Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 52




.

.

Trước khi đi, Đoàn Đoàn đã cắn mấy ngụm, khiến Trùng Trùng thấy sảng khoái, vì thế cậu mua bánh rán cho Đoàn Đoàn gặm rồi bước lên phi thuyền vũ trụ.

Tuy nhiên, cậu cũng có hơi lo cho Narran, dù sao thì nơi đó cũng yếu ớt như vậy, sao chịu nổi cảnh bị cắn chứ! Thế là, Trùng Trùng không khỏi trách mình đã dạy hư Đoàn Đoàn, bảo cắn người, chứ không có bảo cắn nơi đó của người ta nha.

Thật ra lúc trước đó, Đoàn Đoàn cảm thấy toàn thân Narran đều rất đẹp, nhưng thứ đó, nhìn cứ như đang nổi lên, hơn nữa còn cao hơn cái mũi nhiều, cho nên bé quyết định cắn.

Thật ra tại sao Trùng Trùng lại tới hành t*ng trùng Trùng? Đó là vì Lý Thần gọi điện tới, nói nhớ cậu, cũng vừa lúc Trùng Trùng thấy nhớ Lý Thần và Wright, cộng với chuyện của Narran làm phiền lòng, cho nên cậu đồng ý đi luôn.

Phong cảnh ở hành t*ng trùng Trùng cũng không tệ lắm, nhưng Trùng Trùng lại thấy không hợp. Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng là địa bàn của cậu, cho nên lúc đi đường cũng đặc biệt dựng thẳng lưng.

Tới chỗ ở của hai ba ba, lúc này Lý Thần cũng đã sớm ra cửa ngó quanh, khi thấy con và cháu trai của mình, ông lập tức nhào tới, ôm một cái thật to, còn hung hăng hôn mấy ngụm khiến Wright ghen tị vô cùng.

Vừa vào cửa, Trùng Trùng đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, thì ra từ lúc tới đây ba ba đã nghiên cứu cách làm ruộng, cho nên có cơm ăn là chuyện đương nhiên.

Đoàn Đoàn nhìn hai người nọ, lập tức bay tới, kêu lên: “Ông nội, ông nội!”

Lý Thần vui chết được, đưa luôn cái đùi gà cho Đoàn Đoàn. Dường như Wright cũng vui, ôm Đoàn Đoàn vào lòng ăn cơm.

Dùng cơm xong, thật tự nhiên, Trùng Trùng xuống bếp giúp Lý Thần rửa chén, còn Wright thì hưng trí, ôm Đoàn Đoàn đi chơi.

“Trùng Trùng, có phải là lại nảy ra một Thiên Sứ hay không?” Lúc rửa chén, đột nhiên Lý Thần lên tiếng hỏi.

Trùng Trùng sửng sốt, nghĩ đây là hành tinh phụ thuộc của Lala, Lý Thần biết chuyện cũng là đương nhiên rồi. Vì thế cậu ngoan ngoãn gật đầu, kể lại mọi chuyện.

Nghe xong, Lý Thần thật muốn cầm đao chém Alphonse, anh ta dám bỏ Trùng Trùng đáng yêu nhà bọn họ lại trên núi, ôm tên Thiên Sứ tiểu tam đáng giận đó đi.

Vì thế, tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên…

“Ba ba, ba làm sao vậy?” Trùng Trùng hoảng sợ, kéo góc áo Lý Thần, nhủ thầm: Ui, ba ba thật đáng sợ…

Lý Thần nhíu mày, nói: “Con à, ba dạy con một kế, nhất định có thể chỉnh Alphonse ngoan ngoãn!”

Trùng Trùng rất tin ba mình, gật đầu lia lịa, còn cười tới đặc biệt đáng yêu, khiến Lý Thần véo đôi gò má bánh bao của cậu một trận.

Vì thế, Trùng Trùng ở lại trong này, còn phía Alphonse…

Narran nằm trên giường lớn, mặt mày tái nhợt, toàn thân trần truồng, không che đậy, mà buồn cười chính là, con chim nhỏ giữa hai chân anh ta bị băng kín mít, phồng to lên…

“Nè, sao trông cứ như xác chết thế!” Alphonse lười đưa tay đụng anh ta, mà đưa chân đá đá.

Narran tiếp tục nằm đơ ra đó.

Đây chính là vốn liếng của anh ta nha, nhớ năm đó, anh chính là đầu bảng ở câu lạc bộ đêm, có biết bao gã đàn ông muốn leo lên giường anh ta, anh ta là 1, rồi lại làm 0, kỹ thuật đảm bảo là vừa lòng.

Hu hu hu hu, vừa nghĩ tới đó, Narran lại muốn đi tìm chết, anh vốn nghĩ, nếu như Alphonse không cần mình, thì anh ta sẽ ra bán ở hành tinh Lala, nào biết công cụ kiếm tiền của anh lại bị thương, hu hu hu hu, đây có được tính là tai nạn lao động không? Phải bồi thường tiền mới được nha…

Vừa định mở miệng đòi tiền, chợt nghe Alphonse nói: “Tôi sẽ tìm người chăm sóc cho cậu, sắp tới tôi có việc phải ra ngoài!”

Narran đổ đầy mô hôi: “Đưa tiền bồi thường cho tôi đi!”

Alphonse sửng sốt, nổi điên lên, “Cậu làm vợ tôi tức giận bỏ đi, tôi muốn bồi thường phí tổn thất tinh thần, lại không thể lên giường phát tiết, lại còn cả phi tổn thất khi không được gặp con!”

Narran câm miệng.

Alphonse không thu dọn thứ nào, mà bảo quản gia xà yêu chăm sóc cho Narran, còn y thì láy phi thuyền vũ trụ, đi tới hành t*ng trùng Trùng.

Lúc này, Trùng Trùng đang ở sân bay, nhìn Lý Thần bằng ánh mắt chột dạ, “Như vậy có được không?”

Lý Thần liếc cho Trùng Trùng một cái, “Ba cho con biết, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị anh ta, nếu làm hỏng việc, ba sẽ…ba sẽ…sẽ không cho con cơm ăn!”

Lý Thần thấy vô lực, đối mặt với đứa con đáng yêu như vậy, ông không nỡ bóp chết cậu.

Trùng Trùng bĩu môi, lên phi thuyền hàng không dân dụng, còn Đoàn Đoàn thì tựa vào vai cậu chảy nước miếng.

Lý Thần và Wright cưỡi rồng trở về, tới cửa phủ, lập tức nhìn thấy một người, hai người sửng sốt. Người nọ cũng đã phát hiện bọn họ trở về, nhìn nhìn, không thấy người y muốn gặp, lại nhìn nhìn ra sau, vẫn không có, không khỏi nhíu mi, “Trùng Trùng đâu?”

Lý Thần nói: “Về rồi, mới đây thôi!”

Vì thế, Alphonse lại nhanh chóng biến mất.

Chờ Alphonse về tới hành tinh Lala, Trùng Trùng đã dẫn con mình đi tắm rửa, vừa ngâm giai điệu nào đó vừa nấu cơm. Thấy Alphonse về, cậu thật săn sóc, bảo y đi tắm rửa rồi qua dùng cơm.

Trong nhất thời, Alphonse thật không biết nên làm thế nào, y đi tới định hôn Trùng Trùng, nhưng Trùng Trùng lại lùi về sau mấy bước, nhíu mày, “Bẩn chết được, mau đi tắm đi!”

Alphonse nghe lời, đi tắm rửa.

Tắm xong, cơm chiều cũng đã làm xong rồi, Trùng Trùng xới cho y một chén, Đoàn Đoàn ngồi miết trên người Trùng Trùng, không chịu xuống dưới. Thân hình nho nhỏ tựa vào bụng cậu, ôm chặt như bạch tuột.

“Mau ăn đi!” Trùng Trùng cười cười, gắp rau cho Alphonse.

Alphonse cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng do thái độ đột nhiên thay đổi của Trùng Trùng đã khiến y vui vẻ, cho nên y cũng nhìn Trùng Trùng bằng đôi mắt đầy ý cười, hoàn toàn không phát giác ra có gì đó không thích hợp.

Đang ăn, Narran trần truồng nghe mùi ngon, vác theo phía dưới được băng vô cùng kín, đi vào nhà ăn. Đến khi nhìn thấy Đoàn Đoàn, anh ta sợ tới mức che phía dưới, hét lên một tiếng, bay mất.

Trùng Trùng bậc cười, cảm thấy Narran cũng thật đáng thương, không có nơi đó, sau này không biết có ai cần không nữa?

Đoàn Đoàn cắn chặt răng như đang thị uy, tựa hồ muốn nói, răng ta tốt lắm nha, nếu để má mi ta tức giận, ta sẽ làm thịt mi.

Thấy Trùng Trùng cười, Alphonse động tình, vội vàng đi tới, định hôn cậu, nhưng môi mới vừa chạm vào mặt ai kia, thì y đã bị Trùng Trùng đẩy ra, cậu đỏ mặt, nói: “Đoàn Đoàn còn đang ở đây nha!”

Alphonse buồn bực, lần đó hai người XXOO Đoàn Đoàn có vắng mặt sao? Tuy là bé đang ngủ, nhưng vẫn ở cạnh bên à nha!

Hôn trộm không thành, y chỉ có thể rầu rĩ dùng cơm. Nghĩ lại, Trùng Trùng nói, có Đoàn Đoàn, không cho hôn, như vậy có phải là đưa Đoàn Đoàn đi rồi thì được hôn?

Ăn cơm xong, Alphonse vội vàng thúc giục Trùng Trùng, “Trễ lắm rồi, đi ngủ thôi!”

Thật ra, trời còn chưa tối hẳn…

Ôm Đoàn Đoàn vào phòng, tắm sạch sẽ, rồi cho bé nằm trên giường chơi. Sau đó lại từ từ cởi quần áo ra, nhiều ngày rồi, bụng cậu lại lớn thêm một vòng, nhưng cũng may là tay chân cậu rất nhỏ, cho nên nhìn vào đúng là có một dạng phong tình khác.

Alphonse trông thấy, mắt như cháy lên, vội vàng cởi quần áo rồi chạy tới ôm cậu, vừa hôn lên xương quai xanh, vừa đưa tay sờ loạn.

Lâu rồi không làm, Trùng Trùng nhanh chóng bị châm ngòi, Alphonse lại còn cố tình lấy lòng Trùng Trùng, bảo cậu đứng đó, còn y thì cúi xuống, ngậm con sâu nhỏ đáng yêu.

“Ưm…” Trùng Trùng rên rỉ, đứng không yên.

Khi thì hút nhè nhẹ, khi thì hút thật mạnh, quanh khoang miệng y đều là hương vị của Trùng Trùng. Sau lại, Alphonse để Trùng Trùng nằm xuống đất, y sợ Trùng Trùng đứng không vững, ngã xuống, làm rớt đứa con trong bụng.

Phóng ra trong miệng Alphonse, Trùng Trùng nằm trên đất, thở phì phò. Dư âm vừa qua, Alphonse thở hồ hển, nhích tới, cùng cậu dây dưa, kéo tay cậu sờ dục vọng đã phát đau của mình.

Trùng Trùng rút tay về, tránh nụ hôn của Alphonse, đỏ mặt nói: “Tôi mệt quá, đi tắm trước đây!”

Alphonse thật muốn ăn thịt người, nếu Trùng Trùng mà không có thai, y đã sớm đè cậu xuống, ăn sạch sẽ…

Thừa dịp Alphonse còn đang oán thán, Trùng Trùng đẩy y ra, cứ như chạy trốn, cậu nhảy vào bể tắm, rửa rửa, chà chà.

Không ngờ, Alphonse lại chạy tới, ở trong nước, dùng dục vọng của mình cọ cọ khe mông Trùng Trùng, Trùng Trùng run lên, lại bị Alphonse xoay người qua, muốn hôn lên môi cậu.

Nào biết, Trùng Trùng lại quay mặt đi, không để cho y hôn, lại còn giẫm lên chân Alphonse một cái. Bấy giờ, Alphonse mất hứng, lạnh mặt, nổi giận, quát: “Sao không cho tôi làm?”

Trùng Trùng vội vàng đứng dậy, lấy khăn tắm vây quanh mình, nhảy lên giường, ôm Đoàn Đoàn đang ngủ, không thèm để ý tới Alphonse.

Alphonse chưa thỏa mãn dục vọng, oán hận, đi tới. Nhìn y, chắc là định cậy mạnh rồi, Trùng Trùng sợ tới mức run lên, lại càng ôm chặt Đoàn Đoàn.

Alphonse ôm Trùng Trùng qua, để cậu quay lưng về phía mình, sau đó hôn lên cổ cậu. Trùng Trùng sợ tới mức buông Đoàn Đoàn, cẩn thận xoay người lại, nhìn Alphonse bằng đôi mắt ngập nước.

“Em nhìn cái gì?” Alphonse nhíu mi.

“Anh rất muốn làm?” Trùng Trùng hỏi.

Alphonse hừ một tiếng, “Không muốn làm tôi quấn lấy em làm gì, cũng gần một tháng rồi nha, tôi muốn làm, muốn làm chết mất!”

Trùng Trùng gật đầu, nói: “Vậy được rồi, làm nhanh lên!”

Alphonse: = =

“Còn ngây ra đó làm gì?” Trùng Trùng nghi hoặc.

Alphonse nổi điên lên: “Em như vậy sao mà làm?”

Trùng Trùng lại nói: “Làm nhanh lên, làm xong tôi có chuyện muốn nói với anh!”

Alphonse cúi đầu, hôn môi Trùng Trùng, nhẹ nhàng thăm dò vào trong miệng cậu. Lâu rồi không được nếm hương vị của cậu, y có chút khẩn trương, cứ như một đứa trẻ nhà nghèo có được một que kẹo, không dám ăn nhanh, chỉ có thể liếm từ từ, không buông tha cho một chút vị ngọt.

Hôn xong, Alphonse lại dồn thế tiến công vào hai điểm trước ngực Trùng Trùng, y rất thích nơi này, mềm mềm, non non, giống như một đóa hoa non nớt.

Giờ không còn là thời kỳ nguy hiểm, có thể trực tiếp tiến vào. Alphonse từ từ khuếch trương cho Trùng Trùng, y sợ cậu đau, nên đổ thật nhiều dung dịch bôi trơn, rồi đưa một lóng tay vào.

Đến khi có thể chứa được bốn ngón tay, Alphonse mới kiên nhẫn, thong thả tiến vào.

Đêm đó, Alphonse thật dịu dàng, giống như sợ động đến đứa nhỏ trong bụng cậu. Nhưng y lại không biết, lúc đó Trùng Trùng đang bối rối, không biết nên chỉnh y thế nào.

Hai người làm xong, Alphonse rửa sạch sẽ cho Trùng Trùng, lau khô, ôm cậu lên giường ngủ. Vào lúc này, Trùng Trùng mới kéo Alphonse, nói khẽ: “Chúng ta ly hôn đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.