Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 32: "Con sẽ qua Mỹ du học"




Nhược Vũ ngồi trên ghế sofa lớn giữa phòng ngủ, trên người là chiếc laptop đang hoạt động, Nhược Vũ click chuột tìm kiếm gì đó, màn hình hiện ra môt loạt kết quả, híp mắt hài lòng. Lần này Nhược Vũ sẽ du học ở một đại học Mỹ, cô định sau sẽ trở về giúp bố mẹ Nhược tiếp quản Nhược thị bởi vì Nhược Quang Dao đã tự lập, Nhược thị hiện đang không có người thừa kế, Nhược Trình Tranh càng không có hứng thú cậu ấy có ước mơ riêng, đó cũng là một trong những lý do ba mẹ Nhược lựa chọn Nhược Vũ và yêu thương cô như thế. Dù sao đi nữa Nhược Vũ cô không có ước mơ riêng, tiếp quản công việc gia đình cũng rất tốt.

Cô muốn báo một tiếng tới ba mẹ Nhược.

"Ba, mẹ, con dự định sẽ qua Mỹ, học chuyên ngành sau đó sẽ tiếp quản công ty" Nhược Vũ tay đan tay trên đầu gối, lưng thẳng mắt nhìn ba mẹ Nhược ngồi đối diện.

"Không được"

"Không"

"Được"

Ba giọng nói vang lên, chỉ có ba Nhược là đồng ý không chút suy nghĩ, mẹ Nhược ánh mắt xen chút lo lắng tay nắm bàn tay Nhược Vũ không đồng ý, Nhược Trình Tranh đang cầm quả táo ánh mắt nhíu thành một đoàn, trực tiếp phản đối.

Nhược Vũ ngơ ra, chỉ là qua đó học tập rồi trở về thôi mà.

"Mẹ, ba cũng đã đồng ý rồi, con gái có thể tự lập, mẹ không cần quá lo lắng đâu mà" Nhược Vũ nắm nắm tay bà, mỉm cười nói

"Tôi cảm thấy để con bé qua đó cũng tốt, nếu được sẽ để nó ở bên đó làm quen với chi nhánh bên đấy sau hẳn trở về trụ sở chính bên này" ba Nhược cầm tách trà nói nói, điều này Nhược Vũ cũng chưa dám nghĩ tới, ý lão ba nói có lẽ sẽ cho cô biến mất dài hạn, hơn 4 năm du học chính là làm việc ở bên đó sao?

"Ông...ông muốn bức chết tôi đúng không lão Nhược" mẹ Nhược mắt ướt át quay người trách cứ lão ba, Nhược Vũ cũng ngơ ngác nhưng mà có lẽ đó cũng là một cơ hội tốt

"Mẹ, con thấy rất tốt, mỗi năm con có thể trở về mà, hơn nữa chúng ta có thể video call không phải sao" Nhược Vũ vỗ vỗ lưng bà khuyên nhủ, ôi mẹ yêu của cô cũng thật yêu thương cô quá rồi

"Không được là không được, anh Quang Dao con vừa về chưa đầy một năm con lại muốn xa anh ấy à, không thích anh Quang Dao nữa sao" mẹ Nhược vẫn không đồng ý, Nhược Trình Tranh bên cạnh đã buông trái táo lúc nào cũng góp ý phản đối mạnh mẽ

"Đúng rồi, Vũ đừng đi"

"Hồ nháo, hai người các người cứ như thế, làm sao con bé có thể thăng tiến, làm sao có thể trưởng thành chứ!" ba Nhược trầm giọng tức giận, hai người này hồ đồ, thật sự rất hồ đồ

"Con không đồng ý!" Nhược Trình Tranh khoanh tay nhăn mặt lớn tiếng, chị của cậu lại có thể tự mình qua đất Mỹ, làm sao cậu yên tâm.

"Con thôi đi Trình Tranh, bản thân không muốn tiếp quản Nhược thị thì để chị mình, con cứ lo đến bản thân thì hơn, con tốt nhất nên làm ra trò trống, thất bại thì tự giác đến Nhược thị làm việc" ba Nhược thật sự tức giận quát Nhược Trình Tranh, mẹ Nhược lập tức im lặng, mắt vẫn rơi nước mắt, bà thật sự không nỡ

"Ba thật là!!!" Nhược Trình Tranh thẹn quá hóa giận đùng đùng đứng dậy bước lên phòng, Nhược Vũ tâm trạng khó nói nhìn theo, mong mọi chuyện đều ổn.

"Con định khi nào sẽ đi" ba Nhược lấy lại bình tĩnh nhìn Nhược Vũ, ông sớm đã hài lòng về cô, có cầu tiến sẽ thành công, cho nên ông mới nhận Nhược làm nhị tiểu thư Nhược gia.

"Nếu không có gì phát sinh, tháng sau con sẽ đi" Nhược Vũ nhìn lão ba giọng nói đều đều phát ra.

"Ừ, nếu mỗi năm bận quá không cần về, bên đó hết tiền thì bảo lão Lý, ba sẽ chuyển tiền qua, nhớ phải nói đấy" Nhược ba có ý định đứng lên, Nhược biết né qua một bên gật đầu đồng ý.

Thở phào một hơi Nhược Vũ cũng đứng lên đi về phòng. Hai tuần nữa thôi cô phải qua Mỹ rồi, thủ tục nhập học sớm đã được duyệt, chỉ cần qua đó an phận học tốt chuyên ngành, suy nghĩ một chút, cô làm sao không nghe ra ý tứ của Nhược tổng đây, ông ấy chính là muốn cô an phận bên đó tiếp quản chi nhánh không cần trở về đây, có lẽ hai tuần này là hai tuần cuối cùng cô ở bên các thành viên Nhược gia rồi

Nhược Quang Dao tan tầm trở về thấy bầu không khí bữa cơm hôm nay có vẻ nặng nề, ho khan nhìn qua Nhược Vũ thấy cô cũng chỉ cúi đầu biết đến chén cơm của mình, Nhược Quang Dao nhìn qua Nhược Trình Tranh thấy cậu ta đũa còn không thèm đụng, mẹ Nhược thì không thấy đâu rồi. Chỉ có ba Nhược là ra sức ăn ngon miệng khi thì gắp thịt khi thì uống canh, hoàn toàn không bị bầu không khí này ảnh hưởng.

"Cái gì? Em nói Vũ sẽ qua Mỹ?" Nhược Quang Dao đứng ngay lan can tay cầm điếu thuốc hỏi Nhược Trình Tranh kế bên.

"Phải" Nhược Trình Tranh khó chịu khói thuốc càng khó chịu chuyện Nhược Vũ bực tức khẳng định

"Chậc..." chậc miệng Nhược Quang Dao liền không có nói gì sau đó, anh biết lão ba đã định thì cách nào cũng không thay đổi được, có là Nhược Trình Tranh chấp nhận tiếp quản Nhược thị cũng không đổi ý. Làm sao mà khó chịu quá!

"Về phòng đi" Nhược Quang Dao nhả khói thuốc ra mắt bận nhìn bầu trời đen mà đuổi người

"Em đến kêu anh giải quyết mà anh còn đuổi em về?" Nhược Trình Tranh càng bực bội hơn lớn tiếng mắng Nhược Quang Dao, mà Nhược Quang Dao căn bản không quan tâm đứa em khùng điên này chủ động đi thẳng vào nhà tắm còn bảo một câu

"Lão già đã nói thế em có uy hiếp cũng không làm gì được đâu" còn vẫy vẫy tay tạm biệt, Nhược Trình Tranh đứng đó hồi lâu cũng trở về phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.