Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 12: Cô phong miễu miễu




Mặt trời ló dạng, Tiểu Vân đứng dưới chân núi Hoa Sơn, ngẩng đầu nhìn lên dãy núi hùng vĩ. Mỗi lần đứng trên đỉnh Hoa Sơn, độ sâu vạn trượng đều bị mây che phủ.

Hôm nay đứng dưới nhìn lên đỉnh cao mây mờ, nàng mới biết thế nào là nhìn mà thấy sợ.

Nàng biết bay nhưng chỉ là độ cao cách mặt đất mười mấy mét đã là cực hạn với nàng rồi, đối diện với những dãy núi đá hiểm trở dị thường, đến nơi đặt chân cũng không thấy có, bay lên có vẻ là một chuyện không tưởng.

Nhưng dù có nguy hiểm thế nào nàng vẫn vẫn lên trên, nàng muốn đi xem mặt trời lặn, muốn ngắm nhìn các vì sao, nàng muốn lên đỉnh núi đợi chàng, muốn chứng minh rằng khoảng cách giữa bọn họ không phải núi cao vạn trượng này có thể chia cắt được.

Những ngày gần đây, nàng đã từng vô số lần nói với bản thân: “Từ bỏ đi! Chúng ta không thể nào...”

Nhưng tình cảm đâu phải nói từ bỏ là có thể từ bỏ được? Bất luận là ánh mặt trời sáng lạn hay mưa đêm bão bùng, bất luận là lúc tỉnh hay trong mộng, hình bóng Hiên cũng đều chiếm trọn lấy tâm trí nàng, trải qua nửa tháng đấu tranh tư tưởng, nàng đã quyết định rồi.

Tình cảm này dẫu phải đối mặt với bao nhiêu đau khổ và gian nan, nàng cũng sẽ không lùi bước, cho dù có phải thịt nát xương tan ở đây, nàng cũng không hối hận, ít nhất nàng đã từng nỗ lực hết sức mình.

Nàng phóng người phi lên một tảng đá rồi vội vàng túm lấy cành cây ở bên người, trong lòng thầm trấn an bản thân: ít nhất cũng không phải leo lên từng bước một.

Dựa vào điểm tựa dưới chân, nàng lấy đà bay lên một đoạn nữa, rõ ràng là mảng đá trông thì có vẻ đặt chân lên được, lúc thật sự giẫm xuống mới phát hiện phủ đầy rêu xanh, nàng trượt chân một cái, cảm giác trời đất như quay cuồng, đến lúc tỉnh lại mới phát hiện mình đã ngã trở lại mặt đất.

Nàng xoa xoa vết thương trên cơ thể và cánh tay bị rách, vận khí giữ chặt mạch, cắn răng đứng lên.

“Ta sẽ không bỏ cuộc đâu, vì chàng, ta nhất định sẽ lên đó.” Nàng hét lên về phía đỉnh núi, tiếng vọng trở lại bên tai nàng như đang cổ vũ nàng kiên trì đi tiếp.

Sau khi đi một vòng Hoa Sơn, nàng quyết định chọn một góc khác nhìn có vẻ bằng phẳng hơn. Nhưng đến khi thật sự leo lên mới phát hiện rằng không dễ dàng hơn vị trí vừa nãy được bao nhiêu. Trên đá phủ đầy rong rêu, đặt chân xuống vô cùng khó nhọc, càng khó mà làm điểm tựa để bay lên.

Vừa nãy bay lên mấy lần, trên vách núi đã không còn chỗ đặt chân nữa, nàng miễn cưỡng ôm lấy một cành tùng bách, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, một mảng trắng xám, ngẩng đầu lên, trên đỉnh đều là mây xanh, khoảng cách còn quá xa như vậy.

Nghỉ ngơi một lúc, lấy hết can đảm, nàng lại bay lên lần nữa.

Đỉnh núi còn xa xăm không thấy đâu, tay nàng đã bị những cành cây, mỏm đá cứa vào trầy xước chằng chịt, bên tai nàng những trận gió không ngừng thổi phần phật khiến nàng không khỏi sợ hãi hoảng hồn. Hơn nữa càng lên cao càng cảm thấy như có một lực hút muốn hút nàng ngược trở lại.

“Ta nhất định có thể leo lên trên, chỉ cần lên trên được, ta sẽ nói cho chàng biết, ta yêu chàng! Bất luận bao nhiêu gian khổ ta cũng sẽ cùng chàng vượt qua.” Nói xong nàng dường như có nguồn sức mạnh vô tận, khong sợ hãi nữa, cũng không do dự nữa, dù là mỏm đá cao sắc nhọn dựng đứng nguy hiểm hơn nữa nàng cũng từng chút từng chút một nhích lên.

Dưới chân núi, một đôi mắt thương cảm đang âm thầm dõi theo nàng, nhìn thấy cành cây cứa rách y phục của nàng, lại nhìn những vết máu dính trên mô đá, nhìn nàng vô số lần trượt chân nguy hiểm, sau khi đứng vững lại tiếp tục kiên định leo lên.

Chàng đau khổ lẩm bẩm. “Là do nàng ngốc hay là nàng điên rồi? Ta căn bản không đáng để nàng làm như vậy, cũng căn bản không thể cho nàng điều mà nàng mong muốn!”

................

Khi vệt nắng cuối cùng phản chiếu những sắc màu rực rỡ lên những đám mây trắng xung quanh, Tiểu Vân đã leo lên được đỉnh Hoa Sơn, nàng phấn khích vẫy vẫy bàn tay đầy máu, ngước về phía vầng thái dương mà cười, một nụ cười rạng rỡ chói lóa hơn cả ánh mặt trời.

“Em đã làm được rồi, Hiên, em đã có thể lên đỉnh Hoa Sơn để ngắm hoàng hôn rồi! Em biết chàng đang ở đây, chàng ra đây đi!”

Một giọng nói khàn khàn vang lên cắt đứt sự vui mừng của nàng: “Nàng làm được rồi, nhưng tiếc là chẳng có nghĩa lý gì.”

Tiểu Vân giật mình quay người lại, kinh ngạc đến mức lùi lại sau mấy bước liền. “Vương, ta...”

Vương từ từ tiến lại phía nàng, môi hắn cong lên nở một nụ cười chế nhạo.

“Ta biết nàng yêu hắn, nhưng hắn có yêu nàng không?”

“Vương...” Lần đầu tiên nàng nghe thấy giọng nói của Vương đáng sợ như vậy, dọa đến mức hai chân nàng mềm nhũn, run lên bần bật, muốn chạy trốn cũng không có sức lực để chạy trốn.

“Nàng tưởng rằng khoảng cách giữa nàng và hắn chỉ bằng độ cao của đỉnh Hoa Sơn này thôi sao? Nàng tưởng chỉ cần nàng không màng tất cả mà leo lên đỉnh cao nhất này là hắn sẽ cảm động, sẽ đồng ý đưa nàng rời khỏi Ma vực sao? Nàng tưởng rằng hắn cũng yêu nàng như nàng yêu hắn, chỉ là không có dũng khí như nàng sao? Nàng tưởng là chỉ cần nàng và hắn ở bên nhau thì kể cả bị ta truy sát, thâm chí đồng sinh cộng tử cũng cam lòng sao?

Vậy thì ta nói cho nàng biết, nàng lầm rồi!”

“Vương, ta xin ông!” Tiểu Vân hoảng sợ quỳ xuống, nước mắt giàn giụa khẩn cầu. “Hãy cho ta một cơ hội... ta thật sự yêu chàng ấy, đời này kiếp này trong lòng ta chỉ có một mình chàng, xin ông hãy tha cho ta.” Tuy nàng biết rằng cầu xin như vậy có lẽ chẳng ích gì nhưng nàng còn có thể làm gì khác được nữa?

Ma Vương tức giận kéo nàng ra sát vách núi, chỉ vào đỉnh núi bị mây bao phủ, nghiến răng nói. “Nàng có biết rằng khi nàng đang mạo hiểm tính mạng có thể sẽ thịt nát xương tan bất cứ lúc nào thì hắn đang đứng kia nhìn nàng không.”

“Ông đang nói gì? Ta không hiểu.” Nàng kinh ngạc trợn trừng mắt, Vương đang nói Hiên sao? Sao nàng không nhìn thấy?

“Đến giờ này rồi mà nàng vẫn không hiểu sao? Khoảng cách giữa hắn và nàng đâu chỉ là mấy ngàn trượng thôi đâu? Nó là cách biệt một trời một vực, hắn cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, cho dù nhìn thấy nàng bất chấp tất cả hắn cũng sẽ không chút động lòng.

Vì hắn là thần, là vị thần không máu không lệ!”

“Thần?” Nàng thật sự không hiểu, Vương nói nhất định không phải là Hiên, nhất định không phải, chàng là hỏa yêu, chàng chỉ là một yêu tinh nhát như thỏ đế mà thôi.

“Từ đầu đến cuối hắn đều chỉ là lừa gạt nàng mà thôi, đùa giỡn với nàng, hắn căn bản không có chút tình cảm nào với nàng!”

Tiểu Vân đứng đó như hóa đá, miệng nàng không ngừng lẩm bẩm. “Không thể nào, không thể nào, không phải...”

Ma Vương cầm lên bàn tay còn đang chảy máu của nàng, đau lòng nói: “Nàng tỉnh táo lại đi được không? Nàng hãy nghĩ mà xem, nếu hắn không phải là thần, ta có thể để hắn tự do với nàng như vậy sao? Nếu ta là đối thủ của hắn, ta sớm đã cho hắn tan thành trăm mảnh rồi.”

“Ta không tin!” Nàng lập tức giằng ra theo bản năng, kêu to.

“Được, nàng không tin thì cứ ở đây mà đợi hắn đi, xem xem hắn sẽ xé nát trái tim nàng như thế nào.”

Vương đi khỏi, lúc đi, bóng lưng hắn còn tràn đầy đau thương, tuyệt vọng. Thỉnh thoảng còn quay lại nhìn nàng, dường như lo lắng cho nàng, cũng có phần không nỡ, nhưng cuối cùng cũng biến mất khỏi.

Sau khi hắn đi khỏi không bao lâu thì một bóng người giống chàng từ từ bước lại gần từng bước một, bước đi rất chậm như cũng mang theo cả sự đau thương và tuyệt vọng.

“Tiểu Vân...”

Nghe thấy giọng Hiên hơi run run gọi tên nàng, trái tim nàng bỗng chốc yên bình, nàng muốn cười nhưng không hiểu sao nước mắt lại lăn dài.

Nàng không gọi to lên như trước đây, vì làm vậy căn bản không tác dụng gì, sự thật vẫn là sự thật, bất luận lựa chọn thái độ ra sao cũng đều không thể thay đổi được.

Vì vậy, nàng bình tĩnh hỏi. “Điều hắn nói là thật sao?”

“Phải.” Câu trả lời của chàng tại sao không hề có chút do dự nào?

Cho dù là một chút do dự, thì nàng cũng sẽ không cảm thấy chàng vô tình đến như vậy, tiếc là chàng hoàn toàn không chút dao động nào.

“Ta muốn hỏi: vừa nãy chàng vẫn luôn đứng dưới chân núi nhìn ta trèo lên từng bước một phải không?”

“Phải.”

Câu trả lời của chàng vẫn như trước, không chút do dự, triệt để hủy hoại tình cảm của nàng. Nàng có thể tha thứ Hiên lừa dối mình, có thể chấp nhận sự thật rằng bọn họ có duyên không phận nhưng chàng sao có thể vô tình nhìn nàng vì mình mà làm chuyện ngốc nghếch, điên rồ như vậy chứ.

“Vui không? Nhìn thấy ta bị chàng lừa cho quay cuồng như vậy có phải rất thú vị không, khiến chàng cười đến mức không khép được miệng lại phải không?”

Thấy Hiên không nói gì như ngầm khẳng định, nàng không thể kiềm chế tâm trạng của mình được nữa, nàng bước đến lay người Hiên: “Tại sao? Tại sao lại đối với ta như vậy?”

“Ta không muốn làm tổn thương nàng, ta chỉ là nghe thấy nàng bảo mình là tiểu hồ ly đáng thương nhất thế gian này nên ta mới hạ phàm xem nàng, ta chỉ muốn giúp nàng.”

“Vậy tại sao chàng không giúp ta thoát khỏi Ma Vương?”

“Đây là số mệnh của nàng, nàng là yêu, vì vậy số phận định sẵn phải đồng sinh đồng diệt tại Ma Vực. Là nàng nói, nàng chỉ muốn trước khi buông xuôi có thể tự do tự tại bay nhảy, vì vậy ta mới làm mọi cách để khiến nàng vui.”

“Nói vậy thì ta phải cảm ơn chàng rồi?” Nàng cười đau khổ, hỏi.

“Có lẽ ta đã làm sai cách rồi, ta không ngờ là nàng lại yêu ta.”

Nàng cảm giác trái tim đau đớn như bị thiêu cháy trong lửa, linh hồn nàng cũng như bị giày vò, Tiểu Mai nói không sai: khi lòng tự tôn của cô bị giẫm đạp, trái tim chân thành mà cô dành cho hắn bị coi như không đáng một xu, cô sẽ hiểu được thế nào là hận...

“Ngươi vô dục vô cầu, thanh tâm quả quyết, ngươi nghĩ rằng ai cũng vô tình vô nghĩa như mình sao!” Tiểu Vân bất lực ngồi sụp xuống đất, chỉ tay lên trời, hét lên: “Về thiên đình của ngươi đi, thu lại sự kiêu căng ngạo mạn của ngươi, ta không cần ngươi thương hại... đi đi!”

Nàng thấy Hiên vẫn không động đậy bèn đứng dậy ra sức đẩy chàng: “Đi! Còn đứng đây làm gì nữa? Ngươi muốn xem ta ngốc thế nào, ngu thế nào có phải không?”

Hiên quay người, nói nhỏ. “Ta xin lỗi! Trừ xin lỗi ra, ta không thể cho nàng bất cứ thứ gì khác. Coi như ta sai rồi, hãy quên ta đi, hắn mới là vận mệnh thực sự của nàng.”

“Cút!”

Trước khi nàng bất tỉnh nhân sự, Hiên đã đi rồi, không phải đột nhiên biến mất mà là từng bước từng bước rời đi, trước lúc đi khỏi chàng còn quay đầu lại lần nữa, trong ánh mắt tràn đầy sự day dứt.

Trong lúc mơ hồ nàng cảm giác mình dựa trên một bờ vai ấm áp, nàng biết đó không phải là Hiên, trên người Hiên có một mùi hương đặc biệt, ồ, hóa ra đó là tiên khí, chẳng trách lại khiến người ta cảm thấy thoải mái đến vậy.

Ồ, hóa ra chàng là thần tiên, chẳng trách lại ngăn cản nàng hại người, còn không cho nàng ăn thịt.

Hóa ra chàng là thần tiên, chẳng trách mà chàng lại luôn nho nhã, luôn kiêu ngạo đến vậy.

Hóa ra chàng...

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng vẫn nhớ rõ nụ cười của chàng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.