Hoàng Hôn

Chương 12: Đệ chương 12




Học kỳ 2 năm nhất, đại học Q muốn tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường.

Bởi vì Chu Mộ tham gia vào câu lạc bộ vũ đạo nên mỗi ngày đều phải đi luyện tập.

Đi sớm về trễ, ngay cả bạn cùng phòng cũng ít khi thấy bóng dáng của cô.

Có một lần Chu Mộ là người ở lại cuối cùng, ra đến cửa mới phát hiện trời đã mưa.

Chu Mộ không mang dù, gọi điện thoại cho bạn cùng phòng xong liền ở dưới lầu chờ bạn đến.

Bây giờ là mùa xuân, thời tiết vốn đã lạnh lại có mưa nên càng lạnh hơn.

Chu Mộ tập nhảy xong thì quần áo đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Cho dù bên ngoài đã khoác thêm một chiếc áo khoác nhưng Chu Mộ vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cô đã lâu chưa nói chuyện với Lâm Nhiễm, không biết hiện tại cậu ấy như thế nào.

Trời mưa không lớn lắm nhưng lại rất dày đặc, hạt mưa rơi trên mặt đất tạo thành một vũng nước nhỏ.

Một chút nước mưa từ trên mái hiên rơi xuống, văng vào đùi Chu Mộ, cảm giác rất lạnh.

Chu Mộ rụt vào trong một chút, tận lực không muốn để cho nước mưa văng trên người mình.

Cố Hiểu Ngôn từ phòng thí nghiệm bước ra, liền phát hiện trời đã mưa rồi nhưng mà trước khi đi anh đã mang theo dù.

Anh mở chiếc dù ra, thoáng thấy một cô gái khác đang đứng cạnh mình.

Cô đội một chiếc nón trên đầu, cả người mang một bộ đồ nhảy, khoác trên người một chiếc áo khoác xám, nhìn dáng vẻ chắc là vừa luyện nhảy xong.

Anh dời mắt sang nơi khác, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lại có chút do dự, ngước mắt lên nhìn bầu trời. Anh nhớ rõ trong phòng thí nghiệm hình như vẫn còn một chiếc dù dự phòng, anh ta lại quay lại phòng thí nghiệm để lấy dù.

Cô gái vẫn đứng nơi đó, anh đi về phía cô

Rồi sau đó, đem dù đưa cho cô.

Có một chiếc dù đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Chu Mộ. Đôi bàn tay cầm chiếc dù hiện lên từng đốt ngón tay rất rõ ràng, cô ngước đầu lên thì phát hiện, đó chính là người phát biểu ở lễ khai giảng mừng tân sinh viên – Cố Hiểu Ngôn.

Anh ta ăn mặc giản dị nhưng cũng rất ưa nhìn, trên chiếc mũi cao có một chiếc mắt kính bạc, lộ ra khí chất rất sang trọng.

Anh ta nói ngắn gọn: “Cho cô.”

Chu Mộ sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn!”

“Tôi trả lại cho anh thế nào đây?”

Không đợi đến lúc cô nói xong, người nọ đã cầm dù bước đi.

Có dù rồi, Chu Mộ liền có thể đi.

Đi được nửa đường, Chu Mộ gặp được người bạn cùng phòng đưa ô đến cho cô, người ấy hỏi: “Dù của cậu ở đâu vậy?”

Chu Mộ nhớ đến người đàn ông kia, nếu nói cho bọn họ biết đây là dù của Cố Hiểu Ngôn đưa, chắc bọn họ phát điên mất.

Cô nhẹ giọng nói: “Của người khác đưa thôi.”

Chu Mộ trở về ký túc xá, xả cả người qua nước ấm mới cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Cô ngồi trên ghế sấy tóc, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô tưởng là Lâm Nhiễm gọi điện đến, trong lòng đột nhiên rất khẩn trương, sau đó mới phát hiện là Giang Dao.

Cô và Giang Dao không học chung trường đại học nhưng bọn cô vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Cô bấm nhận, âm thanh tiếp theo là giọng nói vui sướng của Giang Dao: “Chị em à, mình yêu đương rồi!”

Chu Mộ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã ổn định lại, giọng điệu có chút kích động: “Không phải chứ, cậu nói gì vậy?”

Giang Dao: “Chúng mình mới ở bên nhau hôm nay thôi! Bọn mình quen nhau lúc khai giảng, nói chuyện một thời gian mới thấy đối phương không tồi, cho nên bọn mình liền quen nhau.”

Chu Mộ không nhịn được cười: “Hay lắm người chị em, hành động rất nhanh.”

Đầu dây bên kia truyền đến kìa cười.

Hai người nói chuyện một chút rồi tắt máy.

Chu Mộ đột nhiên nghĩ đến Lâm Nhiễm. Từ sau khi cùng Lâm Nhiễm đón năm mới thì cô chưa gặp qua cậu ấy lần nào, hơn nữa gần đây cũng hơi bận nên cũng không nhắn tin gì cho cậu ấy.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, tiếng mưa xào xạt.

Ngày kỷ niệm thành lập trường ngày càng đến gần, câu lạc bộ Chu Mộ mỗi ngày đều phải tập luyện, có khi bọn cô sẽ trở về rất trễ nữa.

Chu Mộ thường xuyên nhìn thấy Cố Hiểu Ngôn nhưng chiếc ô cô vẫn để ở trong ký túc xá, lúc đem đi lại không gặp anh.

Cô vốn định tìm thời gian để đem trả về nhưng đáng tiếc, cô vẫn luôn không có thời gian.

Cứ như vậy đến ngày kỷ niệm thành lập trường, Chu Mộ ở hội trường gặp anh ta, cô gọi anh lại: “Bạn học, thực sự xin lỗi bạn, dù bạn cho mình mượn vẫn chưa cho trả lại bạn.”

Cố Hiểu Ngôn ngay từ đầu không nhớ cô là ai nhưng sau đó lại nghe thấy chiếc dù thì liền nhớ đến, giọng anh rất lạnh lùng: “Không cần đâu.”

“Vậy lát bạn có rảnh không?Mình biểu diễn xong sẽ đi lấy rồi ra cho bạn.”

Anh nhìn mắt cô, mày hơi nhăn lại, giọng điệu lạnh lùng: “Không cần.”

Chu Mộ không hiểu ý của anh ta, vậy là có cần trả lại không? Cô cảm thấy anh ta thực phiền phức.

Sau đêm kỷ niệm, Chu Mộ rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Lâm Nhiễm, nghe giọng nói của cậu thì hình như rất mệt mỏi.

Ở trong điện thoại, cậu ấy nói gần đây đang cùng bạn lập nghiệp, hiện tại có chút bận nên không thể gọi điện thoại cho cô.

Nghe giọng nói của cậu, Chu Mộ có chút đau lòng. Liền nói cậu ta nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, không cần vì công việc mà làm mình mệt mỏi, suy sụp.

Đầu bên kia có giọng nhàn nhạt đáp lại, sau đó là tiếng hít thở đều đều. Chu Mộ tưởng cậu đã ngủ rồi cho nên liền cúp điện thoại.

Sau đó thì bọn họ ít liên lạc với nhau hơn, ai cũng bận công việc của mình.

Thoáng chốc đã đến kì nghỉ hè, Chu Mộ đi đến một công ty để thực tập, không trở về Giang Thành.

Nghe Lý Nguyên Tiêu nói, công ty của bọn họ hiện tại làm ăn không tệ lắm.

Thỉnh thoảng Chu Mộ sẽ nghe Lâm Nhiễm tâm sự, nghe về những công việc gần đây của cậu.

Khai giảng năm hai, Chu Mộ từ đàn em biến thành đành chị, cũng trở thành một đội trưởng của câu lạc bộ. Nhìn những gương mặt tân sinh viên, Chu Mộ như thấy được chính mình một năm trước.

Cô vẫn liên lạc với Lâm Nhiễm, nói chuyện phiếm, gọi điện thoại, video là những cách mà bọn họ liên lạc với nhau.

Một hôm, Giang Dao hỏi cô: “Mộ Mộ, hai người như vậy rốt cuộc là tính cái gì?”

Cô im lặng, cô cũng không biết bọn cô rốt cuộc là tính cái gì? Tình bạn? Tình yêu? Cả hai đều không phải.

Giang Dao nói với cô: “Mộ Mộ, nếu không có kết quả thì không cần kiên trì. Nếu cậu ta thích cậu thì sớm đã ở bên nhau với cậu rồi, nếu không sao lại ái muội với cậu lâu như vậy.”

Đàn ông khi thích một người thì sẽ tiến lên theo đuổi thay vì hắn treo cậu vào cổ.

Ngày 24 tháng 12 năm 2014, ngày sáng sinh vừa lúc là thứ bảy. Thành phố Z có một đêm chìm đắm trong biển tuyết, Chu Mộ nghỉ học ở trường, tự mình đi máy bay đến thành phố Lâm Nhiễm sống. Đến nơi đã là chạng vạng, Chu Mộ gọi điện thoại nói mình đã đến thành phố C, hơn nữa còn ở trước cổng trường của cậu.

Chu Mộ mặc một chiếc áo lông vũ, khoác một chiếc khăn len, cúi đầu nhìn giày của mình.

Lâm Nhiễm, mình lớn như vậy nhưng chưa từng thích ai như vậy.

Mình muốn nói cho cậu, có một cô gái thích cậu, đã thích rất nhiều năm.

Lâm Nhiễm rất nhanh ra đến, Chu Mộ vừa ngẩng đầu đã lập tức thấy cậu ta, trên mặt cô lập tức nở một nụ cười tươi.

Lâm Nhiễm hơi sửng sốt, đi đến trước mặt cô.

Giọng nói rất trong trẻo: “Sao cậu lại đến đây?”

Chu Mộ lắc đầu, cúi đầu ổn định cảm xúc đang hăng hái của mình, cô gọi tên cậu: “Lâm Nhiễm.”

“Cậu đi với mình một chút đi.”

“Được.”

Chu Mộ hoàn toàn xa lạ với nơi này,là Lâm Nhiễm mang cô đi. Mang cô đi đến một nhà hàng, ăn món lẩu đặc trưng của thành phố C.

Ăn xong, Lâm Nhiễm nói muốn đưa cô về. Chu Mộ đứng bất động ở ven đường, nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Lâm Nhiễm.”

Trong lòng đã khẩn trương lại sợ hãi “Ta tới là muốn nói cho ngươi một cái bí mật của ta.”

Trong lòng cô vừa khẩn trương vừa sợ hãi: “Mình đến để nói cho cậu một bí mật của mình.”

Lâm Nhiễm nhìn sang cô, cũng không quá kinh ngạc, khữ ừ một tiếng.

Rồi sau đó nhẹ giọng nói: “Mình biết.”

Chu Mộ kinh ngạc nhìn cậu, cô đột nhiên cảm thấy bí mật mấy năm nay mình cẩn thận cất giấu thực ra là một trò cười.

Cô rất muốn khóc nhưng vẫn nhịn xuống được, bình tĩnh hỏi cậu: “Cậu biết từ khi nào?”

Lâm Nhiễm trầm mặc một chút, sau đó mở miệng nói: “Không biết, nhưng mình có thể cảm nhận được.”

Chu Mộ đột nhiên không biết nói gì, những lời chuẩn bị trước đều bị nghẹn ở trong thanh quản. Cô không dám nhìn cậu, sợ cấy thấy bộ dáng chật vật hiện tại của mình.

Lâm Nhiễm đem tâm trạng của cô thu hết vào mắt, yết hầu nhấp nhô.

Bọn họ quen nhau từ lớp 11, đã nhiều năm như vậy không phải anh không muốn có bạn gái. Nhưng có không được bao lâu thì trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đó.

Lâm Nhiễm lúc này mới nhận ra được, thì ra là mình thích cô.

Công việc hiện tại rất mệt nhưng vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô, muốn nghe giọng nói của cô.

Sau đó liền có cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cậu cũng muốn phá vỡ mối quan hệ cân bằng này, muốn cùng cô ở bên nhau nhưng lại cảm thấy chính mình không xứng với cô.

Nhưng hiện tại cô đã mở miệng, cậu muốn đem cô giữ bên người, mặc kệ kết quả sau này như thế nào.

Lâm Nhiễm khẽ cười, sau đó nói: “Chu Mộ, những lời này nên để đàn ông nói trước.”

“Chu Mộ, chúng ta thử xem đi!”

Chu Mộ nghe những lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên. Người con trai mà cô thích lúc này đang nghiêm túc nhìn cô, nói với cô: Chu Mộ, chúng ta thử xem đi.

Rõ ràng thời tiết thấp hơn âm độ, nhưng lúc này Chu Mộ lại cảm thấy rất ấm áp.

Đây là lễ Giáng Sinh hạnh phúc nhất của cô.

Sau khi trở về, Chu Mộ nói chuyện này cho Giang Dao biết. Khóe miệng cô cong lên không ngừng, Giang Dao ở đầu dây bên kia cũng vì cô mà cao hứng hẳng lên.

Buổi tối, trước khi đi ngủ Chu Mộ nhớ lại tất cả những việc xảy ra hôm nay. Cô một mình đi đến thành phố C, đến tìm Lâm Nhiễm, sau đó nói cho cậu biết tâm ý của cô nhiều năm qua, bọn họ xác định quan hệ.

Cậu nắm tay cô đi trên con đường đọng đầy tuyết, kể với cô cậu ở đây như thế nào.

Nói quán nào ăn ngon, chỗ nào chơi vui.

Lúc trời gần tối, cậu dẫn cô đến nơi cô nên về. Từ thành phố Z cách thành phố C 1566km, ngồi máy bay mất hai giờ. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bọn họ cách nhau xa như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.