Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 38: "Cô là đang nôn nóng lên giường cùng tôi à?"




Mấy năm qua nước ngoài du học, một thân một mình Nhược Quang Dao đã sớm tiếp xúc chuyện trai gái, nỗi nhớ Nhược Vũ đang nhen nhóm trong lòng lại nhờ cô thư ký mà bùng lên khiến anh ta có chút bực tức.

Ánh mắt kia làm sao Nhược Quang Dao không nhận ra chứ, chờ một chút nữa thôi cũng sẽ tiếp xúc da thịt.

"Nhược tổng, đây..." càng nói cô ấy lại càng cúi người xuống bàn, đứng đối diện Nhược Quang Dao, đôi gò bồng to tròn sớm đã lấp ló trước mắt anh. Nhược Quang Dao cũng rất thưởng thức.

Thấy Nhược Quang Dao đôi mắt có chút nhìn tới bộ ngực đó, nữ thư ký kia trong lòng như mở đường càng nóng lòng hơn trực tiếp đi vòng qua đứng kế bên Nhược Quang Dao nhân lúc anh ta đang xem xét mấy cái dự án.

"Nhược tổng à, anh đang khó chịu sao..." nữ thư ký kia to gan lấy đôi tay mềm mại như không xương xoa xoa bóp bóp vai cổ Nhược Quang Dao

"Cô...là đang nôn nóng lên giường cùng tôi à?" Nhược Quang Dao mắt không nhìn cô ta, tay vẫn cầm mấy xấp tài liệu, giọng nói có chút mỉa mai

"Ngài thật là..." nữ thư ký kia càng lấn tới tay bắt lấy khuôn mặt anh, Nhược Quang Dao bắt lấy thân cô tay dắt đến mở cửa phòng nghỉ kế phòng làm việc, khóa cửa

Tịnh Hương, cô ta từ lần đầu phỏng vấn sớm đã nghĩ tới việc lên giường cùng Nhược Quang Dao, từng nghĩ tới việc anh yêu thương cô, chăm sóc cô, tới đây thôi Tịnh Hương lại càng có ham muốn mãnh liệt, cô dựa người vào cánh cửa, định hướng tới hôn lên đôi môi kia của Nhược Quang Dao liền bị anh tóm mạnh khuôn mặt ấy.

"Cô theo tôi bao lâu rồi?" hai tay anh ôm eo, còn vừa xoa xoa nắn nắn đôi gò bồng to tròn kia, khiến Tịnh Hương chưa bao lâu đã chảy ra nước

"Đã...đã nửa năm"

"Vậy cô không biết, tôi không cho người khác hôn môi sao?" Nhược Quang Dao nói tới đây tay càng dùng lực mạnh bóp tới, khiến cô ấy hít một hơi khí lạnh

"Vâng Nhược tổng"

Nhược Quang Dao thẳng tay đi xuống chân váy, mò vào trong sờ sờ vào quần lót khẽ cười

"Cô như vậy đã có nước rồi?"

Cô ta đã sớm không chịu nổi nữa rồi, hai chân càng đan vào nhau, tay của Nhược Quang Dao càng đụng tới chỗ đó khiến Tịnh Hương có một chút khoái cảm rên rỉ nhè nhẹ

"Nhược tổng, xin anh" đôi mắt ướt át ngẩn lên nhìn anh, mà Nhược Quang Dao chỉ lạnh lùng nhìn tới, cô nàng Tịnh Hương này nét mặt có chút giống Nhược Vũ

"Được thôi" Nhược Quang Dao áp lưng cô ta tựa vào cánh cửa, bản thân cởi khóa quần lôi ra tiểu Quang Dao, nhìn thấy cái đó Tịnh Hương có chút nóng lòng, to như vậy sẽ sướng chết cô ta.

Không có màng dạo đầu, không có ôn nhu quan hệ, chỉ có một lần đút vào thật sâu cũng không có thả lỏng nghỉ ngơi khiến cho Tịnh Hương ban đầu có chút chật vật thích ứng, hét lên một tiếng không quá lớn sau đó liền một đoạn âm thanh rên rỉ đỏ tai.

Nhược Quang Dao nâng hai chân cô ta lên, Tịnh Hương quấn lấy chân vào hông anh ta, tư thế này càng mang lại khoái cảm làm tình càng khiến dương vật đi vào sâu hơn. Cứ rút ra đút vào Tịnh Hương sớm đã lên đỉnh nhưng mà Nhược Quang Dao vẫn chưa.

Anh ta di chuyển tới chiếc giường to trong phòng, anh nằm ở dưới bắt cô ta ngồi phía trên tự vận động, hai quả ngực cứ thế mà lắc lư lên xuống, Nhược Quang Dao nắm lấy mà xoa, nắn.

Cảm thấy không đủ Nhược Quang Dao trở người đem Tịnh Hương nằm sấp lên bàn làm việc, may mắn vật tư không nhiều cũng không cản trở bọn họ, cứ như vậy dâm thủy cứ chảy hết xuống từ đôi chân trắng nõn của Tịnh Hương xuống sàn nhà.

Cuối cùng cả hai đều cùng nhau lên đỉnh, Tịnh Hương không còn chút sức nằm sấp trên mặt bàn, Nhược Quang Dao xem ra còn chút lương tâm đem cô ấy trở vào trong phòng, bản thân lại đi vệ sinh thân thể, anh còn phải qua Mỹ với Nhược Vũ.

"Tốt nhất cô nên ra khỏi đây sau 1 tiếng nữa" Nhược Quang Dao lau lau tóc hướng tới cô gái đang nằm trên giường kia, anh biết đối với năng lực của Tịnh Hương thì còn dư sức.

"Nhược tổng, ngài chẳng có lương tâm gì cả" Tịnh Hương không nghe ra tâm tình của Nhược Quang Dao liền giở giọng trách móc

Nhược Quang Dao nhướng mày, Tịnh Hương này cũng có thể nói được câu đó sao?

"Cô là ai mà phải để tôi có lương tâm?"

"Ngài..." Tịnh Hương đứng dậy, quần áo xộc xệch, biết bản thân nói sai liền vội vàng ngay ngắn

"Tốt nhất nên ra khỏi đây, tôi không còn kiên nhẫn đâu" Nhược Quang Dao nhìn đồng hồ, đã quá trễ rồi, anh còn phải qua Mỹ

"Vâng Nhược tổng" Tịnh Hương bước ra, đóng cửa, khuôn mặt vừa nảy còn e dè ngại ngùng bây giờ lại có chút tức giận, cô ta vậy mà bị đuổi khỏi đó? Với cái thân hình và kỹ năng kia cũng không khiến Nhược Quang Dao để mắt tới ư? Chưa bao giờ Tịnh Hương cô gặp trường hợp này, thật sự là chưa bao giờ!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.