Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Giới thiệu
Trúng thưởng rồi? Lăng Hi
Mấy năm gần đây, lừa gạt tương đối nhiều, ngay cả tôi cũng nhận qua rất nhiều điện thoại, tin nhắn lừa gạt linh tinh....
Bị đem trở thành một người ngu ngốc cảm giác thật là không tốt, lúc vừa mới bắt đầu nhận được tin nhắn trúng thưởng tôi sẽ mất hứng hỏi người bên cạnh: "Tôi lớn lên nhìn rất ngu ngốc sao?" Nếu không tại sao xem tôi là đứa ngốc mà đùa giỡn đây?
Sau lại thấy nhiều, liền phát hiện càng tự nhận là người thông minh, không thể nào bị lừa càng dễ dàng bị lừa; từ đó có thể thấy rằng, bởi vì bản thân tôi không thông minh lắm, cho nên bọn họ luôn không lừa gạt được tiền của tôi.
Tại sao tôi muốn viết những lời này mặc dù chuyện này ai cũng đều biết rõ đây?
Tôi nghĩ được thì chắc chắn cũng có người nghĩ được.
Thật sự là tôi không biết viết cái gì cho lời tựa.
Nói như vậy, tôi nên nói quyển sách này có nội dung gì, động cơ sáng tác là gì; nhưng mà, từ khi quyển sách này hoàn thành, cho đến khi viết xong bản thảo, thành thật mà nói, tôi sớm đã quên sự tồn tại của nó.
Quyển sách này sau khi viết xong bản thảo tôi có nhìn lại nó một lần duy nhất, bất quá cảm giác lần đầu viết thậm chí đã quên hết rồi, động cơ vì sao viết lại càng thêm xa vời giống như chuyện từ kiếp trước.
Cho nên, chỉ có thể hồ ngôn loạn ngữ, nghĩ đến cái gì liền viết cái đó!
Bất quá tôi nhớ, nguyên bản cốt truyện của tôi định sáng tác trong sách là một vị siêu cấp kỳ đà cản mũi, nhưng sau lại bởi vì quá lâu rồi, cho nên cũng quên ban đầu tính toán viết thế nào vị kỳ đà cản mũi kia, hiện tại liền nhìn lại một chút rồi để đó, hoặc giả ngày nào đó trí nhớ của tôi phục hồi, sẽ viết tiếp cũng không chừng.
Tôi có một khoảng thời gian rất dài không có ra sách rồi, bây giờ cảm giác như người mới, giống như hết thảy đều phải bắt đầu lần nữa.
Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói, xin các độc giả xinh đẹp cứ tận tình mà ném đá nha!
Mở đầu
"Oa. . . . . . Oa. . . . . ."
Từng tiếng khóc vang dội của đứa trẻ mới sinh như phá vỡ đêm tối yên tĩnh, trên cành cây khô đàn quạ đang ngủ yên cũng bị đánh thức sợ tới mức vỗ cánh bay nhanh, rối rít chạy trốn, còn vừa “ạt ạt” kêu to, giống như đang mắng tiểu sinh mệnh kia phá hư sự an tĩnh của chúng.
Trong phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, đem đêm tối không trăng cũng tô điểm xinh đẹp giống như ban ngày, các hạ nhân bận tối mày tối mặt ở trong sân một tòa viện trang trí tao nhã không ngừng qua lại, mừng rỡ nghênh đón tiểu sinh mạng được mong đợi chào đời.
"Không! Chàng không thể làm như vậy!" Một phụ nữ với mái tóc đen rối tung té xuống đất, mồ hôi đầm đìa, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy sợ hãi và nước mắt."Van cầu chàng, không cần giết con bé! Con bé cũng là con của chàng mà! Chàng làm sao lại nhẫn tâm như thế. . . . . ." Nàng liều mạng ôm lấy chân nam nhân khổ sở cầu khẩn.
"Dư nhi, nàng buông tay." Nam nhân mạnh mẽ không thôi, cắn răng phải một chưởng đánh chết bé gái vừa mới chào đời kia.
"Không ——" người phụ nữ hét lên một tiếng thê lương phá vỡ phía chân trời, "Chàng không thể làm như vậy, con bé vừa mới đi tới thế giới này trở thành con gái của chúng ta, chàng không thể giết con bé!" Đó là con của hắn, là máu mủ tình thân của hắn mà!
"Dư nhi, con bé sẽ mang đến tai họa cho chúng ta." Ở nơi này thói đời hỗn loạn, đứa nhỏ này dung mạo tuyệt sắc như thế chắc chắn sẽ mang tới rất nhiều tai họa, đến lúc đó gây ra tai kiếp cho gia môn không phải nàng một nữ nhân có thể tưởng tượng.
"Sẽ không, con bé sẽ không!"
"Chuyện chưa xảy ra, nàng dĩ nhiên sẽ nói không rồi." Hắn cũng chưa từng thấy qua tiểu oa nhi nào thanh linh động lòng người như vậy, tương lai dung mạo của con bé nhất định so những nữ nhi khác còn xuất sắc hơn. . . . . . Không, thậm chí so với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào hắn đã thấy còn xinh đẹp động lòng người hơn, người tuyệt sắc như vậy làm sao có thể không đưa tới phân tranh?
Thay vì ngày sau mọi người thống khổ, không bằng hiện tại ngoan tâm kết thúc tính mạng của con bé.
Mặc dù đau lòng không thôi, nhưng hắn hiểu rất rõ không thể giữ con bé lại được!
"Chuyện nếu chưa xảy ra, chàng sao có thể nào ngoan tâm sát hại máu mủ ruột thịt của mình như vậy?" Chẳng lẽ hắn đối với nữ nhi mới ra đời không có chút tình cảm phụ tử nào sao?
"Dư nhi, đừng ngăn cản ta, ta không thể để cho con bé làm ảnh hưởng an nguy cả nhà của chúng ta." Coi như là máu mủ ruột thịt cũng vậy thôi.
"Không, thiếp thề sẽ không! Thiếp sẽ đem con gái hoàn toàn giấu đi, không bao giờ để cho người Nhậm Hà nhìn thấy con bé —— bao gồm chàng." Vì bảo toàn tính mạng con gái, nàng liều chết cũng muốn làm đến cùng.
Nam nhân cúi đầu nhìn kiều thê, lại nhìn một chút nét mặt đáng yêu của con gái đang an tĩnh ngủ trong ngực. Đứa nhỏ này có nét đẹp đặc biệt của hắn cùng ái thê, rồi lại tuyệt mỹ được giống như không thuộc về nhân gian, hắn không dám nghĩ giống như con bé sau khi lớn lên sẽ khuynh quốc khuynh thành như thế nào, cũng không dám tưởng tượng xinh đẹp như con bé có thể sẽ mang tới chiến tranh cùng thống khổ.
"Dư nhi đời này chỉ cầu chàng chuyện này, không nên thương tổn con bé. . . . . . Nhưng nếu chàng phát hiện thiếp làm trái với cam kết, đến lúc đó. . . . . . Lúc đó giết chết thiếp rồi đến con của chúng ta cũng không muộn. . . . . . Không phải sao?"
Bình luận truyện