Hoàng Hậu Xấu Xí

Chương 9




Spoiler "Thả ta đi ra ngoài, các ngươi để cho ta đi ra ngoài!"

Trong cung Vân Tường, Vu Kính không ngừng đập vào cánh cửa, khàn cả giọng hô to.

Ba ngày qua, nàng vẫn bị nhốt ở nơi này, trừ cung nữ và thái y phục vụ nàng, nàng người nào cũng không thể gặp, ngay cả Long Tiếu Thiên cũng không có đến nhìn qua nàng.

Nàng cho là hắn tức giận nên không xuất hiện, nhưng ba ngày qua đi, hắn vẫn như cũ không đến nhìn nàng, cũng không để cho nàng đi ra ngoài.

"Ly Ly, chị nên làm cái gì mới tốt đây?"

Tất cả cung nữ ở đây đều là người do hắn phái tới, hoàn toàn sẽ không có người đáp ứng yêu cầu của nàng, chân chính là của nàng, cũng chỉ có Ly Ly mà thôi.

Tiểu Bạch Hồ không kiên nhẫn cào loạn cắn loạn, rõ ràng nó cũng rất tức giận khi bị nhốt ở đây.

"Tiếu Thiên hiểu lầm tỷ thích đại ca, còn tiếp tục như vậy nữa, hắn có thể gây phiền toái cho đại ca hay không?" Đây vẫn là lo lắng của Vu Kính.

Là bởi vì nàng nói bí mật cho sư phụ biết, nên mới hại đại ca sao? Nghe cung nữ phục vụ nàng nói, sư phụ vẫn bị giam như cũ, không cách nào đi ra ngoài, bản thân còn khó bảo vệ, chứ đừng nói tới cứu nàng.

Chẳng lẽ. . . . . . Nàng thật sự là người mang lại xuôi xẻo sao?

Tiểu Bạch Hồ không để ý tới sắc mặt tái nhợt vì lo lắng của nàng, cắn làn váy nàng kéo nàng hướng bên cạnh đi tới, sau đó nhảy lên bàn, cắn bút lông thả lên trên bàn.

"Em muốn tỷ viết thư?" Nàng cũng từng nghĩ qua, nhưng nàng hoàn toàn không có cách nào truyền thư đi ra ngoài.

Tiểu Bạch Hồ nhảy mấy cái, bất mãn trừng mắt nàng.

"Tỷ hiểu rồi." Ly Ly là muốn giúp nàng đưa thư ra bên ngoài sao, Vu Kính không thể làm gì khác hơn là cầm bút nhanh chóng viết.

"Như vậy liền viết thư cho sư phụ đi, điều này rất quan trọng với tỷ, nhất định sẽ có biện pháp." Ở trong cung, trừ Long Tiếu Thiên ra, nàng có thể lệ thuộc vào cũng chỉ có sư phụ mà thôi.

"Vương huynh, sao huynh có thể nhốt Kính Nhi lại!"

Phịch một tiếng, bởi vì chạy quá nhanh đến nỗi quên vượt qua ngưỡng cửa thật cao, Long Thiên Vũ cứ như vậy thành kính hành đại lễ đầu rạp xuống đất.

"Ai cho muội ra ngoài?" Long Tiếu Thiên nghiêm nghị trong con mắt không chút khách khí liếc về hướng thị về chạy phía sau nàng tới.

Bốn thị vệ tâm cả kinh, ngay tức khắc quỳ xuống nhận tội.

"Là muội uy hiếp bọn họ để cho muội ra ngoài." Nàng đã nói qua có chuyện gì nàng sẽ phụ trách, mà bây giờ chính là thời điểm nàng nên thực hiện lời mình nói.

"Muội cho rằng cái muội nói như vậy ta liền không truy cứu tội của bọn họ sao?" Rốt cuộc chủ tử của bọn họ vẫn là hắn, người nào nên có trách nhiệm là do hắn quyết định, mà không phải nàng.

"Vương huynh không thể trách bọn họ, bọn họ cho ta ra ngoài cũng là vì huynh."

"Vì ta cái gì?"

"Muội nói, nếu không để cho muội gặp huynh, như vậy người Vương Thượng mến yêu là Kính Nhi sẽ chết." Những lời này tương đối hiệu quả, với trình độ Vương huynh quan tâm Kính Nhi, khiến người trong cung đều hiểu mệnh lệnh của hắn so ra kém mạng sống của Kính Nhi.

"Muội nói cái gì?" Ngay cả lời nói Kính Nhi sẽ chết như thế mà Thiên Vũ cũng có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, Long Tiếu Thiên thật không biết nàng còn có cái gì không dám.

"Vương huynh, huynh có thể ăn dấm của bất luận kẻ nào, cũng chỉ có người họ Vu là không nên ăn." Long Thiên Vũ tin tưởng nàng cùng Kính Nhi bị nhốt cho đến hôm nay sẽ là ngày cuối cùng.

Người họ Vu?

Lời nói của Long Thiên Vũ giống như một đạo ánh sáng xuyên qua đầu Long Tiếu Thiên, một ý nghĩ gần như muốn thoát ra trong tầng tầng sương mù kia. "Muội muốn nói gì?"

"Muội không thể nói cái gì, muội đã đáp ứng với Kính Nhi tuyệt đối không nói ra, Thiên Vũ chỉ có thể nói cho huynh biết, nếu như muội là Kính Nhi, như vậy Vương huynh chính là một nửa Vu Thế Doãn." Như vậy, hắn nên biết đi!

Long Tiếu Thiên đột nhiên nhớ tới Vu tướng quân quả thật cưới hai thê tử, một nửa quan hệ chứng tỏ cùng cha khác mẹ. "Bọn họ là huynh muội, Kính Nhi là nữ nhi của Vu tướng quân!"

"Muội cái gì cũng không có nói, là huynh tự mình đoán được, chuyện không liên quan đến muội." Long Thiên Vũ vội vàng phủi sạch quan hệ, nàng cũng không muốn Kính Nhi nói nàng là tiểu nhân không giữ lời hứa.

"Thì ra là như vậy." Bởi như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã có đáp án. Kính Nhi đối với Vu Thế Doãn chẳng qua là tình cảm huynh muội, vậy mà hắn lại hiểu lầm nàng. Hắn không có suy nghĩ nhiều đứng dậy lập tức chạy ra ngoài.

Thấy Vương huynh xông ra ngoài, Long Thiên Vũ cũng vội vàng theo ở phía sau. Không cần nói cũng biết, hắn là muốn đi tìm Kính Nhi.

"Vương huynh, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Kính Nhi sẽ khó chịu khổ sở."

"Muội chỉ cần quản tốt miệng của chính mình là được."

"Huynh như thế nào lại nói như vậy, muội là bất đắc dĩ mới nói cho huynh, ai bảo huynh ăn dấm lung tung." Hơn nữa còn tức giận nhốt hai người các nàng, nàng và Kính Nhi đều yêu thích chạy chơi ở bên ngoài, hành động này của hắn không thể nghi ngờ là làm cho hai người bọn họ buồn chết.

"Kính Nhi chịu nói thân thế của nàng cho muội biết, đối với ta lại một chữ cũng không chịu tiết lộ." Vì thế, hắn cảm thấy đau lòng không chịu nổi, chẳng lẽ trong lòng nàng hắn so với Thiên Vũ không đáng giá để nàng tín nhiệm sao?

"Vương huynh, huynh chẳng lẽ ngay cả muội huynh đều muốn ăn dấm sao?" Hắn như thế nào càng ngày càng đố kị rồi hả? "Nếu huynh giống như muội, uy hiếp nàng muốn lôi Vu Thế Doãn xuống thiến, Kính Nhi sẽ nói cho huynh biết." Thủ đoạn tuy tàn nhẫn, bất quá hiệu quả rất tốt.

Liếc nàng một cái, bước chân Long Tiếu Thiên vẫn như cũ chạy như bay về phía trước.

"Muội cùng tới đây làm cái gì?" Chẳng lẽ nàng không biết hắn nghĩ muốn một mình cùng Kính Nhi ở một chỗ?

"Muội chừng mấy ngày không nhìn thấy Kính Nhi rồi, cho muội nhìn mỹ nhân bổ mắt không được sao?" Nếu có thể, nàng còn muốn ôm nàng ấy mấy cái!

"Liếc mắt xong thì cút về cho ta, ta chưa nói tha thứ cho muội chuyện tự ý mang Kính Nhi xuất cung." Đừng tưởng rằng hắn sẽ bởi vì nàng báo cho thân thế của Kính Nhi mà quên nàng đã phạm phải lỗi gì.

"Vương huynh, lúc này huynh chỉ cần nghĩ đến Kính Nhi là tốt rồi, về phần muội, huynh có thể tạm thời quên sự tồn tại của muội được không." Ngay cả lỗi nàng phạm phải cũng đều quên hết là tốt nhất.

"Tốt lắm, càng kéo thời gian tội càng nặng."

"Nha? Như thế nào lại như vậy. . . . . ."

"Muội làm sao. . . . . . Vương huynh, Kính Nhi không thấy!" Long Thiên Vũ đối với Long Tiếu Thiên kêu to.

"Ta có mắt sẽ chính mình nhìn." Long Tiếu Thiên cắn răng nghiến lợi nhìn tẩm cung trống rỗng, ở ngoài cửa có thị vệ trông chừng, dưới tình huống phòng khách cũng có cung nữ phục vụ, nàng có thể nào không dấu vết biến mất?

"Làm sao có thể! Nhiều người như vậy trông giữ, ngay cả muội cũng không có biện pháp bước ra cửa phòng nửa bước, Kính Nhi làm sao có thể. . . . . . Vương huynh, huynh làm cái gì?" Long Thiên Vũ nhìn hắn lật đông đụng tây (lục lọi lung tung), không nhịn được hoài nghi hắn chẳng lẽ cho là Kính Nhi núp ở trong bình hoa hoặc trong cây cột!

Xong đời, Kính Nhi làm cho Vương huynh hồ đồ rồi.

"Thiên Vũ, mật đạo trong phòng muội ở đâu? Làm sao để mở? !" Long Tiếu Thiên đột nhiên hỏi.

Vừa hỏi xong cái này, Long Thiên Vũ lập tức hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì.

"Huynh hoài nghi cung Vân Tường này cũng có mật đạo?" Long Thiên Vũ cặp mắt lóe ra vẻ hưng phấn.

"Nếu Kính Nhi thật sự xuất cung, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng tìm được nàng." Nếu không lấy dung nhan xinh đẹp của nàng, chỉ sợ sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái không cần thiết.

"Ly Ly cũng không thấy nữa, sau khi giao thư cho muội nó liền chạy mất, nhất định là mang theo Kính Nhi rời đi!" Ly Ly có biện pháp mình chạy vào trong cung, nhất định cũng có biện pháp chạy ra khỏi cung! Nói không chừng, nó biết mật đạo so với bọn họ còn nhiều hơn. Mà Kính Nhi, có thể là được Ly Ly mang ra ngoài rồi!

Long Tiếu Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì. "Người đâu.

"Dư Nhi, uống thuốc trước được không?" Bên giường, Vu tướng quân bưng một chén thuốc, tận tình khuyên bảo thê tử bị bệnh ở trên giường.

Trên giường Dư phu nhân cũng không nhúc nhích nhìn lấy phía trên, đối với trượng phu hiếm khi ăn nói khép nép làm như không thấy, giờ phút này trong lòng nàng chỉ nghĩ đến nữ nhi bảo bối đã mất tích hơn hai tháng.

"Ta cho nàng ăn."

"Đừng đụng ta." Rốt cuộc Dư phu nhân cũng mở miệng nói chuyện, nhưng trong giọng nói cũng là lạnh lùng chưa bao giờ có, hơn nữa đối tượng còn là trượng phu kết hôn với nàng gần hai mươi năm.

"Dư nhi." Hắn là người làm chủ gia đình, lời nói luôn luôn là mệnh lệnh tuyệt đối không cho phép cãi lại, nhưng hắn lại không thể làm gì với nàng, bởi vì nàng đang bị bệnh ở trên giường, hắn nên chịu tất cả trách nhiệm.

"Di nương, người không ăn không uống như vậy Kính Nhi cũng sẽ không trở lại, tại sao người phải khổ như thế chứ?" Vu Phù Dung nhìn không được, nàng không biết “Tiểu Hắc” quỷ kia có chỗ nào tốt, lại có thể khiến di nương vì nàng bệnh thành bộ dạng này.

"Phù Dung, ngươi đừng lắm mồm." Vu Hương Lan trợn mắt nhìn muội muội một cái, sau đó thân thiết quỳ gối ở bên giường, nắm lấy tay của Dư phu nhân. "Di nương, Kính Nhi muội muội nhất định sẽ trở lại bên người ngài, nếu để cho nàng nhìn thấy ngài vì nàng mà bị bệnh, Kính Nhi nhất định sẽ rất khổ sở."

Mọi người đều biết, mặc dù phụ thân bình thường giống như không quan tâm di nương, nhưng vào lúc đêm khuya yên tĩnh hắn lại đến Lan Uyển thăm mẹ con các nàng, thậm chí mỗi khi mang về cái gì tốt cũng đều chọn trước cái tốt nhất đưa đến Lan Uyển, cha là thật yêu thích di nương, nếu không phải là vì Kính Nhi. . . . . . Ai, di nương ngày thường xinh đẹp như vậy, tại sao sinh ra Kính Nhi nữ nhi xấu như vậy, ngay cả nàng cũng không nhịn được hoài nghi, Kính Nhi thật là con của cha cùng di nương sinh ra sao?

"Đúng vậy, phu nhân, ngài trước tiên phải bồi bổ thân thể thật tốt, mới có sức khỏe chờ Kính Nhi tiểu thư trở lại." Nhìn bộ dạng không còn sức sống của phu nhân, nha hoàn bên cạnh cũng khó nén nước mắt.

"Dư Nhi, uống thuốc trước có được hay không?" Nhìn thấy lời nói của mọi người tựa hồ tác động đến thê tử, Vu tướng quân tính toán thử cho nàng ăn lại lần nữa.

"Ngươi hoàn toàn là không có phái người đi tìm Kính Nhi." Dư phu nhân mở miệng lần nữa, mặc dù hơi thở mong manh, nhưng tính khí quật cường cũng xuyên thấu qua giọng nói lạnh nhạt chỉ trích Vu tướng quân vô tình.

Nàng biết, hắn hoàn toàn không hi vọng Kính Nhi trở về, vì giữ lấy tính mạng những người khác, hắn thậm chí ngay cả thử một lần tiếp nhận Kính Nhi cũng không có; hiện tại, Kính Nhi không tạo nên uy hiếp đối với hắn, vì sao hắn vẫn không muốn tiếp nhận nó, nó là nữ nhi ruột thịt của hắn mà!

"Dư nhi, nàng biết nổi khổ tâm của ta không phải sao?" Đối với mẹ con các nàng, hắn thật sâu cảm thấy hổ thẹn, nhưng hắn có thể vứt bỏ cả một đại gia đình không để ý sao?

"Nổi khổ tâm buồn cười của chàng chẳng qua chỉ là lo sợ vớ vẩn thôi, chàng hoàn toàn không có tư cách là cha của Kính Nhi." Nàng chưa bao giờ hối hận gả cho hắn, nhưng kể từ sau khi con gái mất tích, nàng cảm nhận sâu sắc, lúc đầu không nên quen biết hắn. "Ta mệt mỏi, các người đi đi."

Vu tướng quân quay đầu nhìn về phía đại phu bên cạnh, "Ngoại trừ để cho nàng uống nước thuốc, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác chữa trị bệnh của nàng sao?"

Đại phu bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Bệnh nhân lại không phối hợp chữa trị, cho dù đại phu bọn họ có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng là anh hùng không đất dụng võ (người có tài nhưng không có điều kiện để bộc lộ tài năng).

Xem bộ dạng đại phu, mọi người trong lòng đều hiểu, những ngày còn lại của Dư phu nhân chỉ sợ là không nhiều lắm.

"Dư nhi, tin tưởng ta một lần cuối cùng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn uống xong thuốc, ta lập tức phái người đi tìm Kính Nhi." Vu tướng quân gấp gáp, hắn không thể để cho nàng cứ thế rời đi hắn.

Dư phu nhân trả lời chính là nhắm hai mắt lại, bất kể hắn nói gì, làm bao nhiêu cam kết, nàng đều sẽ không tin tưởng hắn nữa.

"Dư nhi, nàng mở mắt ra nhìn ta, Dư nhi!" Ở trên sa trường giết vô số quân địch hắn cũng chưa từng cảm thấy hoảng sợ, nhưng giờ phút này nhìn khuôn mặt tái nhợt của thê tử, hắn lại có thể cảm thấy vô cùng bất an, sợ nàng ngủ một giấc sẽ vĩnh viễn mất đi nàng!

Đột nhiên một giọng nói rất nhỏ vang lên, tiếp theo là từng tiếng hút khí.

Vu tướng quân không kiên nhẫn nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, vừa nhìn, hắn cũng dời không được tầm mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô nương xinh đẹp đột nhiên xuất hiện bên trong phòng.

"Mọi người như thế nào đều ở đây?"

Mỹ nhân lên tiếng, giọng nói của nàng êm tai dễ nghe, ai cũng không dám trả lời, giống như nếu trả lời sẽ làm cho cô nương xinh đẹp như tiên nữ này chạy mất.

Vu Kính không hiểu nhìn những người nhà vừa quen thuộc lại xa lạ trước mặt này, khi tầm mắt nàng rơi vào mẫu thân đang nằm trên giường thì tâm cả kinh, lập tức xông đến bên giường. "Mẹ."

"Mẹ?" Nghe nàng gọi, mọi người không dám tin nhìn cô nương xinh đẹp tuyệt trần trước mắt.

"Mẹ, người thế nào, đã xảy ra chuyện gì, tại sao mẹ gầy như vậy chứ? Mẹ tỉnh tỉnh!" Nước mắt tràn mi, lúc này Vu Kính cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ sợ mẫu thân cứ như vậy bỏ nàng đi.

Giống như nghe được tiếng gọi của nàng, lông mi đóng chặt của Dư phu nhân giật giật, chậm rãi mở ra.

"Mẹ! Mẹ nhìn con đi, con là Kính Nhi! Kính Nhi trở về tìm mẹ, mẹ sờ sờ." Kéo lấy bàn tay mẫu thân để bên má, Vu Kính nước mắt vẫn rơi không ngừng.

"Kính Nhi?" Tất cả mọi người không thể tin được nàng là cô nương vừa đen vừa xấu, Kính Nhi.

Chỉ có Vu tướng quân tin tưởng người trước mắt thật là nữ nhi đã mất tích hơn hai tháng của mình, trừ kinh ngạc, trong lòng hắn còn có nhiều cảm xúc phức tạp tập hợp lại.

"Kính. . . . . . Kính Nhi?" Dư phu nhân trừng mắt nhìn, lúc này mới thấy rõ người con gái xinh đẹp không tỳ vết ở trước mắt là Kính Nhi của nàng. "Kính Nhi, thật sự là con." Đúng vậy, con bé chính là Kính Nhi, cuối cùng con gái của nàng cũng trở về bên cạnh nàng rồi.

"Đúng vậy, Kính Nhi trở về rồi. Mẹ, tại sao mẹ biến thành như vậy? Là bởi vì Kính Nhi sao?" Là bởi vì nàng vô cớ mất tích mới làm hại mẹ bị bệnh sao?

"Đừng khóc, mẹ rất nhanh sẽ khỏe lại, Kính Nhi đừng khóc." Nhìn thấy nữ nhi bảo bối, bệnh tình Dư phu nhân đã tốt hơn một nửa.

"Thật?"

"Thật, ngoan, đừng khóc, con khóc mẹ rất đau lòng." Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con gái, trên dung nhan tái nhợt của Dư phu nhân hiện lên một nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp. "Nói cho mẹ nghe, mấy ngày nay con đã đi nơi nào? Là ai giúp con khôi phục thành (hà để nguyên văn án vì ko biết nên dùng từ gì) như vậy?" Là ai đã nhìn ra diện mục thật sự của Kính Nhi, sau đó tiết lộ hết chân tướng sự thật mà nàng tốn bao tâm tư ẩn giấu đi?

"Kính Nhi đã bái một sư phụ, là sư phụ giúp Kính Nhi giải độc. Trừ sư phụ ra, không ai biết thân phận của Kính Nhi, mẹ không cần phải lo lắng." Nàng sợ hãi nhìn liếc nhìn phụ thân bên cạnh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn phụ thân ở khoảng cách gần như vậy, không biết phụ thân có phải vẫn còn rất ghét nàng hay không?

"Kính Nhi." Vu tướng quân khẽ gọi, không bất ngờ khi thấy nàng trợn to mắt nhìn mình. "Con mấy ngày qua có khỏe không?" Dù sao cũng là cốt nhục của chính mình, hắn muốn tuyệt tình đối với nàng là không có khả năng, mà thường ngày đối với đè nén tình cảm cũng theo lần mất tích này mà chịu rất nhiều đau khổ.

"Rất. . . . . . Rất tốt." Phụ thân bất ngờ quan tâm làm Vu Kính vừa mừng vừa sợ, nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi, sợ tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng; mà sau khi tỉnh mộng, trừ thất vọng gấp bội ra, cái gì cũng đều không có.

"Ngươi. . . . . . Thật sự là Kính Nhi? Xấu xí. . . . . . Kính Nhi?" Vu Phù Dung còn chưa dám tin tưởng, cô nương đẹp như thiên tiên trước mắt là muội muội Kính Nhi nàng xem thường nhất.

"Ừ, ta là Kính Nhi."

"Lão gia, Vương Thượng đến, Vương Thượng đến!" Gia đinh vội vội vàng vàng chạy vào thông báo.

Mọi người nghe thấy, trong lòng cả kinh.

"Vương Thượng?" Vu tướng quân không kịp ngẫm nghĩ tại sao Vương Thượng có thể tới, đã vội vàng đứng dậy đi nghênh đón, "Hương Lan, Phù Dung, mau cùng cha đến đại sảnh đi cung nghênh Vương Thượng."

"Không cần, Vu tướng quân."

Dứt lời, Long Tiếu Thiên một thân Tử Sam (quần áo màu tím) đã đi vào bên trong phòng của Dư phu nhân, nhất thời trong phòng trở nên cực kỳ nhỏ hẹp chật chội.

"Tham kiến Vương Thượng, Vương Thượng vạn an. Vi thần không biết Vương Thượng quá bộ đến hàn xá, không kịp thời cung nghênh, mong Vương Thượng thứ tội." Vì sao Vương Thượng lại đến vào lúc này?

"Bình thân, Bổn vương chẳng qua là . . . . . ."

"Chờ ta một chút! A ——"

Phanh một một tiếng, một thiếu niên chạy quá nhanh, đến nỗi đã quên vượt qua ngưỡng cửa mà ngã rạp xuống đất.

"Hắn" không phải là ai khác, chính là người luôn vội vàng hấp tấp lại nghịch ngợm luôn làm cho người khác nhức đầu Long Thiên Vũ; mà thói quen được nhận "Đại lễ" của nàng Long Tiếu Thiên cũng không có ý tứ ra tay giúp đỡ, chẳng qua là ở bên cạnh nhìn.

"Ách. . . . . . Công. . . . . . Công chúa điện hạ, người không có sao chứ?" Nhận ra thân phận của thiếu niên, sắc mặt Vu tướng quân lập tức trở nên quái dị. Trước kia nghe nhi tử thuật lại, để cho hắn đối với vị công chúa cao ngạo bày trực giác xây lên 12 vạn phần phòng bị.

"Có chuyện, đương nhiên có chuyện." Vốn là đang nằm dài trên mặt đất Long Thiên Vũ bỗng chốc nhảy dựng lên, trên mũi vẫn còn chảy máu. Nàng kéo ống tay áo tùy ý lau đi máu mũi, hung thần ác sát nói: "Gọi nữ nhi của ngươi ra cho ta!" Hoàn toàn là một bộ dạng "Trả thù".

Nữ nhi?

Vu tướng quân còn chưa kịp mở miệng trả lời, chỉ nghe thấy giọng nói của Kính Nhi.

"Sư phụ!"

Thoáng chốc, vốn là khuôn mặt hung thần ác sát lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười sáng lạng cơ hồ chói mắt hơn cả ánh mặt trời.

"Kính Nhi!" Long Thiên Vũ giang hai tay, tính toán ôm trọn người đang chạy tới, không nghĩ tới nàng ôm lại là Tiểu Bạch Hồ, "Ly Ly?" Nó tới xem náo nhiệt gì? Nàng lại không muốn ôm nó, nàng muốn ôm là Kính Nhi.

"Tiếu Thiên!" Vu Kính nhào vào trong ngực Long Tiếu Thiên, hành động này dọa sợ người nhà mới vừa gặp lại.

Tiếu Thiên! Nàng ấy lại có thể đại bất kính gọi thẳng tục danh của Vương Thượng?

Cảnh tượng kế tiếp càng làm mọi người sợ tới mức há to mồm, quên phải phản ứng như thế nào.

"Tại sao nàng lại khóc nữa?" Long Tiếu Thiên dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Vu Kính, đau lòng ôm nàng thật chặt. Đến bây giờ, lòng của hắn mới dám để xuống lo lắng sợ hãi vì nàng, hoàn hảo nàng thật sự ở chỗ này.

"Mẹ bị bệnh, đều là bởi vì Kính Nhi mất tích, là Kính Nhi hại mẹ ngã bệnh." Không biết tại sao, vừa nhìn thấy hắn, nước mắt Vu Kính ngược lại rơi càng lợi hại; mà chuyện trước kia buồn bã vì bị giam đều bởi vì bệnh của mẫu thân mà quẳng ra sau đầu, nàng chỉ muốn tìm người dựa vào, mà hắn là người mà nàng tín nhiệm nhất.

"Đừng lo lắng, mẹ nàng sẽ khá hơn."

An ủi của Long Tiếu Thiên giống như kỳ tích làm dịu tâm tình bất an của Vu Kính.

"Tại sao chàng biết thiếp ở chỗ này?" Vu Kính đột nhiên nghĩ đến chuyện này, hắn không biết thân phận của nàng mới phải, vì vậy nàng nhìn Long Thiên Vũ bên cạnh.

"Đừng nhìn ta, ta cái gì cũng không nói." Long Thiên Vũ vội vàng phủi sạch quan hệ, tính toán đánh chết cũng không thừa nhận.

"Nhưng mà cũng chỉ có sư phụ biết mà thôi." Vu Kính hoàn toàn không tin.

"Đừng lo lắng, tất cả có ta." Long Tiếu Thiên càng thêm ôm chặt Vu Kính, hắn biết nàng đang sợ cái gì.

"Nhưng là. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết, nàng về sau có thể thản nhiên làm Vu Kính, ai cũng không thể giấu nàng đi nữa." Hắn muốn nàng vui vẻ, mà bóng ma trong lòng nàng hắn sẽ vì nàng mà làm cho nó biến mất.

"Vương Thượng, này. . . . . ." Vu tướng quân buồn bực không hiểu nhìn bọn họ, không cần phải nói cũng biết tâm Vương Thượng đã buộc chặt trên người Kính Nhi, mà mới vừa rồi theo lời Kính Nhi nói sư phụ của nàng là công chúa điện hạ! Chẳng lẽ, trong thời gian mất tích Kính Nhi đều ở trong cung? Như vậy cô gái bên cạnh Vương Thượng trong lời nói của con trai trước khi bị phái tới biên cương chính là Kính Nhi?

"Thiên Vũ, muội tới giải thích." Sau khi giao nhiệm vụ cho muội muội, Long Tiếu Thiên liền cầm lấy tay Vu Kính đi xem Dư phu nhân.

"Muội giải thích?" Việc này liên quan gì tới nàng. . . . . . Được rồi! "Vu tướng quân, thật ra thì chuyện này rất đơn giản, con gái ngươi Kính Nhi, là đồ nhi Bổn cung mới vừa thu nhận, cũng là Vương Phi tương lai của Vương Huynh. Như vậy, ngươi hiểu chưa?" Hô, giải thích xong.

"Vương. . . . . . Vương Phi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.