Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 44




.

.

Trong hội nghị trưởng lão.

“Mọi người nghĩ thế nào về sự kiện tiên đoán lần này?” Trưởng lão A hỏi.

“Theo tôi thấy thì chỉ là trùng hợp thôi, vương tử điện hạ còn nhỏ như vậy, sao có thể đưa ra được lời tiên đoán?” Trưởng lão B nói.

“Trùng hợp gì chứ? Một đứa trẻ mới hơn bốn tháng biết nói cổ ngữ của hành tinh Lala? Như vậy mà là trùng hợp à? Tôi thấy các ông nên gia tăng phòng bị, còn nữa, nước không thể một ngày không vua, nếu tiếp tục kéo dài như vậy, e là hành tinh Lala sẽ gặp nạn!” Trưởng lão C nói.

“Giờ đã là thời đại nào rồi, phải tin tưởng vào khoa học, không phải mê tín, mê tín là không tốt!” Trưởng lão D nói.

“Mê tín? Là ai nói muốn tới thần miếu xin bùa bình an? Giờ lại ở đây nói chuyện đừng mê tín, mẹ nó…” Trưởng lão C phản bác.

Vì thế, hội nghị trưởng lão triệt để hỗn loạn.

Sau nửa giờ, trưởng lão C nói, “Có bệ hạ trấn thủ hành tinh Lala, nhiều năm qua, hành tinh Lala của chúng ta không hề loạn lạc!”

Trưởng lão A nói: “Thật ra, bệ hạ làm việc cũng rất chuyên nghiệp!”

Trưởng lão B nói: “Hay là, chúng ta xin lỗi bệ hạ, mời ngài trở về xử lý chuyện người máy bạo động đi?”

Trưởng lão D nói, “Được đó, đề nghị này rất tốt!”

Trưởng lão ABC quay lại nhìn, nói: “Ông đi xin lỗi đi!”

Trưởng lão D: = =

Phủ bá tước

Wright mặt quân trang màu đen nhíu mày, nhìn tư liệu trong máy tính thu nhỏ trên tay mình. Quả nhiên giống như giống như ông đã nghĩ, hành tinh Bla ở lân cận định thừa dịp này làm hành tinh Lala gà bay chó chạy, tốt nhất là phá hủy cả Lala.

Đương nhiên Wright phải nhìn nhận một điều rằng, trong bóng tối, hành tinh Kana và Bra là đồng minh của nhau. Dù hành tinh Bra cách Lala khá gần, nhưng lại không lớn như Lala. Họ đã để mắt tới Lala từ lâu, nhưng do có sự tồn tại của Alphonse, cho nên những người đó mới không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao thì cũng không có vị vua nào đứng vững trên ngai vàng nhiều năm như vậy, Alphonse chính là một thần thoại, có y trấn thủ, những hành tinh khác ít nhiều cũng kiêng kị mấy phần.

Người máy ở hành tinh Bra phát triển hơn Lala một chút, nhất là hệ người máy chiến đấu. Nhưng nguyên liệu để chế tạo loại người máy ấy quá hiếm, hành tinh của họ không có bao nhiêu, chỉ có thể nhập khẩu từ các hành tinh khác.

Vừa khéo cái là hành tinh Kana lại có rất nhiều nguyên liệu đó, cho nên chuyện bọn họ kết thành đồng minh cũng không phải là chuyện gì bất ngờ. Nếu Bra thật sự đánh với Lala, thì cả hai phe đều sẽ rơi và cảnh đầu rơi máu chảy, cuối cùng phe ngồi không làm ngư ông hưởng lợi, cũng chỉ có Kana.

Nghĩ tới đó, Wright lại theo bản năng nhíu mày. Đau đầu thật, giờ đức vua còn đang bị giam cầm và công việc bảo vệ hành tinh, cũng chỉ có thể dựa vào đám quân nhân bọn họ thôi.

Còn mấy lão già trong hội trưởng lão ấy lại không quản chuyện quốc sự, mỗi ngày chỉ biết sống phóng túng, nếu có chiến tranh cũng không thể trông cậy vào bọn họ được. Tuy nhiên, cũng hết cách rồi, đây chính là truyền thống, mấy lão già ấy đúng là có đặc quyền tước đi quyền lợi của nhà vua.

Cửa thư phòng mở ra, đó là Lý Thần đang mặc quần áo ở nhà. Thấy Wright nhíu mày, ông đi tới, đưa tay xoa nhẹ mi tâm cho người tình, hỏi: “Làm sao vậy?”

Vì không để người mình yêu lo lắng, Wright nở nụ cười, hôn trộm lên khóe môi Lý Thần một cái, đáp: “Gần đây anh không được thỏa mãn dục vọng, cho nên buồn bực!”

Lý Thần véo má ông, véo thật mạnh, “Sắc quỷ!”

“Anh mà không sắc, em sẽ không thương!” Wright cười xấu xa, ôm Lý Thần, kế đó là một nụ hôn nồng nhiệt. Hai người vừa định tiến thêm một bước thì đột nhiên nghe tiếng Trùng Trùng hô lên dưới lầu, Lý Thần sợ tới mức cắn trúng đầu lưỡi Wright.

“Ui…” Wright bị đau, che miệng mình, “Chết tiệt!”

Còn chưa nói hết câu, đã không thấy bóng dáng Lý Thần đâu. Wright đen mặt, bực bội, nói: “Rốt cuộc thì ai mới là chồng em chứ?”

“Alphonse!” Trùng Trùng kinh sợ, cậu từng tưởng tượng cảnh hai người họ gặp lại nhau, nhưng cậu không ngờ, sẽ gặp lại y trong tình cảnh thế này.

Alphonse mặc quần áo trắng như tuyết, bảo thạch mang trên người lấp lánh như muốn làm mù mắt cậu. Đôi giày mà y mang lại không có chút tro bụi nào và đứng kế đôi cánh thật lớn của y, không phải là quản gia xà yêu thì còn là ai nữa?

“Trùng Trùng, tôi đã về!” Alphonse mỉm cười, dang hai tay ra.

Trong nhất thời, mặt Trùng Trùng đầy nước mắt, cậu nhào vào lòng Alphonse. Nhưng do lực quá mạnh, khiến Alphonse lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Alphonse cũng không giận, mà nở nụ cười sủng nịch, lại càng ôm chặt cậu hơn. Vào lúc này, Đoàn Đoàn đang bay trên không trung dường như cũng rất vui khi nhìn thấy Alphonse, bé bay qua, ngồi trên cổ Trùng Trùng, nhìn y, sau đó bắt đầu chảy nước miếng.

“Nhớ tôi không?” Cảm giác được ngực mình ẩm ướt, lại còn có chút ấm áp, đó chính là độ ấm từ nước mắt của Trùng Trùng, y bật cười, hỏi.

“Ừm!” Trùng Trùng cũng không phủ nhận, mà ôm cổ Alphonse, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

“Thật ra,” Alphonse xoa nhẹ lên mái tóc lộn xộn của cậu, “Tôi cũng rất nhớ em!”

Nghe Alphonse nói vậy, Trùng Trùng lại càng nức nở, cậu đè Alphonse xuống đất, khóc suốt nửa giờ. Nếu không phải Alphonse bảo y đói bụng, thì e là Trùng Trùng vẫn còn khóc nữa.

Alphonse đã trở về, Trùng Trùng cảm thấy cơm rất ngon, đến cả Đoàn Đoàn nghịch ngợm, cậu cũng cảm thấy bé rất đáng yêu.

Vì thế, Lý Thần hớt hải chạy xuống bị xem nhẹ, giận mắng bảo con gả đi đúng là bát nước hất ra ngoài, vừa oán hận vừa lầu bầu.

Tới vườn rau của ba mình hái một ít dưa leo, Trùng Trùng làm một bàn thức ăn, rồi ôm Đoàn Đoàn không chịu ngồi yên, lẳng lặng nhìn Alphonse.

“Ăn đi!” Trùng Trùng bảo Alphonse dùng cơm, nhưng tôi mắt to tròn vẫn nhìn y chăm chăm, giống như muốn nhìn một lần cho đủ.

Alphonse ăn mấy miếng, buông đũa, nhìn Trùng Trùng ở đối diện. Năm phút sau, y thở dài, thỏa hiệp, “Em mà còn nhìn tôi như thế, tôi sẽ không ăn nổi nữa!”

Thoáng chốc, hốc mắt Trùng Trùng lại nhòe đi, cậu cúi đầu, nói: “Nhưng tôi thật sự rất nhớ anh!”

Alphonse mỉm cười, Trùng Trùng cảm giác được là cằm của mình bị nâng lên, ngay sau đó là ánh mắt đầy thâm tình của Alphonse, “Sau này, mỗi ngày em đều sẽ nhìn thấy tôi!”

“Ừm!” Trùng Trùng gật đầu.

“Ba ba…Ba ba…” Bé ngồi trong lòng Trùng Trùng bắt đầu thỏ thẻ tiếng nước mình.

“Con nó nói gì vậy?” Alphonse sửng sốt.

Nãy giờ Trùng Trùng còn đang đắm chìm trong bi thương, hoàn toàn không biết con mình đang nói cái gì, cậu nhìn Alphonse bằng ánh mắt mờ mịt, rồi lại nhìn Đoàn Đoàn.

“Ba ba…Ba ba…” Đôi tay nhỏ bé vỗ vỗ, sau đó mở ra, trưng đôi mắt lấy lòng nhìn Alphonse.

“Con ngoan, lại đây!” Alphonse vẫy tay, Đoàn Đoàn lập tức ‘bỏ rơi’ ‘mẫu phụ’ của mình, nhào vào vòng tay ba ba, nước miếng chảy đầy bàn…

“Con nó vừa mới gọi ba ba sao?” Lúc này Trùng Trùng mới nghe rõ Đoàn Đoàn đang ô ô a a cái gì.

“Ba ba…Ba ba…” Nghe Trùng Trùng phát âm chính xác một lần, cuối cùng thì Đoàn Đoàn cũng nói đúng được.

“Ui, Alphonse, Đoàn Đoàn gọi tôi là ba ba nha!” Trùng Trùng kích động tới nhảy dựng lên, cảm giác bi thương ban nãy biến mất dạng. Cậu chạy tới phía sau Alphonse, ôm cổ y, hôn lên mặt y một cái.

Alphonse véo má Đoàn Đoàn, chỉ Trùng Trùng ở phía sau, nói: “Gọi mẫu phụ!”

“Mẫu mẫu…” Mặt Đoàn Đoàn cũng sắp nhăn thành bánh bao rồi, bé ra sức học phát âm.

“Sao lại gọi tôi là mẫu phụ?” Trùng Trùng đen mặt, “Chẳng lẽ tôi mọc đuôi cá hay sao?”

“Đoàn Đoàn là do em sinh, không gọi em là mẫu phụ thì gọi là gì bây giờ?” Alphonse hờ hững nói một câu, rồi tiếp tục chơi đùa với Đoàn Đoàn.

“Má mi…” Ở bên này, Đoàn Đoàn buồn bực, đọc sai âm.

Alphonse, Đoàn Đoàn = =

“Má mi, má mi!” Tuy nhiên, Đoàn Đoàn lại gọi thêm mấy lần, sau đó lại vỗ tay, hưng phấn vô cùng, “Ba ba, má mi, ba ba, má mi, ba ba, má mi…”

Alphonse nghiêng đầu qua, nâng cằm Trùng Trùng lên, trêu đùa, “Con nó gọi em là má mi!”

Mặt Trùng Trùng đỏ như trái cà chua, “Tôi không nghe thấy!”

Alphonse lại nói với Đoàn Đoàn, “Má mi của con nghe không được, lại gọi mấy tiếng đi!”

Đoàn Đoàn chớp đôi mắt khờ dại, “Má mi, má mi, má mi, má mi…”

Mặt Trùng Trùng nóng lên, cậu định vờ như không nghe thấy. Nào ngờ Đoàn Đoàn càng gọi càng lớn, lại còn giãy khỏi tay Alphonse, vừa bay vừa gọi má mi.

“Con à, má mi của con chưa nghe thấy, lại gọi lớn hơn đi!” Alphonse nở nụ cười tà ác.

“Đủ rồi, đủ rồi, tôi nghe thấy rồi, đừng gọi nữa!” Trùng Trùng cảm thấy mình sắp chết mất, cậu che tai lại, mặc cho mặt mình đang nóng bừng lên.

Alphonse cười, vẫy vẫy tay, Đoàn Đoàn lập tức bay xuống, đứng cạnh Alphonse, nhìn cứ bé  như người hầu. Trùng Trùng cảm thấy mình đã sinh nhầm rồi…

Tại sao lúc đó cậu lại sinh một tiểu Thiên Sứ mà không sinh sâu chứ, nếu như sinh sâu, biết đâu chừng sẽ đứng cùng một chiến tuyến, trở thành đồng minh với cậu.

Dùng cơm xong, cũng liếc mắt đưa tình xong, Alphonse cám ơn gia đình Lý Thần, rồi dẫn Trùng Trùng trở về.

Đương nhiên, y cũng đã nghe Wright kể lại chuyện người máy ở hành tinh Lala bạo động, còn có cả lời tiên đoán thần kỳ của con trai mình.

Chuyện các trưởng lão thả y ra, y cũng bất ngờ. Nhưng giờ nghe Wright nói rõ mọi chuyện, y cũng hiểu được chút ít. Đại khái là mấy lão già ấy không có bản lĩnh xử lý mọi chuyện, cho nên đã đá cục diện rối rắm này sang cho y.

Hiện giờ, Alphonse còn chưa biết phản ứng của các công dân với y thế nào, y vẫn cho rằng bọn họ sẽ nhìn y bằng ánh mắt khác thường, trong đầu vẫn đang nghĩ là đưa y vào phòng thí nghiệm.

Nhưng thật ra thì y đã nghĩ sai rồi, y vừa mới bước ra khỏi cửa phủ bá tước, các phóng viên đã ùa tới, đến cả các công dân cũng đã vây bọn họ ba tầng trong, ba tầng ngoài.

Phóng viên đài Công quân: “Bệ hạ, bệ hạ, cuối cùng thì ngài cũng trở về rồi, ngài có biết không? Không có ngài che chở, chúng tôi mỗi ngày đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm…”

Phóng viên đài Thụ quân, “Khụ khụ, công quân, anh thật là!” Sau đó, hai mắt tỏa sáng nhìn Alphonse, nịnh hót, “Bệ hạ, bệ hạ, cánh của ngài thật đáng yêu nha, tôi có thể sờ tí được không? Tôi thật muốn sờ…thật muốn sờ nha…”

Phóng viên đài Hỗ công: “Khụ khụ, chú ý hình tượng của mình!” Sau đó, lập tức ôm đùi Alphonse, “Bệ hạ, bệ hạ, ngài hãy thu tôi đi…”

Trùng Trùng trừng mắt, căm giận nhìn phóng viên.

Phóng viên đài Hỗ công lập tức ho khan một tiếng, “Tôi nói nhầm, bệ hạ, ngài hãy thu tôi làm nô lệ của ngài đi, tôi không dám đòi hỏi chuyện có thể sờ cánh của ngài, nhưng mà, ngài có thể ban cho tôi một sợi lông không…”

Mọi người: = = Tên này đúng là không có chút khí khái.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt mình, Alphonse thẫn thờ. Không phải hành tinh Lala rất bài xích ngoại tộc sao? Sao hôm nay lại tự dưng sùng bái một kẻ ngoại tộc như y một cách mù quáng vậy?

Còn nữa, dường như Đoàn Đoàn rất thân với đám kí giả này, lại còn bay vòng vòng trên không trung, các phóng viên cũng xoay vòng vòng chụp ảnh. Kết quả, cả đám đều hôn mê.

Ôm Đoàn Đoàn đầu óc choáng váng, chảy nước miếng, Alphonse nhíu mày, ôm eo Trùng Trùng, sau đó vỗ cánh, bay lên không trung…

Thế là đám phóng viên lại chụp loạn một hồi.

Đức vua của bọn họ vẫn luôn lãnh khốc như thế đấy.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Alphonse hỏi Trùng Trùng, chẳng lẽ trong thời gian y vắng mặt, hành tinh Lala đã triệt để long trời lở đất rồi sao?

Trùng Trùng nở nụ cười thần bí, ôm hết công lao vào người mình, bảo chính mình sáng tác thế nào, rồi các công dân nhìn thấy ra sao, họ cảm thấy Alphonse là thần, đủ thứ hết…

Nói một hồi, Alphonse thật bất đắc dĩ, cuối cùng y chỉ có thể chọn cách coi thường, tự mình về điều tra tư liệu.

Về tới hoàng cung, đám người giám sát Trùng Trùng đã biến mất hết, cứ như chưa từng xuất hiện bao giờ. Bọn họ thích nhà cửa sạch sẽ, cho nên đến cả một chút bụi bặm cũng chẳng có.

Vừa mới về tới thành bảo, Alphonse đã đặt Đoàn Đoàn vào trong nôi, sau đó ôm Trùng Trùng, nói khẽ: “Tắm giúp tôi nha!”

Trùng Trùng đỏ mặt, cong khóe miệng, “Anh có thể tự tắm mà!”

Alphonse nhích tới, hôn lên môi Trùng Trùng, “Nhưng tôi muốn em tắm giúp tôi!”

Chưa hề thấy Alphonse làm nũng bao giờ, trong nhất thời, đầu Trùng Trùng đã gật như giã tỏi. Hai người cởi sạch quần áo, nhảy vào trong hồ tắm ấm áp, bọt nước văng ra khắp nơi.

Kiên nhẫn giúp Alphonse gội đầu, tắm cánh. Bỗng nhiên, có một thứ cứng cứng gì đó chỉa vào bụng cậu, Trùng Trùng run lên, nhìn Alphonse. Vì thế, mới có đoạn đối thoại bên dưới.

Alphonse: “Em nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ em muốn?”

Trùng Trùng nói, “Là anh muốn thì có, chỉa vào người tôi rồi nè!”

Alphonse lắc đầu, “Tôi không muốn, là nó muốn nha!”

Trùng Trùng: = =

Alphonse: “Em sờ nó đi!”

Trùng Trùng: “Không sờ!”

Alphonse: “Vậy thì rửa sạch nó đi, tôi mệt lắm rồi, đành giao nhiệm vụ gian khổ này cho em vậy!”

Trùng Trùng: = =

Vì thế, trong hồ tắm, Trùng Trùng bị Alphonse ăn sạch sẽ.

Sau vận động kích thích mãnh liệt trên giường, hai người ôm nhau hưởng thụ dư vị còn sót lại. Như thế thật giống một đôi tình lữ, anh hôn em một cái, em cắn anh một ngụm.

“Alphonse…” Giọng nói dịu dàng của Trùng Trùng vờn quanh tai y.

“Ừm!” Y uể oải đáp lại, mệt mỏi quá, lâu rồi không được nằm trên chiếc giường mềm mại, huống hồ lại còn được ôm Trùng Trùng, như vậy sẽ khiến y thấy ấm áp, thỏa mãn vô cùng.

“Tôi yêu anh!” Cảm nhận được đôi môi mềm mại đang dán lên trán mình, Alphonse lại càng ôm Trùng Trùng chặt hơn, ngủ thật say…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.