Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 34




.

.

Sau lại, hai người Alphonse và Trùng Trùng mỗi người nhường một bước, Lý Đoàn Đoàn là nhũ danh, còn Karl là chính danh của vương tử điện hạ, sau đó đi đăng ký hộ khẩu.

Nhưng điều kiện tiên quyết chính là, lúc ở nhà, Alphonse phải gọi bé là Tiểu Đoàn Đoàn.

Alphonse thật bất đắc dĩ, không biết sao y lại nghe theo cái suy nghĩ bất thường của người nọ. Tuy nhiên, Karl nhỏ bé đúng là giống như viên thịt tròn vo.

Ở bệnh viện ba ngày, hai người ôm sữa bột và Tiểu Đoàn Đoàn về nhà. Đương nhiên là về phủ bá tước, đã nói là sẽ tới đây ở cữ rồi mà.

Về tới nhà, Lý Thần vọt ra giành Đoàn Đoàn. Ôm bé trong lòng, Lý Thần không khỏi nhớ tới con mình, khi đó, ông cũng nuôi cậu từ lúc còn nhỏ thế này đến lúc trưởng thành.

“Đã đặt tên chưa vậy?” Lý Thần vừa chọc Đoàn Đoàn, vừa hỏi.

“Kêu Karl!”

“Kêu Đoàn Đoàn!”

Alphonse và Trùng Trùng lại đồng thanh.

Lý Thần lắc đầu, bảo: “Đều không hay!”

“Vậy gọi là Hoàn Tử (Viên thuốc =)))) đi!” Wright chen miệng vào.

Mọi người: = =

“Nhưng cũng đáng yêu lắm nha!” Lý Thần cười híp mắt, “Wright, hay là anh tới cục thụ tinh nhân tạo, tìm người ấp quả trứng đi!”

Đột nhiên Lý Thần cảm thấy, có một đứa bé cũng tốt lắm, giờ Trùng Trùng đã trưởng thành, không có ai theo ông kêu ba ba, ông cảm thấy không quen.

“Đừng có mơ!” Wright hừ một tiếng.

Lý Thần ngẫm lại, thấy mình nói có hơi quá đáng. Wright là người Clone, có thể sinh con hay không cũng không nhất định, cho dù có là thụ tinh nhân tạo đi chăng nữa thì nếu sinh ra một đứa trẻ tàn tật sẽ rất đáng thương.

Bởi vì Wright từng là một đứa trẻ tàn tật.

Lý Thần sợ chồng yêu của mình tức giận, vội vàng đưa Đoàn Đoàn cho Trùng Trùng, chạy tới dỗ dành Wright. Trùng Trùng thở dài, tiếp tục trêu chọc Đoàn Đoàn.

Alphonse cũng vào ở trong phủ bá tước, theo như lời của Lý Thần, ở cữ, tức là phải ở nhà một tháng. Một tháng ở hành tinh Lala chỉ có hai mươi ngày, nhưng Lý Thần lại nói, cần ba mươi ngày, cũng hết cách rồi, Lý Thần của chúng ta là người Địa Cầu, lại còn là một người Địa Cầu truyền thống.

Phủ bá tước rất rộng, chuẩn bị một phòng cho hai người cũng rất dễ dàng, chỉ là gian phòng này không rộng như trong hoàng cung, hơn nữa còn không có bể tắm. Vì thế, nếu muốn tắm uyên ương thì đúng là không thể nào.

Đoàn Đoàn ngủ rất ngon, lại rất ngoan ngoãn, chỉ khi nào đói bụng bé mới khóc mấy tiếng. Trùng Trùng yêu chết cái tướng ngủ của bé, luôn cầm máy chụp ảnh lại, sau đó tung lên mạng.

Vì thế, con trai của đức vua và điện hạ Zosya đã trở thành đề tài bàn luận của các con dân ở hành tinh Lala.

Hôm đó, Alphonse đi công tác, Đoàn Đoàn lại đang ngủ, hai ba ba cũng đã đi trồng rau rồi, Trùng Trùng buồn chán, bắt đầu lên mạng xem tin nhắn các công dân gửi cho mình. Hoàng Phu Trùng Trùng

Trên trang hoàng gia, khắp nơi đều là ảnh chụp đáng yêu của Đoàn Đoàn, đương nhiên, các công dân mạng đều rất hâm mộ, dù sao thì đây cũng là tiểu vương tử của họ, hơn nữa còn là đứa trẻ đầu tiên được nam nhân sinh ra dưới hình dạng con người nha!

Đương nhiên, cũng có rất nhiều thân bằng hảo hữu muốn tới thăm tiểu vương tử của chúng ta, trong đó có thanh mai trúc mã của Trùng Trùng – Lạc Lạc.

Mai là ngày hẹn với Lạc Lạc, hơn nữa, mẫu phụ của Lạc Lạc là bạn của ba ba cậu, chú Xiis đã chuyển tới hành tinh Kana cũng muốn gặp lại bạn già, cho nên đi cùng luôn.

Đương nhiên, vị điện hạ cướp đi Lạc Lạc không có tới, nếu như người đó tới sẽ khiến Trùng Trùng cảm thấy không được tự nhiên, dù sao thì hai người họ cũng từng là tình địch, giờ cậu lại sinh con, đáng giận nhất là, cậu là một thằng đàn ông mà lại sinh con, tuy là đã sinh cục cưng ra rồi, nhưng cậu vẫn thấy thật rối rắm.

Gần đây Alphonse rất bận rộn, có đôi khi phải làm tới hừng đông mới về, Trùng Trùng thấy vậy đau lòng, bảo nếu trễ quá thì đừng về, cứ ngủ lại trong hoàng cung. Nhưng Alphonse lại nói: “Giường không có em, cảm giác không còn là cái giường nữa!”

Bất kể có muộn bao nhiêu, Alphonse cũng về với Trùng Trùng.

Do đức vua Lala vừa có quý tử, cho nên các nhà vua ở các hành tinh khác đều đưa quà mừng tới, còn nói là muốn tham gia lễ thanh tẩy tròn một tháng của tiểu vương tử.

Nhìn đống quà tặng đầy cả phòng, Trùng Trùng thở dài, những thứ này đều chẳng ích gì, chi bằng tặng chút sữa bột còn hơn – Trùng Trùng nghĩ thế.

Giờ thân hình Trùng Trùng đã khôi phục lại cái dáng thon thả như cũ rồi, chẳng qua là vì phải ở nhà trông con, cho nên cậu không thích mặc mấy lễ phục rườm rà. Mà quan trọng nhất chính là, Tiểu Đoàn Đoàn hay tè lên người cậu, cho nên cậu quyết định mặc đồ bầu như trước.

Trùng Trùng có rất nhiều đồ bầu, mỗi ngày thay hai lần, chỉ là mặc vào có hơi rộng chút thôi. Nhưng bù lại, mặc đồ này cậu sẽ thấy thoải mái, lại không ra khỏi cửa, thôi cứ chờ đủ tháng rồi hãy đổi lại đồ khác vậy.

Trên trang web chính phủ, Trùng Trùng phát hiện có rất nhiều hình cậu ôm Đoàn Đoàn thay tã, đút sữa, tắm cho con. Trùng Trùng hoảng sợ, nghĩ là có người chụp lén, nên vội vàng gọi điện thoại cho Alphonse.

“Alphonse, Alphonse, có người chụp ảnh tôi nè!” Trùng Trùng sợ hãi.

“À, em nói là ảnh trên mạng phải không?” Alphonse vô cùng bình tĩnh, “Là tôi chụp đó!”

Trùng Trùng hít sâu một hơi, sau đó oán giận, “Sao lại chụp tôi? Chụp cục cưng là được rồi!”

“Với em mà nói, Karl là bảo bối của em! Nhưng với tôi mà nói, em và Karl đều là bảo bối của tôi, tôi không thể bất công được!” Alphonse nghiêm túc.

Trùng Trùng thấy mặt mình nóng rần lên, để che giấu xấu hổ, cậu ho khan hai tiếng, “Mai Lạc Lạc sẽ tới chơi!”

Ở đầu bên kia, giọng Alphonse có chút lạnh, “Bọn họ tới làm gì?”

Trùng Trùng cười cười, bảo: “Lạc Lạc ẵm cục cưng nhà bọn họ tới, sẵn đến gặp các ba ba của tôi luôn. Với lại, mẫu phụ của Lạc Lạc cũng tới hội họp với ba ba tôi nữa!”

“Ờ!” Alphonse thản nhiên nói.

“Anh giận à?” Trùng Trùng nói đùa.

“Ừ!” Alphonse đáp.

Trùng Trùng ngây người, có chút quẫn bách.

“Mai tôi sẽ không vào cung, ở nhà với em!” Alphonse trầm tư một hồi, mới nói.

Trùng Trùng nghĩ nghĩ, ừ một tiếng. Đột nhiên Đoàn Đoàn khóc to, cậu vội vàng treo máy, chạy lại xem con. Đoàn Đoàn nằm trong nôi khóc tới mặt mày đỏ rần, Trùng Trùng đau lòng không thôi, bế con lên, nhủ thầm, không đúng nha, mới vừa uống sữa xong, cũng không phải là tè ướt tã, vậy sao Đoàn Đoàn lại khóc tới thương tâm như vậy?

Dỗ một hồi, Đoàn Đoàn mới dịu đi một chút, nhưng nhìn bé dường như vẫn rất khó chịu, Trùng Trùng cởi quần áo bé ra xem có phải bị trầy ở đâu không mà lại khóc to như thế.

Lúc kiểm tra tới lưng Đoàn Đoàn, Trùng Trùng kinh hãi, trừng to mắt.

Tại sao…

Tại sao ở vị trí xương bả vai của Đoàn Đoàn lại nhô lên một khối, giống như muốn xuyên qua lớp da chạy ra ngoài, Trùng Trùng nhìn thấy mà dựng hết lông tơ.

Sờ sờ lên đó mấy cái, Đoàn Đoàn lập tức rên hai tiếng, không còn vẻ khó chịu nữa, chẳng lẽ bé sắp mọc cánh sao?

Lúc đầu, khi mới sinh Đoàn Đoàn ra, thấy bé không có cánh, cậu hơi buồn. Cậu không ngờ là cánh sẽ từ từ mọc ra như thế.

Lại sờ sờ, giống như cảm thấy thoải mái, Đoàn Đoàn lại ngủ say. Trùng Trùng rầu rĩ, không biết có nên mời bác sĩ tới xem không? Nhưng vừa nghĩ tới chuyện những người đó phát hiện bí mật của Alphonse và Đoàn Đoàn, như vậy liệu có phiền phức gì hay không?

Nếu làm vậy có thể khiến con thoải mái một chút, vậy cứ xoa xoa vậy đi, dù sao thì cũng đã lỡ rồi, chờ Alphonse về rồi tính sau.

Trùng Trùng sờ sờ một hồi, ngủ quên mất. Có lẽ vì rất thư thái, cho nên Đoàn Đoàn cũng co tròn trong lòng Trùng Trùng ngủ say, cả hai người đều ngủ tới chảy nước miếng.

Trong lúc Trùng Trùng ngủ quên, cậu không phát hiện khối thịt đó từ từ nhô ra sau lưng Đoàn Đoàn, xuyên qua lớp da ra ngoài, tức thì, một đôi cánh trắng như tuyết đã xuất hiện.

Lúc Alphonse về đến nhà liền trông thấy một cảnh tượng thế này: đồ vật trong nhà đều lơ lửng giữa không trung, có cả cái giường lớn của bọn họ. Alphonse kinh hãi, rõ ràng là y không có sử dụng ma pháp, sao những thứ này lại bay lên?

Ngẩng đầu lên, lúc này Alphonse mới phát hiện, Đoàn Đoàn đang trần truồng, béo núc ních, Alphonse thở dài, vốn định trách Trùng Trùng sao không mặc quần áo cho con. Nhưng khi y nhìn thấy đôi cánh trên lưng bé, tim y đập mạnh liên hồi. Hoàng Phu Trùng Trùng

Đôi cánh chim trắng như tuyết, mềm mại, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ, dường như rất hăng hái.

Alphonse phát hiện, trên đôi cánh nhỏ của bé tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, mỗi lần vỗ một cái, đồ vật trong phòng sẽ từ từ bay lên không trung, theo tốc độ vỗ cánh dần dần xoay tròn.

Đứa bé này, vừa ra đời đã có ma pháp.

Alphonse nhíu mày, có ma pháp đương nhiên là tốt, nhưng không biết Karl sinh ra đã có loại năng lực siêu nhiên này liệu có hại đến bé hay không?

Vì chiếc giường lớn của hai người họ đang trôi nổi trên không trung, cho nên Alphonse cũng giải trói buộc, mở cánh ra, bay lên, ôm Đoàn Đoàn đang ngủ say vào lòng.

Có lẽ là ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người Alphonse, Đoàn Đoàn lập tức ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực y. Alphonse ôm Đoàn Đoàn, bay lên giữa không trung, sau đó buông hai tay ra, Đoàn Đoàn theo lực hút của Trái Đất, rơi xuống dưới.

Trùng Trùng mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, hơn nữa là Alphonse cố tình quẳng Đoàn Đoàn xuống.

“A, tên xấu xa!” Trùng Trùng hét to một tiếng. Alphonse thấy Đoàn Đoàn không biết bay, vốn định dùng ma pháp đón bé lên, lại nghe Trùng Trung gọi, y quên mất, vì thế Đoàn Đoàn thật sự sắp chạm mặt đất.

Bỗng nhiên, ánh sáng trên cánh Đoàn Đoàn giống như một bàn tay, nâng Đoàn Đoàn, để bé không rơi xuống nữa.

Alphonse vừa định nhìn xem sao Đoàn Đoàn lại như thế thì liềncảm thấy đầu mình đau nhức, thì ra là Trùng Trùng đã tiện tay quơ lấy chiếc điện thoại di động ném y.

Không hề lệch, ném trúng đầu.

“Em làm gì vậy?” Alphonse nổi giận, bị Trùng Trùng quẳng một cái, y không nhìn thấy gì cả.

Trùng Trùng không phục, đứng trên giường, “Anh dám quẳng con tôi? Anh không phải là một ba ba tốt, anh ngược đãi con mình, tôi sẽ lên mạng kể rõ chuyện hôm nay, để mọi người đều biết anh ngược đãi con! Hừ!”

“Đừng làm bậy!” Alphonse bực bội, dùng ma pháp bao Đoàn Đoàn lại, Đoàn Đoàn bị vây trong luồng sáng màu vàng, bay từ từ về phía y.

Alphonse ôm Đoàn Đoàn vào lòng, vỗ tay mấy tiếng, trong thoáng chốc, những thứ trong phòng đều rơi xuống đất, đương nhiên là có cả chiếc giường của họ.

Cũng may là giường rất mềm mại, Trùng Trùng rơi xuống cũng không bị chút thương tổn nào. Nhưng tất cả đồ dùng trong nhà đều trở nên loạn thất bát tao.

Vốn là một căn phòng đang yên đang lành, trong thoáng chốc trở thành một bãi chiến trường.

Lúc này Trùng Trùng mới phát hiện, thì ra chiếc giường ban nãy cậu nằm đã bay lên không trung. Cậu quay qua nhìn Đoàn Đoàn trên tay Alphonse, kinh ngạc há to mồm, “Cánh, cánh…”

Vì thế, đại khái thì Trùng Trùng đã hiểu rõ đầu đuôi.

Xem ra Alphonse làm vậy là muốn xem Đoàn Đoàn có thể bay hay không, dù sao thì đó cũng là con ruột của y, hổ dữ không ăn thịt con, sao Alphonse lại làm hại con mình chứ?

“Ừm, Đoàn Đoàn mọc cánh!” Alphonse thật bất đắc dĩ.

Là đột nhiên mọc ra, lúc sinh ra không có, chỉ mới về ở cữ có nửa tháng thôi mà? Quan trọng nhất chính là, ban sáng vẫn còn rất tốt, sao giờ lại mọc ra đôi cánh?

Theo phản xạ có điều kiện, Alphonse sờ sờ cánh mình, chẳng lẽ cánh của y cũng mọc ra như thế?

Không đúng nha! Lúc nhỏ y vốn không có ma pháp, chỉ là vào khi y bần cùng khốn khổ, mong mỏi có ai cho y cái bánh rán, khi đó, đúng thật là có.

Nhưng cũng không phải lần nào y muốn gì cũng đều có được, chỉ đến lúc người Clone hoành hành thì năng lượng của y mới hoàn toàn được giải phóng.

Còn Đoàn Đoàn, vừa ra đời đã có, dường như là không thể khống chế được, chỉ vào lúc ngủ, năng lượng mới tuôn ra.

Trùng Trùng hắt xì một cái, vừa rồi đồ đạc trong phòng đổ dồn xuống, tro bụi lan ra, hại Trùng Trùng phải hắt xì mấy hơi liền.

Bỗng nhiên, vợ chồng Lý Thần mở cửa đi vào.

“Con à, cháu à, vừa rồi là làm sao vậy? Có động đất sao?” Lý Thần hoang mang mở cửa ra, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ông ngây ra: “Thiên sứ?”

“Thiên sứ?” Alphonse và Trùng Trùng cùng nhíu mày.

Lý Thần trừng to mắt, nói, “Giữa ban ngày ban mặt mà mình có ảo giác sao?” Vì thế, ông đóng cửa, rồi lại mở ra. Bấy giờ Wright cũng đã nhìn rõ, đức vua của bọn họ, còn có cháu của ông, cả hai đều có đôi cánh trắng như tuyết. Hoàng Phu Trùng Trùng

Khóe miệng Lý Thần giật giật, “Đúng là ở hành tinh Lala thứ gì cũng có, ngay cả Thiên Sứ cũng xuất hiện rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.