Hoàng Hậu Xấu Xí

Chương 10 Hoàn




Spoiler "Giấu Kính Nhi đi, là vì tránh cho những tranh đoạt không đáng có sau này, dung mạo của con bé thuộc hạ không có cách nào bảo vệ được, thậm chí có thể sẽ đánh đổi bằng tất cả tính mạng của những người trong Vu phủ; bất đắc dĩ, thuộc hạ đành phải giấu Kính Nhi đi." Vu tướng quân giải thích, nhìn Vu Kính bằng ánh mắt nồng đậm áy náy. Hắn vì những người khác mà lựa chọn hy sinh nàng, chỉ sợ rằng nàng sẽ không tha thứ cho người cha này rồi.

Vu Kính cũng không ngại mình trở thành người hy sinh, nàng chỉ muốn biết một chuyện. "Trước kia phụ thân cho dù Kính Nhi ở trước mặt cũng không bao giờ nhìn Kính Nhi lấy một lần, con còn tưởng rằng là bởi vì bộ dạng xấu xí của mình, cho nên phụ thân mới ghét Kính Nhi, không thừa nhận Kính Nhi là con gái của người."

"Kính Nhi, cha thực sự rất xin lỗi con, cha là bởi vì cảm thấy áy náy đối với con cho nên mới không dám gặp mặt con, tuyệt đối không phải là vì chán ghét con, làm sao cha có thể sẽ chán ghét con đây? Con là con gái duy nhất của ta cùng Dư Nhi." Hắn không phải là bởi vì nàng sẽ gả cho Vương Thượng mới nói như vậy, những lời này đã giấu ở trong lòng hắn nhiều năm rồi, hôm nay nói ra, cũng coi là thực hiện được tâm nguyện nhiều năm qua.

Vu Kính vui mừng nói không nên lời, không nghĩ tới đời này nàng có thể có cơ hội nghe được lời này của cha, đột nhiên trong lúc này, sự tình giống như đều đã thay đổi tốt hơn.

"Làm sao nàng lại khóc nữa?" Long Tiếu Thiên bất đắc dĩ mà cười cười, nhẹ nhàng lau đi nước mắt vui sướng của nàng.

"Thiếp nghĩ thiếp vĩnh viễn đều phải làm một người thật kiên cường. Nhưng thiếp không làm được." Vu Kính không nhịn được vừa khóc vừa cười.

"Không sao." Hắn lại không hi vọng nàng ở trước mặt hắn cố giả bộ kiên cường. "Nàng làm chính mình là được rồi."

Nàng còn có thể tiếp tục làm chính mình sao?

Thấy tình cảnh này, Vu tướng quân không khỏi nói: "Vương Thượng, thuộc hạ có thể giao Kính Nhi cho người hay không? Trong thiên hạ này, không còn có người nào so người có năng lực bảo vệ Kính Nhi hơn." Chỉ có giao con gái cho hắn mới có thể khôi phục lại diện mạo của nàng, nếu không nàng nhất định phải trở lại bộ dáng xấu xí trước kia; mặc dù trong nội tâm hiểu rõ việc này đây đối với nàng vô cùng không công bằng, nhưng vì tính mạng hơn một trăm người của Vu phủ, hắn không thể không ủy khuất nàng.

"Bổn vương đến đây, chính là muốn mang Kính Nhi hồi cung." Mặc dù đây là nhà mà nàng từ nhỏ tới lớn đã sinh hoạt, vốn dĩ với dung nhan tuyệt sắc của nàng bất kỳ nam nhân nào cũng nghĩ muốn độc chiếm, hắn là tuyệt đối không có khả năng để cho nàng rời đi bên cạnh hắn. So với cấm vệ nghiêm ngặt ở hoàng cung, Vu phủ có thể nói là nguy cơ tứ phía.

Vu Kính luôn luôn không thèm để ý dung mạo của chính mình, dĩ nhiên cũng sẽ không hiểu băn khoăn của bọn họ.

"Thiếp muốn ở bên cạnh mẹ, hiện tại không muốn hồi cung." Mẹ bệnh thành ra như vậy, nàng có thể nào rời đi vào lúc này, nàng nhất định phải ở bên cạnh mẹ mới được.

"Kính Nhi, nàng ở lại nơi này làm cái gì? Ta sẽ truyền lệnh ngự y lưu lại vì chữa bệnh cho mẹ nàng, còn nàng theo ta hồi cung." Chuyện này không thể để cho nàng cự tuyệt, sau vài lần trải qua nỗi thống khổ thiếu chút nữa mất đi nàng, hắn sẽ không bao giờ để cho nàng có cơ hội dính tới một tia nguy hiểm.

"Không cần, mẹ bệnh là bởi vì thiếp, nên Kính Nhi cần phải lưu lại chăm sóc mẹ; chỉ cần thiếp ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ rất nhanh khỏe lại."

"Nếu không để nàng ở bên cạnh ta không thể yên tâm." Nàng bây giờ đã không còn giống trước kia, không thể làm việc lỗ mãng như vậy nữa.

"Chàng không thể lần nào cũng bá đạo như vậy, cho dù chàng có nói gì thiếp nhất định cũng phải ở bên cạnh mẹ." Mẹ bị bệnh cũng là do hắn tùy ý dẫn nàng hồi cung, mới có thể để mẹ lo lắng sinh bệnh.

"Kính Nhi, không thể đối với Vương Thượng vô lễ." Vu tướng quân quát khẽ, Vương Thượng luôn luôn cao cao tại thượng, nàng như thế nào có thể vô lễ phản bác lời nói của Vương Thượng như vậy!

"Con chẳng qua là nói thật." Vu Kính không vui chu cái miệng nhỏ nhắn trừng mắt người khởi xướng đang ôm lấy mình đứng ở bên cạnh. Mặc dù biết phụ thân không chán ghét mình, nhưng cùng vua một nước so sánh, phụ thân nhất định là đứng về phía hắn. "Mặc kệ mọi người nói cái gì, Kính Nhi đều phải ở bên cạnh mẹ mới được, phản đối không có hiệu quả."

"Kính Nhi." Vu tướng quân thật sự rất muốn cầm kim thêu vá cái miệng nhỏ của nàng lại, thật sự lo lắng nàng không cẩn thận chọc giận Vương Thượng.

Long Tiếu Thiên cũng không thèm nhìn hắn một cái, chỉ chăm chú nhìn kiều nhan không vui trong ngực. "Nàng không sợ gặp lại chuyện giống như lần trước lén lút xuất cung sao? Không phải lần nào nàng cũng có thể may mắn thoát khỏi."

"Chàng là đang nguyền rủa thiếp sao?"

"Ta là nói thật." Nhìn nàng vẫn như cũ bất mãn trừng mắt hắn, xem tình huống là tính toán kiên trì tới cùng. "Được rồi, chúng ta đánh cuộc thử đi."

"Đánh cuộc?"

"Đúng, nàng bây giờ ra cửa đi dạo trên đường lớn, trong nửa canh giờ, nếu nàng không có gặp gỡ đăng đồ tử (đồ dê xồm) như lời ta nói, ta liền để cho nàng lưu lại; ngược lại, nàng nhất định phải cùng ta hồi cung." Dĩ nhiên, hắn sẽ không thật sự để cho nàng một mình ra đường gặp nguy hiểm.

Tất cả tại chỗ người đều biết rõ, đánh cuộc này hẹn không công bằng, bởi vì bất quá là vương thượng nói , ai cũng không dám có ý kiến.

Vu Kính buồn buồn trừng mắt hắn.

Nàng cũng biết đánh cuộc này có công bằng không, nhưng có kinh nghiệm kinh khủng từ lần trước, nàng hoàn toàn cũng không nghĩ thử lại một lần nữa.

"Nếu không thì đón mẹ nàng vào trong cung, sau đó, nàng nghĩ như thế nào theo hầu ở bên cũng không thành vấn đề." Long Tiếu Thiên chủ động nhường một bước.

Vu Kính nghĩ một lát, "Chỉ cần phụ thân đồng ý là được rồi." Nhưng, phụ thân thật không quan tâm tới mẹ sao?

Thấy tiêu điểm đột nhiên chuyển tới trên người mình, trong lúc nhất thời Vu tướng quân không biết nên trả lời như thế nào mới phải.

"Thần tất cả tuân theo an bài của Vương Thượng." Hắn biết Dư nhi đối với hắn hiểu lầm rất sâu, có lẽ đời này cũng sẽ không tha thứ hắn; mặc dù như thế, hắn vẫn hi vọng nàng có thể tha thứ hắn, ở thời điểm thiếu chút nữa mất đi nàng, thì hắn gần như hận chết bản thân mình vô tình, mà trong lòng càng thêm hiểu, hắn không muốn mất đi nàng.

"Cứ quyết định như vậy đi." Long Tiếu Thiên nhìn Vu Kính trong ngực, đột nhiên thấy nàng muốn hắn cúi đầu, kê vào lỗ tai hắn nói nhỏ. Chỉ là sau khi nghe xong kinh ngạc nhìn thoáng qua nàng, sau đó hướng Vu tướng quân nói: "Hôn sự của Bổn vương và Kính Nhi đang trong thời gian chuẩn bị, nếu Vu tướng quân là cha của Kính Nhi, chuyện này liền do Vu tướng quân cùng lễ quan phụ trách, phải làm cho hôn lễ này hoàn mỹ nhất; vô luận chuẩn bị tới đâu, mỗi ngày cũng phải hướng Bổn vương báo cáo." Như vậy, hắn cũng có nhiều cơ hội vào cung hơn, có thể cùng Kính Nhi bồi dưỡng tình cảm cha con, hay đôi khi có thể vào thăm Dư phu nhân.

"Thần, cẩn tuân thánh mệnh." Kính Nhi mới 16 tuổi đã phải lấy chồng, Vu tướng quân trong lòng cảm thấy vạn phần không muốn; nhưng đây có lẽ là thiên ý đi, giao nàng cho Vương Thượng là an bài tốt nhất.

"Lão gia, không xong!"

Vội vội vàng vàng kêu to đưa tới chú ý của mọi người, chỉ thấy mấy nha hoàn đỡ lấy hai vị tiểu thư Vu gia tiến vào đại sảnh, sắc mặt hai người trắng bệch, mới đi không được mấy bước đã mềm nhũn người ngã ngồi trên mặt đất.

"Xảy ra chuyện gì?" Vu tướng quân khẩn trương hỏi.

Họ thế nào đột nhiên biến thành bộ dáng này? Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?

"Phải . . . . . Là công chúa điện hạ. . . . . ." Vu Phù Dung chật vật mở miệng, vừa mở miệng liền khạc ra một đống bọt mép.

"Công chúa điện hạ thế nào?"

Vu Hương Lan bưng lấy miệng, chật vật nói: "Công chúa điện hạ ép chúng ta uống. . . . . . Uống độc tửu. . . . . ." Nôn một tiếng, một đống bọt mép cũng theo đó phun ra.

"Tại sao công, công chúa điện hạ lại làm như vậy?" Vu tướng quân gần như không đứng vững, hắn không thể tin được công chúa điện hạ cao cao tại thượng sẽ hạ độc nữ nhi của hắn, họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt sao?

Cố tình Vương Thượng lại một câu cũng không nói, chẳng lẽ hắn cũng cho phép công chúa làm chuyện này?

"Sư phụ, người thật là quá đáng!" Vu Kính trừng mắt người đang dương đương đắc ý bước vào trong phòng Long Thiên Vũ. "Tại sao sư phụ có thể hạ độ các tỷ tỷ của Kính Nhi!"

"Ta là ăn miếng trả miếng, ta nói rồi sẽ giúp con báo thù." Dù sao nàng cũng nhìn không vừa mắt hai cái nữ nhân cứ liếc mắt đưa tình với Vương huynh này.

"Nhưng là mọi chuyện cũng đã qua rồi." Chỉ cần phụ thân chịu chấp nhận nàng, nàng cái gì đều không so đo.

"Quân tử báo thù, ba mươi năm không muộn." Nhất là nàng Long Thiên Vũ, dám động vào người nàng quan tâm, nàng sẽ mang thù suốt một đời. "Họ có can đảm đối với ngươi hạ độc, phải có can đảm tiếp nhận báo ứng."

Hạ độc? Vu tướng quân nhất thời nghiêm mặt.

"Hương Lan, Phù Dung, các người hạ độc Kính Nhi?" Vu tướng quân không thể tin trừng mắt hai tỷ muội các nàng.

"Không có, không có, chúng con không có. . . . . ." Nhìn Vương Thượng, Vu Phù Dung chống lấy thân thể sắp đổ ngã vội vàng phủ nhận.

Còn Vu Hương Lan lại ngập ngừng giải thích, "Đó là khi còn bé không hiểu chuyện. . . . . ."

Lời nói của Vu Hương Lan giống như sét đánh ngang tai đánh vào trên người Vu tướng quân.

"Tại sao các ngươi có thể làm ra những chuyện như vậy! Kính Nhi thế nào cũng là muội muội của các ngươi!" Mặc dù không cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng trên người các nàng cũng đều chảy chung dòng máu của hắn, chuyện anh em giết nhau này bọn họ làm sao có thể làm ra được!

"Ai bảo. . . . . . Ai bảo cha luôn bảo hộ lấy Kính Nhi. . . . . . Có cái gì tốt cũng đều dành cho nàng trước. . . . . ." Lời nói bất mãn còn chưa nói xong, Vu Phù Dung lại trào ra một đống bọt mép.

Vu Kính sững sờ nói không ra lời, nàng hoàn toàn không biết, thì ra là các tỷ tỷ khi dễ nàng là bởi vì ghen tỵ nàng, mà phụ thân. . . . . . Nhưng thật ra là rất thương nàng!

"Tiếu Thiên. . . . . ." Tâm tình Vu Kính vô cùng phức tạp, nhìn các tỷ tỷ khổ sở như vậy nàng không đành lòng, nhưng đồng thời cũng bởi vì được phụ thân sủng ái mà cảm thấy vô cùng cao hứng.

"Đừng lo lắng, Thiên Vũ chẳng qua là dạy dỗ bọn họ một chút mà thôi, không có việc gì." Cá tính muội muội mình như thế nào hắn là người hiểu rõ nhất, bất quá ngay cả mấy chiêu lừa bịp người của nàng hắn cũng đã sớm nhìn thấu.

"Bản công chúa nhân từ lại thiện lương như vậy, làm sao có thể lấy đi mạng của các nàng chứ, việc này đối với ta cũng không có lợi ích gì. Cho nên ngươi yên tâm, họ chẳng qua là sẽ khó chịu vài ngày thôi." Nàng đã hạ thủ lưu tình. "Đúng rồi, chúng ta muốn ở chỗ này thêm vài ngày?" Khó có dịp được quang minh chính đại ra cung như vậy, không vui chơi cho thoải mái thì thật rất có lỗi với chính mình.

"Ta có nói muội hết thời gian chịu phạt sao?" Long Tiếu Thiên nhàn nhạt hướng nàng bỏ xuống một tin tức chấn động.

"Gì?" Long Thiên Vũ nghẹn họng trân trối.

"Sư phụ, Kính Nhi sẽ đến thăm người."

Cái gì?

《 Hết 》


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.