Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 44: Đêm vắng




Đã là ly rượu thứ bao nhiêu rồi Darius không quan tâm, cảm thấy rườm rà liền quăng chiếc ly thủy tinh đắt tiền vào một góc lại thô lỗ cầm chai rượu mà trực tiếp uống.

Điện thoại ở trên thảm sàn nhà reo lên, ánh mắt liếc tới là cô trợ lý của hắn

"Ngài Vincent, việc đó, điều tra không ra, cổng thông tin bị khóa rồi" giọng nói nữ dễ nghe vang lên, nhận ra sự không hài lòng của đối phương khẽ gián đoạn vài nơi

"Cho cô một ngày cuối cùng lại thành ra không ra, đây là kết quả tôi mong muốn à, Sera?" cả người Darius Vincent dựa vào tường mái tóc rũ xuống che nửa phần trán của hắn, mi mắt cũng rũ theo tạo nên vẻ yêu nghiệt chết người

"Ngài Vincent, thật sự xin lỗi tôi sẽ cố gắng nhanh nhất gửi thông tin cho ngài" Sera có vẻ gấp gáp sợ hãi nhanh trả lời

Darius Vincent sớm đã không kiên nhẫn nghe được lời nói đó lập tức cúp máy, để cho Sera nghe một tiếng 'tut' dài

Khẽ thở ra một hơi, mỗi lần được chủ nhân giao việc thì không thể nào ngủ ngon. Nhưng không thể nghỉ việc, Darius đã tốn rất nhiều tiền cho Sera cô, không thể không làm tốt công việc được giao.

Hôm nay lại trắng đêm để kiếm tiền rồi, ai nói làm việc nhiều tiền thì sung sướng, mau làm giúp cô đi!

Nói về Sera này, là một nữ nhân đã theo chân Darius từ khi anh ta vừa lập nghiệp, cái gia tộc Vincent kia không phải nhỏ hay thiếu tiền gì mà là do bản chất Darius hắn có vấn đề. Sera bằng tuổi Darius đầu tiên xin một chân làm thư kí nhỏ sau đó vừa mắt Darius mà lên làm trợ lý, cái công việc này tuy kiếm nhiều tiền, rất nhiều tiền nhưng mà cực kì khó khăn cực kì chịu khổ, tên Darius Vincent không dễ dụ càng không dễ qua mặt hắn, một cái nghỉ ngơi liền bị hắn ta cảnh cáo, nhưng cũng không phải là bóc lột sức lao động gì chẳng qua hắn ta rất nghiêm túc cùng với nội quy gò ép quy củ quá Sera không chịu nổi không quá mấy chục lần. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Darius Vincent cực kì tốt với nhân viên cấp dưới đặc biệt với những người tiếp xúc lâu dài và thường xuyên với hắn, mỗi lần làm tốt một việc hắn phân phó liền được hậu đãi không có nơi nào tốt hơn không chỉ vậy Sera cùng Darius từng là bạn học, mà đối với Sera cô, Darius không quá một người bạn, hai người cũng chỉ đơn giản là bạn bè rất bình thường rất trong sáng vì vậy Darius cũng không nể nang gì mà thật sự sai khiến Sera như một cấp dưới như một trợ lý của mình.

Sau khi hồi nghĩ mấy chuyện đó Sera cũng nhanh chân lấy mấy chai nước cùng với cafe gọn gàng đặt trên bàn, cổng thông tin kia không dễ vào.

Quay qua biệt thự của Darius Vincent, hắn lầm bà lầm bầm suốt cả đêm cuối cùng không chịu nổi ngất đi bên cạnh giường, cả người không chút sức lực nửa ngồi trên sàn nửa nằm trên giường cực kì thảm hại.

Mà Nhược Vũ đâu hay biết.

"Vũ, em lại phát sốt?" Nhược Quang Dao mu bàn tay đặt lên trán Nhược Vũ cảm giác nóng rát thiêu đốt tay hắn liền rút ra nhanh chân chạy như chết tìm nhiệt kế cùng thuốc tới sau khi chắc cũng Nhược Vũ bị sốt liền cho cô uống thuốc hạ cùng đắp cho một miếng dán hạ sốt. Cảm giác mát lạnh từ miếng dán mang tới khiến Nhược Vũ thoải mái ít nhiều.

Thân thể Nhược Vũ vốn yếu đuối dễ nhiễm bệnh không phải chuyện gì bất ngờ, thân là 'anh trai' cũng phải biết đến, còn nhớ khi bé cả nhà đều sốt sắng thức trắng một đêm để canh Nhược Vũ hạ sốt, ấy vậy mà bây giờ nhìn lại xem kí ức tốt đẹp đó đã bao lâu rồi chưa được nhìn thấy, bây giờ Nhược gia lại vì cái giới thượng lưu, cái vinh hoa kia mà làm mọi thứ, liên hôn, bắt ép, uy hiếp, Nhược Đồng La đều làm đủ, thật khiến Nhược Quang Dao khinh thường.

Nhược Vũ phát sốt, người mồ hôi như tắm, lại mơ thấy ác mộng.

Trong cái ác mộng đó cô thấy bản thân đang trong nhà thương điên, mà cô không bị điên càng không thể nhớ ra vì sao lại bị tống vào nhà thương điên, cô thấy lại viễn cảnh bản thân trước khi nhảy xuống tầng mười mấy kia, trước khi thịt nát xương tan.

Cô thấy trước mặt cô là một cô gái trạc tuổi, tóc đen nhánh thả dài, mấy sợi tóc tự do bay trước mặt đứng đối diện với cô, xinh đẹp, mảnh mai và có chút tiếc nuối. Cô gái này không phải là con gái của lão già Nhược Đồng La chứ?

"Nhược Vũ, cô như thế cướp lấy vị trí của tôi hai mươi năm rồi, cũng đến lúc phải trả cho tôi rồi chứ"

"Cảm ơn và xin lỗi"

"Cô chết đi mọi thứ mới trở lại đúng vị trí của nó"

"Nhược Vũ, đừng trách tôi"

"Một lần nữa, cảm ơn cô"

Cuối cùng cô cũng thả người theo không trung, gió lùa qua khe tóc như nâng đỡ không cho phép cô ngã xuống, ấy vậy mà chỉ chưa đầy hai phút thân ảnh xinh đẹp đó đã trở thành một đống máu thịt lẫn lộn, khóe mắt máu chảy thành dòng không khác nước mắt là bao, trong đôi mắt đó vẫn luôn có một thân ảnh xinh đẹp, con gái thứ của Nhược Đồng La.

Cô không có gì oán trách.

Bật dậy, Nhược Vũ hít lấy hít để không khí, cả người mồ hôi ướt đẫm, hai tay vẫn còn run run.

Cô nhớ rồi, Nhược Vũ nhớ ra rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.