Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 53: Mọi thứ đều tốt, giờ phút này là tốt nhất




EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Tạ Thời Quyết vẫn không trả lời, hô hấp trở nên dồn dập mà bắt lấy tay hắn, sau đó ghé bên tai Đoạn Hành Dư hít một hơi.

Thân mình Đoạn Hành Dư cứng đờ không dám cử động, chẳng mấy chốc đã bị người nọ ôm chặt, Tạ Thời Quyết vùi đầu vào cổ hắn, hơi thở ẩm ướt nhẹ phun lên làn da, làm cả người hắn run rẩy.

Tạ Thời Quyết nặng nề nhéo tay đối phương, rồi lại cảm thấy không đủ, cọ cọ cổ y, như vậy vẫn không nhịn được, cảm thấy thân thể khó chịu vô cùng, hắn cố tình đến gần hơn chút nữa, gian nan nói, "Cứ thế này mà kiểm tra."

Đoạn Hành Dư không hiểu lời y nói, cũng không nhìn được bộ dáng thập phần khó chịu của y.

Hai người đã thành thân, cũng không cần làm ra vẻ, nghĩ như vậy, hắn mím môi.

Cả người Tạ Thời Quyết run lên, tựa hồ chính hắn cũng không nghĩ tới, liền bày ra vẻ kinh ngạc.

"Trước khoan đã." Hắn lùi một bước, cắn môi, hai mắt mê man mà nhìn người trước mặt.

Để kiểm tra chất lượng sản phẩm có đủ tư cách hay không, bước đầu tiên là phải nhìn từ vẻ ngoài.

Vẫn còn nhớ đến câu chuyện kiểm tra, Tạ Thời Quyết nhìn hắn nhắc nhở, "Đầu tiên ngươi nhìn ta trước đi."

"Nếu ngươi không tin, cứ đem ngọn nến dịch lại đây một chút."

Mặt Đoạn Hành Dư đỏ đến mức hắn nghĩ có thể nhỏ ra cả máu.

Đây là kiểu kiểm tra gì vậy?

Đoạn Hành Dư liền lôi kéo chăn đắp lên đối phương.

Cũng không cần phải thế... Hắn nghĩ, lại phát hiện người đối diện đang lộ ra một bộ dáng e lệ, "Chốc lát cũng phải làm, đến nước này rồi thì thế nào ngươi cũng phải tin ta."

Đoạn Hành Dư gian nan gật đầu, cảnh tượng vừa rồi kẹt trong đầu hắn không vứt đi được, hắn tự sa ngã mà nhớ lại, nhìn... Tuy không đến mức như hắn nghĩ... nhưng cũng rất khá, không phải không thể tiếp thu.

Nhưng Tạ Thời Quyết cố tình không buông tha hắn dễ dàng như vậy, trong chốc lát lại bò lên thân mình hắn, "Lúc trước ma ma muốn dạy ta, nhưng từ nhỏ ta đã nhận định ngươi, cho nên không có học qua việc nam nữ. Sau đó lại..."

"Sau đó làm sao?"

"Sau đó lại ở thư phòng xem qua, nam tử cùng nam tử, Dư Nhi... Ngươi làm ta thử xem, được không?"

"Làm như thế nào?"

Đoạn Hành Dư nói xong cũng tự cảm thấy đối phương có chút ngốc đến đáng yêu, hắn sao có thể không hiểu.

"Ngươi không hiểu sao." Tạ Thời Quyết hôn nhẹ lên vùng cổ hắn, vừa nói vừa lấy ra một cái bình nhỏ phía dưới gối đầu đưa Đoạn Hành Dư xem, "Ta đã chuẩn bị tốt, ngươi không cần làm gì cả, ta sẽ làm ngươi..."

"..."

"???" Đoạn Hành Dư làm sao lại không biết cái thứ đồ này là cái gì, hắn chỉ cảm thấy cái bình này như củ khoai lang nóng phỏng tay.

Thấy hắn chần chừ, Tạ Thời Quyết gần như giả mù mà thở dài, tiến gần đến đối phương hôn môi, "Ngươi đừng sợ."

Nghe giọng tình nhân nỉ non cạnh bên tai, "Được chứ?"

Đoạn Hành Dư bị mê hoặc đến mức chịu thua, mơ mơ màng màng gật đầu một cái.

Ánh nến bên ngoài bị ngăn trở, trước mắt Đoạn Hành Dư cũng chỉ còn lại gương mặt Tạ Thời Quyết.

Hôm nay, y vô cùng tuấn lãng, một thân hồng y như lửa, đủ để chiếm trọn tầm nhìn của hắn.

Y không hề nóng nảy.

Ngược lại đối phương lại tiếp tục dán lên mặt Đoạn Hành Dư, cọ cọ lấy lòng, rồi chậm rãi duỗi tay sờ soạng hỉ phục phức tạp trên người Đoạn Hành Dư.

"Hỉ phục này thật đẹp."

Đây là y phục Hoàng Hậu nương nương tự mình giám sát người làm, trên người hắn cùng Tạ Thời Quyết, một long một phụng, sợi tơ kim sắc sinh động phác họa một đôi điềm lành như thật.

Đoạn Hành Dư khó tránh khỏi kháng cự theo bản năng.

"Không cần..."

"Ừm..." Tạ Thời Quyết xốc chăn, vùi vào áo trong của hắn, hít một hơi thật sâu cảm nhận đủ hương thơm nhàn nhạt của cỏ cây.

"Ta muốn."

Gió phất qua đỉnh núi, khiến cho cây cối loạng choạng, run run rẩy rẩy, muốn ngã theo gió.

Đoạn Hành Dư không nhịn được vùi đầu vào lồng ngực đối phương, quần áo đã bị cởi xuống đến hỗn độn. Không biết đã qua bao lâu, ngọn nến dần lùn xuống, bây giờ đến cả Tạ Thời Quyết cũng im lặng, mọi giác quan của hắn chỉ tập trung về một chỗ, da đầu Đoạn Hành Dư cũng cảm thấy tê dại.

"Ngươi... nói gì đi." Đoạn Hành Dư mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình đã hoàn toàn thay đổi, giống như một vũng nước.

Tóm lại... thật xấu hổ.

Hắn cắn môi.

Tạ Thời Quyết dường như không thấy mệt chút nào, nghe được lời này cũng chỉ cúi đầu hôn lên trán hắn một cái.

Thanh âm y cũng có chút khàn: "Nói cái gì?"

Đoạn Hành Dư ngẩng đầu nhìn đối phương, đỉnh đầu chỉ đủ chạm đến cằm người nọ, bỗng hắn cảm thấy có chút ngại, liền cố gắng nói tiếp, phân tán lực chú ý.

Rốt cuộc... hắn vẫn quá ngượng.

"Gì cũng được. Nói cái gì cũng được."

"Vậy..." Tạ Thời Quyết suy nghĩ một chút, cúi đầu cắn hắn, "Còn có tâm tư để ý nghe ta nói chuyện sao?"

Lụa đỏ vương tuyết trắng, như tích góp hoa tuyết cả một đêm theo chuyển động lạch cạch dần lả lướt rơi trên mặt đất.

"Xem ra ta làm không được tốt."

"Không phải..." Đoạn Hành Dư hoàn toàn hối hận, nhưng rốt cuộc hắn cũng không nói ra lời.

Tuyết đọng chậm rãi tan...

Tạ Thời Quyết cũng không quên nghe lời hắn, thật sự bắt đầu cùng hắn nói chuyện không ngừng.

Chỉ là lời nói ra rất nhanh chóng khiến Đoạn Hành Dư muốn làm y câm miệng.

Tuyết đọng cuối cùng cũng hóa thành nước, xụi lơ.

Đoạn Hành Dư hoàn toàn tiến vào trong lồng ngực đối phương không nhúc nhích.

Tóm lại, tạm thời hắn không có biện pháp nhìn mặt Tạ Thời Quyết.

Trong lòng Tạ Thời Quyết vừa cảm thấy thỏa mãn vừa có cảm giác thành tựu, nhưng ngay sau đó lại rơi vào một trận bất mãn.

Chung quy hoa tuyết không đủ, Tạ Thời Quyết thề muốn đưa đối phương đi thêm một vòng nắng gắt.

Nhận thấy người phía trên có động tác khác, Đoạn Hành Dư liền gian nan duy trì bình tĩnh, nhỏ giọng hít khí.

"Từ từ..."

Hắn cần phải có thời gian đã.

Hạ tuyết không lạnh hóa tuyết lãnh, giờ phút này thân thể Đoạn Hành Dư có chút run lên.

[Mình không hiểu lắm câu "Hạ tuyết không lạnh hóa tuyết lãnh" và cũng không tìm được câu gần nghĩa nên để nguyên văn phần này, nhưng sau khi tìm hiểu một chút thì có vẻ đây là đoạn tả thời tiết (?). Dù sao có ai biết thì giúp mình bổ sung với nha, mình cảm ơn nhiều]

Trong lòng Tạ Thời Quyết thấy vừa ngọt vừa mềm, hắn nâng cằm y lên, nhịn không được hôn một cái.

Chờ đến khi Đoạn Hành Dư chậm rãi phục hồi lại tinh thần, Tạ Thời Quyết mang theo tinh thần không thể chấp nhận bản thân cô phụ sự kiên trì cùng tình yêu cháy bỏng, muốn tới thêm lần nữa.

Hậu tri hậu giác nhận ra người nọ đang tiến đến rất gần, thân thể Đoạn Hành Dư lại cứng đờ, cảm nhận được chút hơi ấm đối phương mang đến, rồi chạm đến da thịt của y.

Thân nhiệt thật nóng.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Chỉ nghe y nói: "Dư Nhi, được không?"

Tạ Thời Quyết ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, trong mắt đong đầy cảm xúc đã bị màn đêm giấu đi.

Một tay hắn nắm eo đối phương, ngón tay kia đặt lên lễ vật trời cao ban cho, nhẹ nhàng mở rộng lễ vật của riêng hắn.

Nơi ấy bị mở ra một nửa, một nửa còn lại Tạ Thời Quyết cũng không rảnh bận tâm.

Tạ Thời Quyết còn đang chờ cái gật đầu của người nọ.

Đêm tân hôn, đây chính là lễ tiết hết sức bình thường.

Đoạn Hành Dư nhắm mắt lại, gật đầu.

Muốn phá hủy thứ lễ vật này yêu cầu phải có tính kiên nhẫn cao, mà Đoạn Hành Dư đã tiêu hao phần lớn tinh lực trong hôn lễ hôm nay rồi, giờ phút này hắn chẳng muốn nhúc nhích chút nào.

Hắn liền nâng cánh tay che ở trước mắt.

Tạ Thời Quyết không cho, hắn nói muốn nhìn thấy đôi mắt y, động tác khai phá lễ vật cũng không có dừng lại, "Phải như vậy mới có thể."

"Ừm." Đoạn Hành Dư chỉ có thể một lần lại một lần khẩn cầu đối phương hôn lấy hắn, muốn nhân việc này phân tán lực chú ý đi.

Tạ Thời Quyết kiên nhẫn hôn hắn, thẳng đến khi Đoạn Hành Dư không nhịn được mà rên hừ hừ, động tác hắn đột nhiên im bặt, rồi lại tiếp tục hôn hắn càng nặng nề, y ghé sát tai hắn dịu dàng dỗ dành, "Không sợ."

Đoạn Hành Dư bắt lấy bờ vai đối phương, cưỡng ép bản thân tiếp nhận thứ cảm giác xa lạ khiến người hít thở không thông.

Tạ Thời Quyết liên tục kề tai hắn nói một câu thế nào.

Đoạn Hành Dư mặt đỏ bừng, chỉ đáp lại, "Còn tốt."

Mưa rền gió dữ thổi khô từng gốc cây ngọn cỏ trong khu rừng nhiệt đới, rừng cây lắc lư theo gió, dường như sắp bị ngọn gió này nhổ bật gốc.

Cách một tấm màn lụa, Đoạn Hành Dư nhìn đến ánh trăng chiếu sáng.

Thế tới của gió rừng xâm lấn rào rạt, khiến người muốn tránh cũng không được, Đoạn Hành Dư còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần trú mưa thì đã bị Tạ Thời Quyết kéo vào trong màn mưa to tầm tã.

Cánh tay rắn chắc vòng từ sau lưng hắn siết chặt, "Ngươi nói sẽ không, nhưng lại học rất tốt, chuyên tâm học..."

"Lần sau sẽ không ôn nhu như vậy nữa, được không?"

Gió trên núi thổi đến tận từng vách đá, Đoạn Hành Dư kéo kéo khóe miệng, nghe ngữ khí y thật cẩn thận, thật giống như đang trưng cầu ý kiến của Đoạn Hành Dư.

Chỉ là nghe nội dung câu nói này, y thật sự đang nói tiếng người sao?

Lần đầu tiên Đoạn Hành Dư muốn mắng người đến thế này.

Rõ ràng hiện tại cũng có bao nhiêu ôn nhu đâu!

Trước khi Đoạn Hành Dư hôn mê còn suy nghĩ: Đến khi nào trận đấu này mới hạ vũ khí xuống?

...

Ba ngày sau, lễ lại mặt.

Tần Vân Uyển cảm giác như gả nữ nhi đi, sợ con đến nhà chồng sẽ không sống tốt, vừa vào cửa đã lôi kéo hắn nhìn từ trên xuống dưới.

Thấy sắc mặt nhi tử hồng nhuận, nàng cũng nhìn ra được Cửu hoàng tử rất chiếu cố con nàng, lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn.

Tuy khắp nơi đều biết hai người thành thân, nhưng đối với Cửu hoàng tử thế này vẫn quá điệu thấp, Tạ Thời Quyết cảm thấy chưa đủ phô trương. Vì thế lần này đi lễ lại mặt hắn đã cố tình làm lớn hơn, từng rương từng rương quà hồi môn được nâng vào Hầu phủ, khiến rất nhiều người qua đường sôi nổi hâm mộ Đoạn nhị công tử được gả cho người tốt.

Đoạn Hành Dư trợn mắt há hốc mồm, nhưng cũng không nói gì.

Làm như thế nương hắn cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Hai người nghỉ lại phòng của Đoạn Hành Dư trước kia.

Tâm tư Đoạn Hành Dư xoay chuyển, sau đó kéo ra một cái rương cất giấu dưới giường.

Tạ Thời Quyết dừng một chút, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Cửu liên hoàn, chuông gió nhỏ, thoại bản, còn rất nhiều rất nhiều những đồ vật từ ngày xưa, Tạ Thời Quyết không nghĩ tới đối phương còn giữ những thứ này.

Tạ Thời Quyết bưng rương nhỏ lên giống như hồi bé, hắn nói: "Ta muốn mang về phủ."

Gần tối, Đoạn Hành Dư lôi kéo Tạ Thời Quyết vòng qua hậu viện, đẩy ra một cánh cửa.

"Ta luôn muốn mang ngươi đến đây, nhưng vẫn luôn trì hoãn."

Bọn họ dựa dưới tàng cây, nhớ đến một ngày nào đó vào nhiều năm trước, có một hài tử leo lên cây, trượt chân té ngã, khi đó người cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi té xỉu là một công tử phấn điêu ngọc trác. Tiếp theo tiểu hài nhi ngất trên người tiểu công tử này, rồi sau này lại là người dắt tay y đi.

[Phấn điêu ngọc trác: Da thịt mềm mại trắng nõn, thường chỉ những đứa trẻ đáng yêu]

Ký ức ngày trước đột nhiên ùa về, tâm tư Đoạn Hành Dư vừa động, liền vươn tay về phía hắn.

Hai tay giao nhau, nối liền hai trái tim nhảy chung một nhịp đập. Giờ khắc này, bọn họ phảng phất như trở về bộ dáng gặp nhau lúc đầu.

Sau đó chẳng biết từ lúc nào mà hai trái tim lại tiến đến nhau càng gần, chặt chẽ dựa sát vào nhau.

Nhìn về điểm xuất phát, vẽ một vòng tròn, nhìn trở lại ngày tương ngộ.

Mọi thứ đều tốt, giờ phút này là tốt nhất.

Hoàng hôn chậm rãi lặn về phía tây, phía chân trời còn chút vệt nắng, sắc màu ấm áp chiếu lên mặt hai người, chiếu đến đôi tay giao nhau, chiếu sáng tỏ tấm lòng của đôi tình nhân.

HOÀN CHÍNH VĂN

Chương này nhiều ẩn dụ ngụ ý quá 😭


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.