Dư nhi?
Khi còn nhỏ cùng chơi với nhau, y cũng thường gọi hắn là Dư nhi.
Đoạn Hành Dư thở dài, cho đến khi phu tử dừng giảng bài, hắn mới không suy nghĩ nữa, cúi đầu xem bài văn trong tay.
Sách luận trước mặt là văn nghị luận về vấn đề chính trị, văn chương hướng triều đình hiến kế, phu tử Quốc Tử Giám sẽ ra đề mục cho học sinh luyện tập.
Nếu hiện giờ ngẩng đầu nghe giảng, hắn sẽ không nhịn được mà ngắm nhín dáng vẻ đĩnh bạt của Tạ Thời Quyết, mà Đoạn Hành Dư lúc này tâm phiền ý loạn, dứt khoát ngồi xem bài văn.
Vừa nhìn vào khóe miệng hắn không tự giác giật giật.
Văn chương của Tạ Thời Quyết được viết như rồng bay phượng múa, tự thể khó có thể phân biệt, Đoạn Hành Dư dựa vào bản lĩnh đọc hiểu chữ thảo nhiều năm, cũng chỉ miễn cưỡng phân biệt được thất thất bát bát, đại khái hiểu được bài văn này nhằm vào chủ đề tuyển chọn quan viên.
Tuy nói là bài tập chỉ mang mục đích luyện tập, nhưng hắn lại viết thật sự nghiêm túc, luận điểm nói có sách mách có chứng. Duyệt triều từ trước đến giờ đều tuyển chọn quan viên bằng cách đề cử các hiếu tử đến huyện trên để tuyển chọn, rồi lại qua một tầng sàng lọc, cuối cùng đăng báo đến triều đình, cũng giống với quá trình đề cử quan của Hán triều, Tạ Thời Quyết cho rằng tuy hiếu tử có phẩm tính tốt, nhưng không nhất định có thể đảm nhiệm chức quan, vì bá tánh cầu phúc lợi, nên chủ trương tuyển người tài.
Đoạn Hành Dư không hiểu lắm sách luận nên viết thế nào, lấy quan điểm người hiện đại đánh giá phương pháp y đưa ra tuy không hẳn là tuyệt đỉnh, nhưng ở triều đại này thì chính là sự tiến bộ đáng nói.
Khương phu tử thông báo có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, Đoạn Hành Dư thả lỏng lại, đang chuẩn bị đem sách luận trả Tạ Thời Quyết, lại bị Thái Vũ Quân quấn lấy.
Hắn lẻn đến bên cạnh Đoạn Hành Dư ngồi xuống, "Tiểu Dư, nghe nói nương người làm đào hoa tô rất ngon, ta có thể đến nhà ngươi không?"
Thái Vũ Quân tính tình thẳng thắn đơn thuần, Đoạn Hành Dư thích kết giao với người như vậy, hắn cũng đã tính kết giao với cả hai nhân vật công thụ, dù sao mẫu thân cũng hy vọng hắn có thể kết giao được nhiều bằng hữu, hắn liền gật đầu, "Được, nương ta làm điểm tâm đặc biệt ngon."
Thái Vũ Quân rất cao hứng, hắn hướng Lâu Tri Muội giới thiệu, kể rằng Lâu Tri Muội là con vợ cả nhà Hữu thừa tướng, lại là bạn tốt của hắn, cũng hỏi liệu có thể cùng Lâu Tri Muội đến chơi.
Đoạn Hành Dư nhìn thoáng qua Lâu Tri Muội, người sau dáng ngồi đĩnh bạt, khí chất trác tuyệt, đôi mắt thâm thúy mà lại nghiêm túc, vừa thấy diện mạo đã biết không phải loại pháo hôi bình thường.
Đây là lão công sao? Đoạn Hành Dư có chút tò mò, nhìn chằm chằm y đánh giá cẩn thận một phen.
"Ngươi nhìn chằm chằm hắn làm gì vậy?"
"Hửm?" Đoạn Hành Dư nhìn về phía Thái Vũ Quân.
Nhanh như vậy đã phản ứng.
Này là ghen tị đi? Đúng. Còn nam phụ sao. Hắn không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra, "Ta cảm thấy có thể."
Ặc, hắn là định nói, "Có thể, các ngươi muốn tới thì cứ tới, thêm một người thì cũng chỉ nhiều hơn một đôi đũa thôi, điểm tâm làm đủ!"
Thật vất vả mới đuổi được Thái Vũ Quân đi, hắn nhìn về phía Tạ Thời Quyết, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc sau lưng y.
Tạ Thời Quyết xoay người nhìn đến Đoạn Hành Dư đang ngồi nghiêm chỉnh đằng sau.
Đoạn Hành Dư đem bài văn trả lại đối phương, lễ phép nói, "Đã xem xong rồi. Viết rất tốt, đa tạ Cửu hoàng tử, ngươi có thể đem nó dán lên tường."
"Ngươi kêu ta là gì?" Tạ Thời Quyết sửng sốt một chút, không có lập tức nhận lại bài, chỉ nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt có chút nảy thâm trầm.
Đoạn Hành Dư bỗng chột dạ, trên mặt lại là vẻ vô tội, lại thấy người nọ tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ, sau lại khẽ cười một tiếng, thấp giọng nỉ non, "Bọn họ đều nói ngươi đã quên, nguyên lai là sự thật."
Hắn biết, Đoạn Hành Dư trước kia, tuyệt đối sẽ không gọi hắn là Cửu hoàng tử!
Thời điểm hắn bệnh nặng mới khỏi xác thực đầu óc chỉ có một mảnh hỗn loạn, không thể phân rõ được bản thân đang ở hiện thực hay còn trong mộng, Tần thị ngẫu nhiên sẽ nhắc đến sự tình trước kia mà hắn không nhớ rõ, đành phải giả vờ là di chứng do bệnh tật.
Tần thị đến giờ vẫn còn nghĩ hắn đã quên mọi việc trước kia, bao gồm cả Tạ Thời Quyết.
Thấy bộ dáng này của y, Đoạn Hành Dư tâm khó nhịn, đành phải quay mặt giả vờ nhìn chỗ khác, "Hồi ta bảy tuổi đi ra ngoài có gặp sự cố ngoài ý muốn, tuy không nhớ nguyên nhân, nhưng sau lần đó liền phát sốt cao, ký ức trước kia cũng đã quên."
Hắn cười cười, tiếp tục thản nhiên nói, "Khi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, nghĩ đến có lẽ không có chuyện gì quan trọng, đã quên cũng không sao, bắt đầu lại là được, mọi người đều phải tiến về phía trước để sống, sự tình trước kia cũng đừng để trong lòng?"
Nói hết câu hắn lại trộm nhìn Tạ Thời Quyết vài lần, quan sát vẻ mặt của hắn, muốn biết xem hắn có còn thấy mất mặt vì sự tình hồi nhỏ không.
Người nọ cúi thấp đầu, giấu đi khuôn mặt âm u, "Không sao cả?"
Tạ Thời Quyết lẩm bẩm: "Được, được."
Đoạn Hành Dư không nói nữa, Tạ Thời Quyết cũng không tiếp tục, hai người im lặng không nói thêm gì, không khí góc phòng bỗng có chút áp lực. Đoạn Hành Dư thoáng thở nhẹ một hơi, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thấy bất ổn.
Đến giờ cơm trưa, Đoạn Hành Dư đi theo Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội, ba người cùng nhau đi đến Tam Vị đường.
Hắn trộm quan sát hai người bên cạnh.
Tạ Thời Quyết không xa không gần mà theo sau bọn họ.
"Tiểu Dư à, ngươi quen biết Cửu hoàng tử sao?" Thái Vũ Quân đi sát vào hắn, nhỏ giọng hỏi.
Đoạn Hành Dư còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đột nhiên bị cắt ngang, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, vội đáp: "Không, không có."
"Phải không?"
Thái Vũ Quân lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, thật sự hành động của Tạ Thời Quyết như vậy rất khó để người khác không nghi ngờ.
Lâu Tri Muội tựa hồ không tin, nghe vậy cũng quay đầu nhìn thoáng ra sau, "Nhưng ta lại cảm giác trước kia hắn biết ngươi?"
"Không biết." Đoạn Hành Dư không quay xuống nhìn người, chỉ nghĩ không thể để Tạ Thời Quyết lại gần tiểu thụ, vì thế khẽ đẩy Thái Vũ Quân một chút, thúc giục y mau đi về phía trước.
Rốt cuộc nhiệm vụ của hắn cũng chính là giúp Lâu Tri Muội cùng Thái Vũ Quân ở bên nhau, huống hồ hiện tại Tạ Thời Quyết thoạt nhìn chưa nảy sinh tình cảm với Thái Vũ Quân, hiện giờ chỉ cần không cho hắn tới gần hai người hẳn là hoàn thành nhiệm vụ.
Thái Vũ Quân trong lòng tuy cũng có nghi vấn, nhưng cũng không tiếp tục rối rắm, bước nhanh về phía trước, chỉ là không quên ghé sát vào Đoạn Hành Dư thấp giọng nói: "Bất quá, ngươi tốt nhất vẫn không nên trêu chọc hắn, người này vô cùng "ghê gớm", lần trước ta trốn học, hắn hay rồi, trực tiếp mách cha ta! Hại ta bị cha hung hăng mắng một trận!"
Việc này nghe giống học sinh tiểu học chơi trò mách lẻo, cách này vừa ấu trĩ vừa khiến người khác chán ghét, chỉ là không biết vì sao, bản năng hắn cho rằng Tạ Thời Quyết cũng không phải người nhàm chán như vậy, vì thế cũng không có phụ họa, thuận miệng hỏi lại.
"Sao ngươi biết là hắn nói?"
"Ngày đó cha ta tiến cung, trở về liền mắng ta, vừa vặn hắn cũng ở trong cung, không phải hắn thì có thể là ai!"
"À." Đoạn Hành Dư không nhiều lời nữa, chỉ cảm thấy không biết toàn bộ sự việc, cũng không thể ra kết luận như vậy.
Được một lúc, mọi người cũng đến Tam Vị đường.
Quốc Tử Giám phân thành bốn học đường, nhà ăn cũng được chia làm bốn nơi.
Tam Vị đường giờ phút này đầy ắp học sinh, nhốn nha nhốn nháo, nhưng góc ba người Đoạn Hành Dư ngồi lại an tĩnh khác lạ, cùng với không khí trong đường không hợp nhau.
Đơn giản là vì... Tạ Thời Quyết đến chỗ này ngồi.
Cơm trưa đã chuẩn bị, thời điểm bưng lên cũng vừa vặn, bàn ăn tràn ngập hơi nóng từ thức ăn bốc lên.
Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội hai mặt nhìn nhau, Đoạn Hành Dư lại nhìn đồ ăn, sau đó cầm lấy chiếc đũa, chỉ là không ai phát hiện tay hoạt động đũa của hắn có chút cứng đờ.
Sao Tạ Thời Quyết theo tới đây? Còn ngồi ngay vị trí đối diện Thái Vũ Quân, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn mặt nhau.
Đoạn Hành Dư ảo não tự trách bản thân không có tâm nhãn, ít nhất đem Thái Vũ Quân cách xa hắn một chút cũng tốt rồi.
Thấy Đoạn Hành Dư đã bắt đầu ăn, Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội nhìn Tạ Thời Quyết, nhất thời không nói gì, đành phải động đũa.
Trong không khí tràn ngập trầm mặc cùng xấu hổ.
Đoạn Hành Dư vẫn tập trung ăn uống. Hắn nguyên bản coi Tạ Thời Quyết đang ngồi cạnh là không tồn tại, đến khi có ngón tay thon dài trắng nón đặt một con tôm vào bát hắn.
Tôm đã lột vỏ.
Thái Vũ Quân thiếu chút nữa bị nghẹn cơm, tôm đang lột trên tay Lâu Tri Muội cũng rớt xuống bàn. Bọn họ lúc này mới phát hiện, Đoạn Hành Dư vẫn luôn ăn cái khác, chỉ chưa đụng vào tôm, mà Tạ Thời Quyết chưa ăn miếng nào, chỉ lo lột tôm.
Đoạn Hành Dư rốt cuộc cũng chịu thưởng cho y một ánh mắt, chỉ là nơi đó còn kèm thêm khiếp sợ không thể che giấu.
Tạ Thời Quyết đang làm gì vậy?
"Đã lột, ăn đi."
Tạ Thời Quyết biết, Đoạn Hành Dư thích ăn tôm, nhưng lại không định lột vỏ, ngại sau khi làm xong sẽ dính mùi lên tay, nên không có ăn tôm.
Đoạn Hành Dư sửng sốt một chút, nghĩ đến dù cho hắn muốn lột tôm, cũng là nên lột cho Thái Vũ Quân mới đúng, như thế nào lại cho mình.
Trong lòng hắn chấn động, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh, cầm chén đẩy trở về, "Không cần."
Lúc sau lại bổ sung thêm một câu, "Ta không muốn ăn."
"Vậy à." Tạ Thời Quyết cúi đầu dùng khăn tay tỉ mì chà lau từng ngón một, đuôi mắt không chút để ý hướng bên cạnh liếc nhìn, "Ngươi không cần thì đổ đi."
"..."
Hắn biết hắn chính là "Không cần", chứ không phải "Không nghĩ."
Tạ Thời Quyết đi trước, chỗ ngồi của y còn hai nguyên hai cái chén hoàn chỉnh, một chén chứa tôm đã lột, một chén chưa lột.
Y đi rồi, Thái Vũ Quân mới nuốt xuống miếng cá cuối cùng, nói: "Hắn vừa nghịch cái gì vậy?"
Đoạn Hành Dư không có trả lời.
Thái Vũ Quân lại nói: "Hay hắn định trêu cợt ngươi?" Y nhìn về phía chén tôm, ý chí tiếc hận lộ hẳn ra ngoài, "Ngươi không ăn thật à? Tôm rất ngon đấy..."
Đoạn Hành Dư lắc lắc đầu, đẩy chén về phía trước, tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại chuyển phương hướng, đẩy chén tôm về phía Lâu Tri Muội, "Nếu không ngươi ăn đi.''
Rất kỳ quái, hắn vậy mà lại thấy bộ dáng kia của Tạ Thời Quyết có chút đáng thương, dù không rõ lý do vì sao nhưng hắn không định lãng phí chén tôm này.
Rõ ràng Tạ Thời Quyết là thiên chi kiêu tử, có chỗ nào đáng thương.
Thái Vũ Quân nhìn cái chén đầy ắp thịt tôm trắng nõn đã bóc vỏ, lại như thể nhìn thấy thứ gì đáng sợ, hắn liền lắc đầu xua tay thay thế Lâu Tri Muội cự tuyệt, "Đừng đừng đừng, đồ vật của hắn chúng ta vô phúc tiêu thụ... Vô phúc tiêu thụ."
Đoạn Hành Dư cười một chút, một chút tắc nghẽn trong lòng cũng hơi biến mất.
Thái Vũ Quân đã đem Lâu Tri Muội trở thành "chúng ta", xem ra trước mắt chỉ cần bảo đảm Tạ Thời Quyết không nhảy ra nửa đường phá hư là được.
Lâu Tri Muội vốn đang im lặng, chớp mắt một cái rồi nói, "Ta lại không cảm thấy là trêu cợt. Cửu hoàng tử sao lại nhàm chán như vậy? Trêu cợt chúng ta làm gì?"