Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 42: Lời chối từ




Hai người họ kết thúc là bầu trời đã chập tối, Darius từ lúc quen biết Nhược Vũ đã kìm nén cái loại tiếp xúc này, cũng rất lâu rồi mới hoạt động mạnh như thế khó trách khiến hắn ta ngủ một giấc dài.

Cánh tay đàn ông săn chắt ôm chặt vòng eo Nhược Vũ cuốn cô vùi sâu vào trong chăn và dính chặt vào cơ thể hắn, Darius hài lòng mỉm cười

Nhược Vũ động đậy cơ thể tìm vị trí thoải mái, Darius Vincent lại rất nhẹ nhàng tạo cho cô chỗ nằm hợp lý, nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp nằm sâu vào tim hắn từ trước đến nay hắn chưa yêu cô gái nào nhiều như Rainia cô vậy.

Giờ đây hắn lại cảm thấy bất an, thân phận đó hắn sợ mẹ hắn và cả gia tộc Vincent sẽ ngăn cản hai người nếu như Rainia mang dòng máu quý tộc thì đã tốt rồi.

Sờ nhẹ vào bên má ửng hồng, Darius Vincent lo lắng bao nhiêu thì càng yêu cô bấy nhiêu.

"Rainia, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi bởi vì em là đức tin của tôi, Rainia..." Darius Vincent thầm thì, lại vùi mặt vào hõm cỗ cô, tận hưởng lấy hơi ấm cô mang lại, viễn cảnh này đã luôn xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, nhưng mà hắn chính là sợ cô đau.

Sáng sớm, Darius thức dậy, vẫn còn thấy Rainia ngủ ngon trên giường, cơ thể vẫn xinh đẹp phô bày trước mặt bắn, cẩn thận đắp chăn cho cô, gửi một nụ hôn nhẹ vào đôi môi kia, đôi má kia, mắt và cả trán. Hắn bây giờ phải tìm cách thuyết phục cho quý bà Gemma ủng hộ hai người.

"Sera, cô lập tức tìm hiểu về Nhược gia trong suốt hơn 20 năm qua cho tôi, càng sớm càng tốt" Darius Vincent đứng ở ban công, choàng tắm hờ hững vắt trên người lộ ra cả cơ bụng đốt mắt, tắt cuộc gọi nhìn ra xa xăm

Bởi vì anh ta nhớ rõ Nhược Vũ từng nói rằng Nhược gia vẫn còn bí mật rất lớn mà anh không tin phía sau Nhược Vũ cô không còn bí mật nào khác

Không gian yên tĩnh, Nhược Vũ trong chăn khẽ động đậy, hạ thân đau nhức cố gắng chống người ngay thẳng. Ngồi trên giường những hình ảnh ngày hôm qua vẫn còn in sâu vào đầu cô. Ôm đầu ánh mắt lại hằng lên tia máu

"Darius Vincent, tên khốn nạn"

"Rainia..." Darius đau lòng bước vào, vội vàng chạy tới quỳ gối xuống ôm lấy cô vào lòng cho dù bị Nhược Vũ đánh bao nhiêu cái đi nữa

"Tên điên này, buông ra!'' bỗng hét lớn, Nhược Vũ đánh mạnh mấy cái vào lưng Darius, anh ta chỉ hít một ngụm khí lạnh không kêu thành tiếng.

"Bình tĩnh, Rainia, bình tĩnh nào em" anh ta vuốt vuốt lưng rồi xoa đầu cô, dịu dàng thầm thì cho cô lấy lại bình tĩnh, hắn biết cô rất sợ cảnh ngày hôm qua cho nên hắn không dám ôm cô chặt vào lòng. Chỉ dám nhỏ giọng mà yêu chiều

Quả nhiên sau đó Nhược Vũ không điên loạn gì nữa chỉ im lặng mà khóc, tên điên Darius này lại mà dám làm chuyện đó với cô.

"Được rồi. Em cứ đánh tôi đi đừng khóc nữa Rainia"

"Tại sao chứ, tôi đã nói rằng chúng ta sẽ không có kết quả, sớm muộn gia tộc Vincent sẽ tìm đến và hủy hôn thôi, nhưng mà anh lại cứ cứng đầu như thế"

"Bởi vì tôi yêu em, thật sự rất yêu em"

"Tình yêu nó không khiến anh làm chủ Vincent được đâu Darius"

"Nhưng ít ra tôi vẫn hèn mọn yêu em, nguyện dâng trái tim và thể xác này cho một mình em, Rainia hãy chấp nhận tôi" nói tới đây Darius giọng khẽ run, đôi tay ôm lấy Nhược Vũ càng siết chặt hơn, anh không biết từ lúc nào anh lại yếu đuối như thế, có lẽ từ lúc anh yêu cô.

"Nhưng tôi không yêu anh, xin lỗi, rất xin lỗi anh Darius" động người thoát khỏi cái ôm của Darius, Nhược lau khô nước mắt rồi lại quấn chăn đi vào nhà tắm, để lại Darius trên giường thẫn thờ trong vô vọng

Mấy chữ "tôi không yêu anh" như một lời nguyền lập đi lập lại trong đầu anh khiến Darius như không còn tin vào tai mình nữa.

Trong nhà tắm, Nhược trượt từ tường xuống sàn nhà, gom gọn người cuộn thành một khối, nhỏ bé trong không gian tĩnh mịch. Cô không thể có tình yêu, cô càng không xứng đáng được yêu bởi vì cô không phải người có dòng máu chính thống.

Darius em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh, xin lỗi tình yêu và tấm chân tình anh dàng cho em, thật sự xin lỗi.

Nếu như chúng ta cứ đâm đầu như thế thì chính tình yêu này là thứ giết chết chúng ta, em không muốn, em thà ích kỷ để bản thân được sống nhìn thấy anh hạnh phúc còn hơn là chết đi rồi không thể báo thù. Anh đã sai khi gặp em rồi Darius kính mến.

"Rainia...đừng ở trong đó trốn tránh anh nữa, em mau ra đây" Darius Vincent đứng bên ngoài gõ cửa nói vào không nhận được lời phản hồi vẫn kiên nhẫn lặp đi lặp lại như thế đến khi thiếp đi bên cạnh cửa nhà tắm.

Đến khi Nhược đi rồi, anh cũng không nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.