Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 4 - Chương 22: Một đám nữ nhân nhàm chán




Ediotr: Siu

BeTa: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc

“Ngọc Tình, đứng lại.” Ta vội vàng gọi nàng lại, quan hệ của chúng ta trong lúc đó đã chuyển biến thành xấu như vậy, cho dù tìm hắn có thể thay đổi được gì? Ngọc Tình nghiêng thân thể quay đầu lại, “Làm gì vậy?”

Ta đi qua, lôi kéo tay nàng, cười nói: “Ngươi vừa trở về liền cho ta chuyện quan tâm, đi thăm thái hậu nào.”

Ngọc Tình không có ý tứ nói: “Ở quý phủ của lão Bát ta nghe nói ngươi còn sống, lập tức chạy trở về, đúng là vẫn chưa đi thăm mẫu hậu.” Ta còn đang tự hỏi làm sao nàng biết, nguyên lai là Tề Hiên nói cho nàng..

“Mau đi đi, trước tới thăm thái hậu, ta ở lãnh cung chờ ngươi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“Lãnh cung là nơi người có thể ở sao, ta nói hoàng thượng thả ngươi ran gay bây giờ.” Nàng vừa nói xoay người rồi chạy.

Ta nắm y phục của nàng, nói: “Ai, ta thích nơi đó, rất thanh tịnh.”

“Tính tình này của ngươi, cái gì cũng không muốn tranh, ta …trước tới thỉnh an mẫu hậu, sau  sẽ tới tìm ngươi.”

Trên đường trở lại lãnh cung ta đều cười tự giễu, xứng đáng, chúng bạn xa lánh. Lần này đánh ta, ta chỉ nhìn hắn mà thôi

Chỉ chốc lát, Ngọc Tình mang theo tiểu cung nữ Khổng Tước đã từng theo ta, đem đồ đạc đến lãnh cung. Thiên Thu nhà nàng đã cho Tần Nhi làm của hồi môn, Khổng Tước dĩ nhiên thành thiếp thân cung nữ của nàng. Nàng tuyệt đối là nổi điên, muốn cùng ta ở lại lãnh cung. Ta khuyên như thế nào nàng cũng không nghe, đem phòng bên cạnh ta quét dọn sạch sẽ, lập tức có thể đến ở được. Dù sao lãnh cung cũng chỉ có một mình ta sống, tất cả đều là phòng trống, nàng muốn ở lại thì ở đi. Kỳ thật cung nữ đi theo chủ tử vào lãnh cung chính là chỗ tốt nhất để sống – vô cùng rộng rãi, không cần cùng một đống lớn nữ nhân ở chung một chỗ. Khổng Tước cùng Ngâm Thu cũng tương đối quen thuộc, hai người nhanh chóng than thiết cùng nhau.

Mấy ngày nay có Ngọc Tình ở cùng, tâm tình cũng tốt lên không ít. Đảo mắt, đã là năm mới.

Theo quy củ, tần phi hoàng đế thái hậu công chúa vương thất cần phải cùng nhau ăn cơm tất niên. Ngọc Tình là trưởng công chúa, dĩ nhiên muốn chủ trì gia yến,người đang sống trong lãnh cung đương nhiên là không có cơ hội tham gia. Thái hậu cùng Tề Hạo đặc biệt cho phép ta đi, nhưng ta không đi, không hiếm lạ gì những bữa tiệc thế này. Ta không thích ứng được với loại trường hợp này, ăn uống không được bao nhiêu mà câu nệ lễ tiết đã muốn chết. Ở chỗ này của ta ta muốn ăn cái gì liền ăn cái đấy, muốn thế nào được cái đó. Ngọc Tình thấy ta không đi, tự nhiên cũng không muốn đi, nhất định phải lưu lại theo ta. Tối hậu là Phúc công công lai thỉnh  lần thứ N, nàng đành không tình nguyện đi tham gia gia yến. Hoàng cung chính là rất phiền phức, rõ ràng chỉ là một cái gia yến lại không khác gì chuyện quốc gia đại sự quan trọng.

Mặc dù ta không muốn tham dự, bọn họ cũng không hề bạc đãi ta. Yến hội có đồ gì ta đều có một phần như vậy, một người đang ở lãnh cung cũng đón ‘ lễ mừng năm mới ’.

Ta lôi kéo Ngâm Thu cùng ăn cơm tất niên, đầy bàn  mỹ vị món ngon, ta ăn uống đặc biệt tốt, ăn được đến no-. đều là do tên kai cấp sinh khí, ăn uống đều không vô -. Ngược đãi ai cũng không thể ngược đãi bản thân, đây là  nguyên tắc của ta.

Ta  không có  tâm tình đón giao thừa, một mình đi ngủ. Ngâm Thu ái thủ mời nàng thủ, ta sống vài thập niên cũng không có thủ qua.

Ngọc Tình trở về, đã là hơn nửa đêm. Nàng thật sự muốn đưa ta đi cùng đón giao thừa, bị ta mơ mơ màng màng mắng đuổi ra ngoài.

Sau đó lại có một người nữa tới, ta cũng không biết là ai, dù sao ta liền cảm giác có người ôm ta ngủ.

Ngày kế, khí trời trong xanh, ta đặc biệt dậy sớm. Ngọc Tình, Ngâm Thu, Khổng Tước vẫn còn đón giao thừa. Các nàng có mệt hay không vậy, còn gây sức ép cái gì. Ta ngáp đi qua đi lại, nói với các nàng: “Mấy vị, gây sức ép cái gì? Đi ngủ đi.”

Ngọc Tình nói: “Tối ngày hôm qua có mệt hay không?” Xem vẻ mặt nàng tựa tiếu phi tiếu, là có âm mưu gì?

Ta không giải thích được ý tứ chân thực của nàng, cũng thành thật trả lời: “Ta ngủ rất ngon, tại sao lại mệt được?”

“Nương nương, nô tỳ đã lấy thuốc giảm đau cho người, hiện tại phải đi cho sắc thuốc.” Khổng tước vừa nói đứng lên muốn đi ra ngoài. Ta kéo nàng kỳ quái hỏi: “Ngươi làm gì? Ta  hiện tại rất tốt, không có bệnh gì.”

Ngâm Thu mập mờ cười một tiếng: “Tiểu thư? Thật sự không có phát sinh cái gì?”

Ta mơ hồ lắc đầu: “Không có a? Ta chỉ ngủ thôi”

“Trừ… ngủ ra?” Ngọc Tình cười quỷ dị.

“Cũng ngủ.” Ta thành thật trả lời, không ngủ được còn có thể làm trộm đi?

“Một mình ngươi?” Ngọc Tình ngươi nói thừa rất nhiều, nên đem ngươi gả đi ra ngoài sớm một chút.

Ta trợn trắng mắt liếc nàng: “Đương nhiên?”

Ngọc Tình bày ra bộ dáng khó có thể tin nổi: “Ngày hôm qua Hoàng thượng ở chỗ này ngươi thật không biết gì sao?”

“A?” Ta kinh ngạc kêu lớn, “Con mẹ nó lại tới chiếm tiện nghi của ta, hắn không phải chết ở ôn nhu hương của phi tử nào sao?” Người này da cũng quá dầy đi, ăn tạo N thứ còn dám tới? Nói hắn là lưu manh hoặc là vô lại cũng không quá đáng.

Ngọc Tình buồn cười hỏi lại: “Ngươi thật sự cái gì cũng không biết?”

Ta trợn trắng mắt nhìn nàng: “Ta có thể biết sao? Ta cảm giác có người ôm ta ngủ. Cái này đã là thói quen, cho nên sẽ không chú ý. Hôm nay tỉnh lại liền quên, các ngươi không hỏi ta căn bản không biết.”

“Thói quen?” Ngọc Tình trợn to mắt.

“Cái…này.. Cái…kia.. Tần nhi trước kia thường xuyên ôm ta ngủ -.” Nói như thế nào việc ta vào lãnh cung cũng đã ở trong ghi chép của kính sự phòng, ta chính  là không qua thị tẩm. Tự nhiên khó hiểu mang thai hai lần, ta so với người khác còn buồn bực hơn.

“Có thật không?” Ngọc Tình rõ ràng không tin.

Ta ngáp một cái, duỗi thân người, nói: “Hắn trước kia là người ôm ta ngủ, các ngươi không phải đều biết sao?” Lúc ở Lộ Châu, bị nàng bắt được chúng ta ngủ chung một chỗ. Đừng nói là Ngâm Thu, mỗi ngày nhìn chúng ta cùng nhau lêu lổng ( đó là không có phát sinh mâu thuẫn trước kia), kể cả việc ta chưa vào cung liền chung một chỗ với Tề Hạo nàng cũng biết ( mặc dù đó là cường bạo), cho nên nói ra cũng không có gì mất mặt.

Ngọc Tình bừng tỉnh đại ngộ, “Ta quên rồi, tại Lộ Châu, lúc hai người các ngươi. ……”

“Ít nói nhảm, đều không phải tại các ngươi chuẩn bị tình dược sao? Các ngươi làm như ta là tiểu cô nương sao?” Ăn no không có việc gì làm.

“Đây là  quy củ trong cung.” Ngọc Tình ngươi rất phiền phức a.

“Tốt lắm, người trong lãnh cung nghe đây, ta cùng Hoàng thượng không có bất cứ…quan hệ gì. Sau này hắn không được tới đây, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Có  Ngọc Tình ở đây,lại yêu cầu ta gánh sao?

Không người nào dám lên tiếng, bởi vì các nàng biết như vậy đối với hoàng đế là quá phận

“Tốt lắm, mấy vị ngủ đi, ta đi ra ngoài đi một chút.” Giằng co cả đêm có mệt hay không, lễ mừng năm mới thật sự là phiền chết người.

Thời gian kế tiếp, chính là yến hội vô cùng vô tận, dân cư ở lãnh cung như ta chưa bao giờ tham gia mấy yến hội đó.

Kế tiếp người nào đó ban ngày không bao giờ … tới lãnh cung ( chính là đã bị ta châm chọc khiêu khích), buổi tối liền  giống tên trộm  chạy tới ôm ta ngủ. Cho dù biết ta cũng làm như không biết, dù sao đều đã thành thói quen. Chỉ cần hắn không làm cái chuyện gì vượt rào, ôm một cái  cũng không rớt được một miếng thịt.

Ban đêm, người nào đó lại tới ôm ta ngủ. Ta vẫn bất động thân thể,  làm bộ đã ngủ thiếp đi.

Dựa theo thói quen cũ, hắn trước khi đi ngủ đều giúp ta kéo chăn cẩn thận. Hôm nay đã tới thật lâu, còn không thấy động tĩnh gì.

Trong lúc ta đang nghi ngờ trong lòng, rốt cục cũng có động tĩnh. Hắn tuyệt đối không phải giúp ta kéo chăn, mà là sờ loạn trên người ta. Mặc dù chúng ta đều đã làm chuyện này rất nhiều lần cũng không nhớ rõ nhưng cũng không phải là như thế này. Ta không được tự nhiên động động thân tỏ vẻ phản kháng, hắn nhiều nữ nhân như vậy, tại sao muốn tới khinh bạc ta? Chúng ta hiện tại đang có khúc mắc, hắn cũng có rất nhiều phi tử. Tại sao  khuya khoắt mạo hiểm mặc cho muỗi đốt nguy hiểm, chạy đến Lan uyển đi cường bạo ta? Ăn no rỗi việc sao.

Phản kháng của ta trên cơ bản không có tác dụng gì, hắn vẫn tiếp tục sờ loạn. Cố ý vô tình vói vào quần áo của ta, thậm chí thoát quần áo của ta. Làm như ta là người chết sao, như vậy rõ rang là đang khinh bạc. Ta nhẫn.. Ta nhẫn…

“Con mẹ nó, ngươi có nhiều nữ nhân như vậy chạy lại đến nơi đây khinh bạc ta, vậy thì ngươi thích bá vương ngạnh thượng cung sao?” Không thể nhịn được nữa, ta một cước đạp Tề Hạo đá xuống giường. Ta cũng biết tức giận, đừng đến khi phụ ta.

Nhìn ta nổi giận đùng đùng, hắn cư nhiên cười ha ha: “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa.”

“Cút cho ta, đi tìm đám phi tử của ngươi, đừng ở lại ở chỗ này.”

“Ta trước kia cũng thường xuyên ở chỗ này qua đêm.” Vừa nói vừa không biết liêm sỉ bò lên trên giường. Kết quả, lại bị ta thôi đi làm…

Sự thật chứng minh,  mỹ nam kế của hắn đã không có tác dụng. Nếu phải xuất ra chứng cớ, chính là hắn cả người đầy thương tích. Đương nhiên — đây là kết quả bị ta đá xuống giường N lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.