nhún nhún vai, tiếp tục đi xem phòng bệnh khác. (anchan: ông bác sĩ này chưa học qua y đức chắc nói chuyện gì mà vô lương tâm thế)

Trong phòng bệnh bình thường.

“Phong, Thần đã qua giai đoạn nguy hiểm sao, sáng nay chúng tớ đến phòng bệnh đặc biệt thì không thấy, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe ngóng mới biết được Thần chuyển tới phòng bệnh bình thường” Phỉ, Phong gật đầu “Ân, hôm nay bác sĩ nói cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi” Phong nhìn Thần nói.

“Vậy tại sao Thần còn chưa tỉnh lại a” Mộng.

“Do cô ấy không muốn tỉnh lại” Phong bất đắc dĩ nói.

“Phong, cậu trước đi ăn một chút nghỉ ngơi một lát đi, nơi này có bốn người chúng tớ được rồi” Hạo.

“Không cần, tớ muốn nhìn Thần tỉnh lại” .

“Phong, cậu không nên như vậy, lỡ như Thần tỉnh lại cậu lại ngã xuống, làm sao bây giờ, tớ có nấu một chút cháo, ăn đi” Mộng đem cháo đưa tới.

“Tớ không muốn ăn, để đó đi” .

“Phong, cậu như vậy Thần mà biết trong lòng sẽ khó chịu, ăn đi, coi như là vì Thần” nhìn bốn người bọn họ một cái, đưa tay nhận lấy cháo, uống hết, lại tiếp tục trông coi Thần, bốn người bất đắc dĩ lắc đầu đi ra ngoài, đóng cửa lại, để không gian lại cho bọn họ, đưa tay nắm lấy tay Thần đặt lên gương mặt “Thần, cậu là tiểu yêu tinh thích giày vò người khác, nhanh tỉnh lại đi!” Phong, tớ nghe được, dám nói tớ là tiểu yêu tinh, xem tớ thu thập cậu như thế nào, (*__* ) hì hì… . (anchan: mý cái mặt này là của tác giả đó nha, ko liên quan gì đến ta hết)

“Thần, cậu nghe được không, tớ yêu cậu, rất yêu rất yêu cậu, chờ sau khi cậu tỉnh lại, tớ sẽ tỏ tình với cậu, tớ lớn như vậy đây là lần đầu tiên tỏ tình với nữ sinh đấy, cậu đừng từ chối tớ nha, không, nhất định không được từ chối tớ, nếu không cậu nhất định phải chết, biết không?” Người này, có cái kiểu bày tỏ bá đạo như vậy sao?

Đột nhiên, một thứ lạnh lẽo rơi xuống môi, “(*__*) hì hì… , Thần, trộm hôn a, cậu không tỉnh, tớ liền không khách khí” ngất, đây chính là nụ hôn đầu của người ta! Cứ như vậy bị cậu lấy đi mất, quá thiệt thòi rồi.

“Phong” .

Ân, ai kêu tôi, ngẩng đầu nhìn lên, Thần, cậu tỉnh sao! Khẩn trương nhìn Thần chằm chằm.

“Thần, cậu tỉnh ư, tớ không phải nằm mơ chứ, tớ hình như nghe thấy cậu gọi tên tớ” Phong kích động nắm tay Thần, chăm chú nhìn chằm chằm sợ để sót bất kỳ cử động nào của cô.

Con ngươi giật giật, chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng chói chang, chớp chớp ánh mắt mơ hồ, thật vất vả mới nhìn rõ mọi vật chung quanh, trời ạ, người kia chính là Phong vạn người mê a, đầu tóc rối bù như đống rơm, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy tia máu, vốn là khuôn mặt trắng nõn giờ trên mặt không có chút thần khí, tràn đầy mỏi mệt, vốn là môi mỏng hồng nhuận nay đã trở nên tái nhợt khô héo, cằm dài râu mọc lún phún.

“Thần, cậu thật tỉnh rồi?” Phong, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng là cổ họng thật khô, há hốc mồm nhưng không phát ra được thanh âm nào, dùng khẩu ngữ(nhép miệng) ý bảo anh: nước. “Nga, nước. Chờ một chút” nhìn anh luống cuống tay chân giúp tôi rót nước, trong lòng rất cảm động “Nước đây” cẩn thận đem tôi đở dậy tựa vào trong lòng ngực của anh.”Chậm, uống từ từ” hô! Khá, khàn khàn nói “Cảm ơn”, anh sửng sốt, rất nhanh khôi phục, đem tôi nhẹ nhàng để nằm xuống trên giường, anh để cái chén xuống như cũ ngồi ở bên giường nhìn tôi , tôi cố sức nhấc lên góc chăn, ý bảo anh đến trên giường nghỉ ngơi, nhìn cử động của tôi, không giải thích được!”Tớ, muốn gối lên, cánh tay của cậu, ngủ” cổ họng như trước rất đau, nói chuyện rất khó khăn, gật đầu, tôi cố sức nhường 1 nữa giường cho anh, cởi xuống giày, ngủ ở bên cạnh tôi, cẩn thận đem đầu của tôi để ở trên cánh tay của mình, tấn lại góc chăn, hai tay vây quanh tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi, “Thần, ngủ đi!” Râu đâm vào trán thật đau, nhìn anh an tâm nhắm mắt lại, lập tức truyền đến tiếng hít thở đều đều!

Nằm lâu như vậy nhưng ngủ không được, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, nghe được thanh âm tay cầm cửa chuyển động, ngẩng đầu nhìn lại, là bốn người bọn họ, bốn người thấy tôi tỉnh vốn định cao hứng kêu to “Hư” làm dấu im lặng, chỉ chỉ Phong đang ngủ say, bọn họ liền hiểu gật đầu, tôi cẩn thận từ trong ngực Phong chui ra, xuống giường, bước chân không vững, xém chút nữa ngã nhào, may là Mộng kịp thời đở lấy tôi, mới không bị bêu xấu, bọn họ bảo tôi trở về giường nghỉ ngơi, lắc đầu, chỉ chỉ bụng, dùng khẩu ngữ nói “Tớ là đói, không có chuyện gì” cả nhóm nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng bệnh, nhẹ đóng lạicửa, vừa đúng giờ ăn cơm, mọi người cùng nhau đi tới phòng ăn, ăn chút cháo gạo “Phi.” Mới uống một ngụm liền phun ra “Đây là cháo gì a” tôi khàn khàn nói “Tại sao a” Mộng.

“Cháo này có cát” Tôi bày ra bộ mặt đau khổ.

Mọi người cười vang, a, thì ra bọn họ đã sớm biết, cái đám này làm sao mà tốt bụng cùng tôi dùng bữa đàng hoàng, tức chết tôi đi, tôi bực bội gục xuống bàn không để ý tới bọn họ.

“Thật xin lỗi nha, Thần, chúng tớ không phải cố ý đâu, lần sau không dám nữa” Mộng.

“Đúng vậy a, Thần, chúng tớ bởi vì cậu mà buồn bực hết mấy ngày, đừng tức giận nữa” Phỉ.

“Nga, thì ra các cậu là vì trả thù tớ, mới dẫn tớ đến nơi này ăn cơm a” .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.