Hoàng Hôn

Chương 1: Đã lâu không gặp




Lần cuối cùng Chu Mộ trở về Giang Thành là hai năm trước. Hai năm qua, Giang Thành đã thay đổi ít nhiều.

Đều đã trở thành những thứ cô không quen thuộc.

Chu Mộ trở về vì tham gia hôn lễ của bạn học cấp ba -Trình Nguyệt. Bọn cô đều là những người bạn cùng ký túc xá, ở cùng với nhau ba năm, cho dù sau này không liên lạc nữa nhưng tình nghĩa vẫn ở đó.

Không nghĩ đến năm đó, người cùng khóc cùng cười nhưng bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi. Chu Mộ nhìn ngoài cửa sổ, lá cây ven đường đã ngả vàng, gió thổi qua khiến cho những lá cây xào xạc rơi xuống.

Mùa thu của Giang Thành đến rồi, chỉ là chậm hơn những thành phố khác, nhưng lại là mùa đẹp nhất.

Chu Mộ về nhà đã là sáu giờ tối, ba mẹ đều đang chờ cô về ăn cùng bữa cơm tối. Trên bàn ăn, Chu Mộ khen mẹ cô nấu ăn rất ngon, mẹ cô cười nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút, biết con về nên mẹ cố ý làm cho con đấy!” Chu Mộ gật đầu, dùng hành động của mình để chứng minh rốt cuộc cơm ngon ra sao.

Cơm nước xong xuôi, cô cùng ba mẹ nói chuyện một lát ở ngoài phòng khách. Sau đó, Chu Mộ trở về phòng, mở máy tính, nhìn tập tài liệu.

Chiếc điện thoại trên bàn vang lên, cô cầm lấy điện thoại, là nhóm chat cấp ba của cô. Bọn họ đang nói về hôn lễ của Trình Nguyệt, nói chuyện rất sôi nổi. Bọn họ đều chúc mừng hôn lễ, sau đó thì bắt đầu nói chuyện phiếm.

Chu Mộ nhìn thoáng qua, buông điện thoại, tiếp tục sửa tài liệu trên máy tính.

Lúc sau chịu đựng không nổi nên liền đi ngủ.

Cô mơ thấy mình khi còn ở cấp ba, cô đuổi theo một người, đuổi không nổi nữa đành hét lên: “Lâm Nhiễm.” Nhưng mà chàng trai phía trước không hề quay đầu lại.

Sau đó, cô vẫn đứng ở chỗ đấy, nhìn hình bóng cậu dần dần biến mất.

Chu Mộ giật mình tỉnh dậy trong bóng tối, cô không biết vì sao mình lại mơ thấy cậu, lại còn rất chân thật. Lâm Nhiễm, tôi đã buông bỏ anh rồi nhưng tại sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Hôn lễ của Trình Nguyệt tổ chức vào thứ tư, hôm đó cũng là nhau bọn họ gặp nhau. Trình Nguyệt gặp chú rể của mình lúc tan tầm. Hai người bọn họ toàn tâm toàn ý ở bên nhau, mấy năm sau liền kết hôn.

Hôn lễ được tổ chức rất đơn giản, chỉ mời những người bạn thân. Chu Mộ đến khách sạn, nhìn xung quanh một lát liền có người gọi cô. Cô quay đầu nhìn người gọi tên cô, là Lý Nguyên Tiêu. Bởi vì sinh ra vào ngày Nguyên Tiêu cho nên đặt tên cậu ta là Lý Nguyên Tiêu. Sau đó, còn đặt cho cậu ta cái tên gọi thân mật là Bánh Trôi.

Cô vẫy tay với Bánh Trôi, cất bước đi về phía trước.

Sau đó liền thầy người ngồi bên cạnh Lý Nguyên Tiêu là một người đàn ông. Nhiều năm không gặp, người đàn ông giống như mất đi vẻ sôi nổi của thời thanh xuân, khí chất lại càng trầm ổn hơn, trên chiếc mũi cao thẳng là một chiếc mắt kính bạc, khiến cho anh ôn nhu hơn một chút.

Anh cùng người bên cạnh nói gì đó, thỉnh thoảng lại mỉm cười.

Thấy cô đi đến, Lý Nguyên Tiêu nhanh chóng nhường chỗ cho cô, cô cứ như vậy ngồi bên cạnh Lâm Nhiễm. Hai người đều ngượng ngùng, cuối cùng Chu Mộ vẫn là người bắt chuyện trước: “Đã lâu không gặp!”

Lâm Nhiễm cười: “Đã lâu không gặp.”

Đúng rồi, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau đã là bốn năm trước.

Lý Nguyên Tiêu ngồi bên cạnh nói chuyện với cô được mấy câu thì cô dâu chú rể liền tiến vào. Trình Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng, nở nụ cười ngọt ngào từ từ đi đến phía chú rể.

Đã từng ở bên nhau mấy năm với Lâm Nhiễm, cô cũng nhiều lần nghĩ đến cảnh hôn lễ của bọn họ, nhưng mà chỉ là không có sau này.

Lâm Nhiễm nhìn thoáng qua Chu Mộ bên cạnh mình. Nhìn thấy đôi mắt cô ửng đỏ, anh mím môi, bàn tay đặt trên đùi chậm rãi siết chặt lại.

Tối đến, Chu Mộ đứng trước cửa khách sạn đón xe. Một chiếc xe dừng phía trước mặt cô, cửa sổ phía trước từ từ hạ xuống, anh nói: “Chu Mộ, lên xe tôi đi, chỗ này khó đón taxi lắm.”

Chu Mộ nhìn xung quanh, đúng thật là nơi này không có một chiếc taxi nào cả. Cô lặng lẽ thở dài, sau đó đi đến ghế sau của anh, chuẩn bị mở cửa thì Lâm Nhiễm liền nói: “Ngồi ở ghế trước đi, Bánh Trôi uống say nằm ở ghế sau rồi.”

Tay cô dừng lại ở không trung, quay ngược lại mở cửa ghế phụ. Ngồi trên xe mới thấy đúng thật là Bánh Trôi đang ngủ ở ghế sau. Người đàn ông nhìn thấy hết những động tác nhỏ nhặt đó của cô, gom hết vào đáy mắt sau đó nhếch miệng cười.

Trên đường đi, anh hỏi: “Chu Mộ, nhà cô vẫn ở đó sao?”

“Đúng vậy.” Chu Mộ gật đầu.

Lâm Nhiễm nhìn cô một cái, sau đó nói tiếp: “Nếu không phải Trình Nguyệt kết hôn thì cô sẽ không về, đúng không?”

Chu Mộ nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì, xem như đã đồng ý với lời nói này của anh.

Xe đi đến đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ, Lâm Nhiễm nhìn những con số không ngừng thay đổi, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi dự định năm sau sẽ kết hôn.”

Nghe câu nói đó của anh, Chu Mộ sửng sốt. Lúc này mới quay lại nhìn anh, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu, lại mang theo cặp kính màu bạc, bên dưới chiếc mũi thẳng tắp là đôi môi mỏng hơi mím lại.

Không biết vì sao mà trong lòng cô lại hơi nhói lên nhưng khuôn mặt vẫn mang theo vẻ vui mừng: “Khá tốt, chúc mừng anh.”

Lâm Nhiễm cũng nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau. Cô hình như đã thay đổi rất nhiều, anh rời mắt sang chỗ khác. Chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trước, híp mắt, sau đó nói: “Cảm ơn!”

Sau khi đưa Chu Mộ về, Lâm Nhiễm mang Lý Nguyên Tiêu về nhà của mình. Cho cậu ta uống thuốc giải rượu trước, một lát sau, cậu ta đã tỉnh táo lại một chút. Đi vào phòng khách kiếm nước uống, cậu ta nhìn thấy Lâm Nhiễm đang ngồi dưới đất uống rượu, lại gần thì thấy anh ta đang khóc, cậu không thể cười nổi nữa rồi.

Cậu ngồi xuống, lấy đi chai rượu của anh.

Lâm Nhiễm nhìn về phía cậu ta, khóc lóc: “Cô ấy thật sự không yêu tao, không yêu tao nữa rồi.”

Vào lúc cô ấy làm như không có việc gì nói chúc mừng anh, anh đã biết, cô ấy không còn yêu anh nữa.

Nhưng mà đây không phải là do anh hay sao?

Vốn dĩ chính là do anh sai, là anh đã phá hủy hết những kỷ niệm đẹp của anh và cô.

Vì cái gì mà anh còn muốn cô yêu mình.

Anh đúng thật là một trò cười mà.

Lúc Chu Mộ về đến nhà, ba mẹ cô đều đã ngủ, cô tắm rửa xong cũng về phòng của mình.

Cô lại nằm mơ, nằm mơ thấy lúc học cấp ba.

Cấp ba cô chỉ là một Chu Mộ bình thường, lớn lên không xinh đẹp, không có sở trường đặc biệt, ở trong đám người cũng không ai chú ý đến cô. Toàn bộ thanh xuân của cô đều dùng để đuổi theo, đuổi theo một người.

Cho dù người đó chưa bao giờ quay lại nhìn cô, dù chỉ một lần.

Nhưng tuổi trẻ đều tự tin, kiêu ngạo khiến cô không thể nào quên.

Tác giả có chuyện muốn nói: Mở truyện mới, mọi người tùy ý xem đi, không hay thì đừng mắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.