Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 8: Sự thật hay thử thách




Lớp học của Nhược Vũ hôm nay vắng giáo viên, một phòng hơn 40 mấy cá thể người thì tự học người thì lướt web người thì bát quái còn nhóm của Nhược Vũ chơi trò truth or dare, lúc đầu Nhược Vũ không có hứng thú bị llđám nữ sinh kia lôi kéo cho đủ người đành miễn cưỡng chấp nhận

"Xoay chai xoay chai đi" một nam sinh ngồi kế bên Ngược Vũ cao hứng nói, cái chai lưng nước xoay như thế nào lại trúng tới Phùng Vũ Hạ, anh nhún nhún vai bình thản

"Sự thật"

"Cậu, có thích ai trong đám người này hay không?" nữ sinh ngồi đối diện cậu ánh mắt vụt qua tia hứng thú hỏi

"Có" cả đám người ồ lên bất ngờ, Nhược Vũ cũng to mắt, cậu bạn của cô thích nữ nhân nào mà cô không biết

"Các cậu đang chơi trò nhàm chán gì thế?" Nhược Trình Tranh từ cửa lớp đi tới, thấy có Nhược Vũ ngồi giữa đám người liền chen vào hỏi

"Truth or dare, cậu có chơi không?" Phùng Vũ Hạ ngước mắt hỏi cậu.

"Không" nhưng Nhược Trình Tranh vẫn đứng nhìn chị cậu tham gia, bĩu bĩu môi nữ sinh nhàm chán nhìn cậu, nhát gan!

Những lần tiếp theo đều không có xoay tới Nhược Vũ chỉ có vài lần cô đặt câu hỏi đại loại như người cậu thích tên gì, thách cậu đi tỏ tình rồi xin thông tin ...

Cuối cùng lại xoay tới Nhược Vũ mà ngồi đối diện Nhược Vũ là nam sinh tóc nhuộm màu bạc

"Vũ, cậu còn thích Mạc Long Vĩ không?" câu hỏi này phát ra khiến xung quanh hít một hơi yên lặng nhìn cô, Nhược Vũ bật cười khiến mọi người đoán được phần nào

"Không, dĩ nhiên không còn rồi" nụ cười xinh đẹp đó lại một lần nở ra nhưng có ai thấy được nét buồn trong đôi mắt đó không, em quả thật đã không còn thích cậu ấy nhưng mà hình bóng thiếu niên năm nào vẫn còn mãi trong tim của Nhược Vũ cô không bao giờ quên. Phùng Vũ Hạ nhìn tới cảm thấy bản thân còn có cơ hội thoáng chút cũng cảm thấy vui vẻ Nhược Trình Tranh nhìn qua nhìn lại trong mắt lại nổi lên những ý vị không rõ, híp mắt nhìn Phùng Vũ Hạ cậu cần để ý người này.

Sau đó Nhược Vũ cũng không có chơi nữa mà lui về phía sau rồi biến mất lúc nào không hay, khoảng chừng nửa tiết học cậu liền tìm kiếm bóng dáng Nhược Vũ tìm tới nhà vệ sinh không kiêng kị đẩy cửa vào lại thấy chị cậu thu mình ngồi một góc, tiếng khóc kìm nén không dám bật ra mà Nhược Trình Tranh bước tới đau lòng nhìn

"Chị cứ khóc thật to đi, chỉ có em nghe" như chất xúc tác tới Nhược Vũ mà tiếng khóc bật ra thương tâm khóc đến giọng khàn đặc nước mắt thấm cả vai áo sơ mi trắng của Trình Tranh thấm mệt mới dừng khóc

Việc chị thích Mạc Long Vĩ đau lòng như thế sao còn để ý cậu ta làm gì, chị có ngốc không, chị có biết bao người người nguyện vì chị mà chị lại rơi lệ vì một người phụ lòng chị, Nhược Vũ à chị thật biết cách khiến em đau lòng mà.

"Chị không tốt đúng không Trình Tranh? " cậu khó chịu nhìn Nhược Vũ đôi mắt vì khóc lâu mà xưng to, làn da trắng như tuyết đôi môi lại căng mọng, âm thanh đáng thương vang lên làm tâm can cậu như nhảy múa

"Chị là người con gái tuyệt vời nhất thế gian này mà em từng gặp"

"Đừng nói chuyện này cho ai hết" tay nắm tay Nhược Trình Tranh, Nhược Vũ nhi giọng cầu xin, cô không muốn ai biết được cô vì Mạc Long Vĩ mà rơi lệ một lần nữa

"Ừ, đi thôi, mắt chị đã xưng như vậy rồi" đỡ tay Nhược Vũ đứng lên, vừa mở cửa liền gặp Lộ Khiết mở cửa vào, cả ba rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan

"Vũ buồn nôn nên tôi mạo muội vào xem thử, không có gì nữa" Trình Tranh nhìn Lộ Khiết đầy vẻ thắc mắc trả lời, một lời nói dối mặt không đỏ tim không đập mà Lộ Khiết cũng không nói nhiều chỉ để việc này vào trong lòng. Lộ Khiết nhìn thoáng qua Nhược Vũ thấy cúi gầm mặt xuống tỏ ý không muốn nói qua đành miễn cưỡng nhường đường, Nhược Vũ đi vài bước liền thấy nặng đầu rồi bất tỉnh cũng may Trình Tranh đỡ được cô nhanh chóng đưa vào phòng y tế

Lộ Khiết mắt cũng mở to, không suy nghĩ liền một hơi chạy vào lớp học báo cho mọi người biết, Phùng Vũ Hạ nghe xong cũng gấp gáp chạy lên phòng y tế, thấy thân ảnh nhợt nhạt nằm trên giường trắng chị y tá thấy nhiều người xuống chặn hết cửa liền khó chịu lên tiếng

"Tập trung ở đây làm gì mau về lớp hết, người bệnh cần không gian thoáng đãng, mau mau đi đi"

Đợi mọi người nhìn vào trong thấy Nhược Vũ chỉ bất tỉnh cũng yên lòng một chút liền ngoan ngoãn quay về lớp, chỉ có Phùng Vũ Hạ và Trình Tranh ở lại

"Cô bé bị suy nhược cơ thể, do một phần về ăn uống và thời gian học tập chưa hợp lý, nhớ nhắc nhở em ấy" Phùng Vũ Hạ và Trình Tranh nhìn nhau lại nhìn xuống Nhược Vũ, không một tiếng động mà ăn ý đến vô cùng. Nhược Vũ nằm đó đến hết giờ học được Trình Tranh đưa về Nhược gia nghỉ ngơi, sau lần này có lẽ cô lại bị xiết chặt lại rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.