Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 4: |Ngoại truyện| Mạc Long Vĩ và Nhược Vũ




Nói như thế nào nhỉ, hai bọn họ vốn dĩ không liên quan đến nhau bọn họ có thể nói là một đường thẳng ngược lối có khi còn hơn cả người xa lạ ấy vậy mà Nhược Vũ uống nhầm ánh mắt nàng say cả một đời với Mạc Long Vĩ, nàng từ nhỏ khí chất thanh tao cao quý tuy luôn mang bên người những nụ cười tươi cùng tiếng cười giòn tan khiến người ta thích thú mà Mạc Long Vĩ cũng không ngoại lệ.

Hai bọn họ gặp nhau khi mới lên cao trung, đều xuất thân từ gia đình danh giá giàu có và địa vị, thành tích không xuất sắc thì cũng là hơn người bình thường, Mạc Long Vĩ là người bắt đầu mối quan hệ đáng tiếc đó chính anh là người ghi mãi cái tên Mạc Long Vĩ vào sâu trong tim của Nhược Vũ không thể xóa nhòa mà người khác cũng không thể chạm tới, mãi tận sau này Nhược Vũ mới giấu diếm cất nó vào một góc nhỏ trong trái tim yếu đuối đầy vết thương kia.

Vào mùa xuân năm nhất cao trung, Mạc Long Vĩ được gửi tới Nhược gia ở rất lâu rất rất lâu đến nỗi người ngoài ngộ tưởng anh là thành viên của Nhược gia, ngay từ lúc đầu Mạc Long Vĩ đã biết say tình là thế nào, anh thích cách cô cười, cách mà cô đối xử với mọi thứ xung quanh hơn nữa anh thích gương mặt đó của cô, một gương mặt non nớt đầy xinh đẹp, lúc cười còn đặc biệt kinh diễm, Mạc Long Vĩ rất tận hưởng khoảnh khắc bên cạnh cô, tận hưởng cảm giác mà cô mang tới mà Nhược Vũ cũng rất thưởng thức cảm giác an toàn mà Mạc Long Vĩ mang lại, nó khiến con tim cô đập liên hồi mỗi khi nhìn thấy cách anh nhìn cô, một cái nhìn đầy dịu dàng và yêu thương, cô từ bé không có bạn, vì cô chỉ là con gái nuôi của Nhược gia cô cũng thừa biết Nhược Trình Tranh không thích người chị này cũng không rõ nguyên do vậy mà Mạc Long Vĩ không những không chán ghét cô như người khác còn dùng cách dịu dàng nhất đặc biệt nhất đối xử với cô, Nhược Vũ khi đó đã xác định cô nhất kiến chung tình với Mạc Long Vĩ nhưng khi cả hai luôn giữ thái độ mập mờ tình trong như đã mặt ngoài còn e thì Lộ Khiết liền xuất hiện, người như tên trong sáng thuần khiết như nước sớm mai khiến người ta mềm lòng, mà Nhược Vũ cũng biết cô so với cô ấy thập phần thua kém.

Lộ Khiết là quý nữ duy nhất của Lộ gia, mang trong mình dòng máu thượng lưu thập phần cao quý, nếu Nhược Vũ đứng bên cạnh Mạc Long Vĩ như cặp đôi thanh xuân ngọt ngào thì Lộ Khiết cùng Mạc Long Vĩ chính là vẻ đẹp hoàn hảo giới thượng lưu kia. Nhưng Nhược Vũ không biết bản thân có bao nhiêu khí chất bao nhiêu sức hút mê người càng không nhận ra bản thân cũng cao quý thập toàn thập mỹ, không hề thua kém bất cứ ai. Vì vậy mà giữa Nhược Vũ và Mạc Long Vĩ lại có sự xuất hiện của Lộ Khiết từ đó cũng xuất hiện những vết nứt trong mối quan hệ mập mờ không rõ ràng kia.

Cho đến một ngày

"Cậu có yêu tớ không"

"Có mà cũng không"

Nhược Vũ cười cười nhưng nụ cười kia đã không còn như xưa không còn là nụ cười đầy tự tin nở rộ như nắng mai chiếu sáng trái tim của Mạc Long Vĩ nữa rồi

"Cậu...có từng thích tớ không...một chút thôi?"

"Nói sao nhỉ, tớ chưa từng thích ai hết..."

Nhược Vũ nghe tới đây cũng quá rõ ràng rồi đừng tự dối lòng dối mình nữa, chưa từng thích ai vậy trong đó cũng không có cô, vẫn là nở nụ cười là một nụ cười mỉm nó còn mang một chút buồn có lẽ đây là lần cuối cô hỏi cậu như thế

"Vĩ à, cậu có nhớ tớ không, bằng một phần hai nỗi nhớ của tớ thôi cũng được" thanh âm rung rẩy Long Vĩ nghe qua bất giác đau lòng nhưng cũng nhanh chóng biến mất

"Vũ à" đây là một lời khuyên không có ý nghĩa gì, cô rõ ràng nghe được tâm ý của cậu trong đó vì sao vì sao cậu không nói thích cô, vì sao cậu không bày tỏ chứ, Mạc Long Vĩ đời đời kiếp kiếp tôi mãi trầm luân trong nỗi nhớ này.

Cho đến vài tháng sau cô vô tình biết được Mạc Long Vĩ và Lộ Khiết đang ở bên nhau, từ Pháp liền bay về thủ đô T quốc trong đêm, cô không tin những gì mình nghe được cô hoàn toàn không muốn tin, chẳng phải cậu nói cậu không thích ai hết chẳng phải cô mới là người đến trước sao chứ

"Chẳng phải tớ mới là người đến trước sao Vĩ?" cô không còn cười nữa mà khóc, cô không còn biết cười nữa ánh mắt của Mạc Long Vĩ năm đó đã mang nụ cười đẹp nhất của Nhược Vũ đi mất rồi.

"Vũ đừng loạn" Long Vĩ thật sự không biết nói gì với cô, cậu không biết bản thân nuốn gì và cần gì cậu không chắc bản thân thích Nhược Vũ cậu không  không biết gì cả.

"Loạn? Tôi đây là làm loạn sao?" Nhược Vũ bị động tới đả kinh liền điên tiết gào thét, cuối cùng còn tuyên thề đời đời kiếp kiếp không tác thành cho bọn họ, Mạc Long Vĩ ghi vào tim cô một cái lớn như vậy làm sao nói bỏ liền có thể bỏ.

"Lộ Khiết dựa vào đâu mà có được sự quan tâm của cậu dựa vào đâu mà có được cậu, dựa vào đâu dựa vào gì chứ?" Nhược Vũ hét toáng lên rồi ngồi thụp xuống nền đất dơ bẩn kia đôi mắt như trống rỗng vô hồn giờ đây cô cố chấp không chịu nghe gì đến ngất đi mới về Nhược gia.

Cô không hề biết Nhược Trình Tranh vốn ghét bỏ cô mà từ lúc thấy thân cô bất tỉnh váy quần dơ bẩn liền lao tới đấm vào mặt Mạc Long Vĩ mà Mạc Long Vĩ cũng đáp trả, tình cảnh này giống hai đứa tiểu học sinh đấm nhau, sau đó Nhược Trình Tranh không giao lưu với Mạc Long Vĩ lần nào nữa, cậu ngồi kế bên thân thể kia của cô nỉ non

"Chị..." ai mà biết được Trình Tranh cũng có bộ mặt này, cậu uất ức vì sao cô chưa bao giờ vì cậu làm như thế vì sao Mạc Long Vĩ dựa vào cái gì mà ăn hiếp chị của cậu đến ba lần bảy lượt như thế dựa vào đâu chứ

Không lâu sau đó Nhược Vũ liền lên hàng loạt kế hoạch tiêu diệt Lộ Khiết nhưng cuối cùng cô vẫn là phát điên rồi bị đưa vào trại tâm thần, kết quả không biết do tự sát hay bị sát hại mà từ tầng 19 xuống thịt nát xương tan, một mỹ nhân như thế có chút uổng phí.

"Hoa trôi hữu ý

Nước chảy vô tình"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.