Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 3 - Chương 2: Số đào hoa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lan Uyển thực thanh tịnh, nhớ lại ngày trước Tần Nhi cùng ta. Ngày nào đại phu nhân cùng hai cái tỷ tỷ không biết liêm sỉ cũng thường xuyên tới nháo nháo, cũng là một loại niềm vui thú. Lãnh cung mặc dù lãnh, cũng không lãnh đến độ thanh tịnh thế này. CÙng Tần nhi ngâm thu đấu đấu địa chủ, cùng ngọc tình nói chuyện phiếm về ngày xưa, ngắm tiểu nhền nhện chân cao chân thấp xum xoe, hậu cung kia bang nữ nhân tìm xem vui, thời gian không chut nào từng nhạtt nhẽo. Ai, dù ta là cực chán ghét cái sắc mặt của những cái nữ nhân hậu cung này, nhưng hiện tại băt đầu tưởng niệm họ. Ngẫu nhiên qua kiếm chuyện, nháo nháo hoạt động khiến đầu ta không rỉ sét – vậy cũng không có gì là bất hảo. Tại Phong gia thời gian thực vô vị, muốn ăn ngon mặc đẹp, chi chi cần đều có. Y lai thân hậu, cơm lai há mồm. <ý là ko có nháo nháo, cơm bưng nước rót nên chị này chán>. Dật Phong công tử đối ta như thượng khách ; nha hoàn, gia đinh, lão mụ tử đối ta cung kính có lễ, ta hiện tại cùng thần tiên so ra ko có khác gì nhau. Chỉ là thời gian trôi qua vậy thực chán nản, liền kiếm người nói chuyện cũng không có. Khiếu khiếu cùng Tiểu linh dù thông minh, nhưng đối ta cũng không giống ta cùng Tần Nhi. Cuối cùng không thể hiểu lòng ta được, cuối cùng cũng là vô phương cùng các nàng thổ lộ tình cảm. Mà các nàng đối ta, cũng thuỷ chung là bảo trì một loại trạng thái kính sợ, Thời gian trôi qua thực buồn tẻ, có năm ngà, quả thực so sánh với năm năm vẫn còn dài. 

Dật Phong công tử trên cơ bản mỗi ngày lại qua đây thăm ta, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm. Ta thuỷ chung vẫn duy trì phong độ thục nữ, ở trước mặt hắn làm diễn vai Mai Anhe. Phong gia nhân bắt đầu suy đoán lung tung, Mai ảnh cô nương có thể hay không trở thành Phong gia nữ chủ nhân. CŨng khó trách bọn họ hội suy đoán lung tung, Dật Phong công tử thật sự là đối tốt với ta quá mức. Bất quá ta rất tò mò, Mẫn Huyên phu nhân trong truyền thuyết nghe nói Dật Phong công tử tới tìm nữ nhân, nàng tại sao không phản ánh. Lấy tính tình ánh mắt tuyệt đối nhu không bằng được hạt cát, mà ta là một " cục " cát rất lớn. Hơn nữa ta đoạt ôn nhu của nàng, nàng hội chịu được mà không tìm hạ ta? Dật Phong công tử kì quái, Mẫn Huyên phu nhân càng kì quái. Hai vợ chồng kì quái này cuối cùng là có chủ ý gì? 

Cuộc sống trong Phong gia mặc dù xa hoa, ta dù thích nhưng không thấy vui. Ta chán ghét Hoàng cung, hiện tại băt đầu chán ghét Phong gia. Không, cái ta chán ghét là cuộc sống buồn tẻ không có tự do. Kì thật ta sớm nghĩ muốn rời đi, chính là ta mệt, thật sự mệt chêt đi. Mệt nghĩ muốn ngủ, ngủ cái liền vĩnh viễn không có tỉnh lại. 

Lấy tính tình của ta, cuối cùng không muốn tại Phong gia trường ngại. Phong gia cho dù vàng ngọc đầy cả sảnh đường, nhưng cũng không phải là thiên đường đối với ta, cũng là đến lúc phải rời đi thôi. 

Ta thở dài, bắt đầu thu thập ít hành lý đơn giản. Cởi phục Dật Phong công tử tặng mà thay vào bằng y phục của mình, rồi thu gom những thứ là của ta. <đồ anh Dậ tpHong cho thì vứt lại> 

Rời Phong gia, ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, ta băt đầu lo lắng ta phải làm cái nghề gì đây. Làm mễ trùng (sâu gạo) lâu như vậy, cũng nên ra thương trường làm nữ thương giỏi giang đi. Ta đường đường học trung văn đại học khoa chính quy, sau chả hiểu sao lại đi chọn cái môn học công thương quản lý, học hành chả ra sao mà tự nhiên vẫn cứ lấy được cái văn bằng. Cũng coi như là đã học xong hai cái lớp sinh viên, xuyên qua thời gian trước ta vẫn còn nghĩ học cao học rộng như vậy, sao có thể cả đời làm tiểu nữ nhân. 

Làm cái gì thì tốt đây? Ta trên cơ bản cái gì cũng sẽ không a, sẽ quản lí. Từ lúc học cấp 3 (thượng trung học = cấp 3 nhỉ?), ta cũng có làm thêm mấy năm. Việc nặng mệt sống làm nhất đống lớn, đang tiếc không học được cái gì tay nghề. Lên đại học sau này, ta đi làm liền mở một iót trang web văn học. Tốt nghiệp đại học sau nửa năm đã làm nhà xuất bản biên tập, sau lại vào được một công ty nước ngoài, một mực được làm nhân sự bộ quản lí, cũng không còn nghĩ tới đổi công tác. Khai ra danh tính? Không nên, hình như nữ cũng không có thể đi nhận lời mời làm chưởng quỹ đi? 

Kỳ thật trước kia tay nghề nấu nướng cũng không tệ, dù sao ta là cô nhi, cũng phải tự chiếu cô bản thân. Ngày xưa ta cũng tự ăn cơm mình nấu mà lớn lên, chỉ là lên đại học đã rất ít nẫu cơm. Tại công ty nước ngoài lúc công tác, áp lực vô cùng lơn, một ngày công việc công tác không xong, càng là không có tâm tình gì mà làm những việc vặt này… Từ một cái nữ nhân tài hoa nội trợ, biến hành một cái nữ nhân văn phòng, giờ không quay lại làm nổi cái kiểu nội trợ nữ nhân. Nếu không phải là tay nghề của ta đã xuống dốc, thật muốn mở cái quán rượu. Hiện tại ta sẽ như vậy bắt đầu với vài món ăn, cũng nghiên cứu N loại sach dạy nấu ăn. Sự thật chứng minh, tài năng của con người, hội cùng với hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi. Sớm biết trước ta liền ko thèm làm văn phòng, đi tới cổ đại đã chẳng như vậy. 

Ta xem qua trong bao quần áo có ít trang sức đắt tiền, trong lòng có điểm an ủi. Ban đầu lúc rời khỏi hoàng cung, ta đã nghĩ có thể hay không sẽ không trở lại, cho nên thu vài đồ đáng giá đeo lên mà ra, hiện tại có chỗ hữu dụng. Muốn khởi nghiệp, trước cứ từ từ khảo sát, buôn bán là môn đại học vấn. Ta bây giờ còn có ít tiền vốn, tạm thời sẽ không chết đói đi. 

Chính lúc thu thập đồ đạc, Dật Phong công tử không biết đến đứng cạnh ta từ lúc nào, ta quay đầu lại mơi phat hiện. Ta bị doạ cho hoảng sợ: " Công tử có việc? " 

Hắn vấn: " Ngươi muốn đi? Chẳng lẽ là tại hạ chiêu đãi không chu toàn? " Đã phi thường chu đáo, đãi ngộ như thế ta dù ở Hoàng cung cũng ko được vậy. 

Ta đứng lên, thỉnh hắn ngồi xuống: " CÔng tử quá lo lắng, Mai Ảnh từ nhỏ không ha không mẹ, bôn biển là nhà, phiêu bạt đã sớm thành thói quen. Quý phủ chiều đãi mặc dù hảo, thuỷ chung vẫn không phải là nơi dành cho ta. " Phong phủ cũng tốt, hoàng cung cũng tốt, kiến trúc tráng lệ, ta vừa nhìn thấy liền quáng mắt. Có lẽ là ta từ nhỏ cổ hủ thói quen, vô phúc hưởng thụ. 

Hắn dõng dạc noi: " Chỉ cần cô nương nguyện ý, có thể coi nơi đây là nhà mình. " 

Ta thê lương cười một tiếng: " Gia? Mai Ảnh đã sớm không có nhà. Không cha không mẹ, không người bảo ban. Có thể kết giao cùng công tử, đã là phúc phận của ta,. Mai Ảnh xuât thân hèn mọn, không muôn nhận người đầu đề câu chuyện.” 

Hắn nhẹ nhàng tức giận, mặt nhăn cau mày: “Cô nương cần gì quá khiêm tốn, xuất thân thì co gì quan trọng? Trong mắt Phong mỗ, cô nương thật sánh ngang được với tiên tử” Biết hắn lâu như vậy, cái miệng hắn luôn luôn là hiển hiện một nụ cười, hôm này lại tức giận cau mày. Vô luận hắn làm cái gì động tác, đều là như vậy u nhã, u nhã quá khiến người ta sợ hãi. Nhất định vì cái này phong thái thong dong bình tĩnh, mới có được thiên Tề Quốc thủ phủ như ngày hôm nay, ta đôi Dật Phong công tử thuỷ chung là một loại thái độ cực kì kinh nể. Nghe nói, phụ thân Dật Phong công tử cũng là phú thương nổi tiếng gần xa, gia tài cho dù to, cũng không thể được như ngày hôm nay. 

Phong lão đầu Tiên Du, con trai độc nhất của hắn là Dật Phong công tử tiêp nhận gia nghiệp Phong gia, dùng sáu năm thời gian, biến Phong gia thành Tề Quốc đệ nhất thủ phủ. Đệ nhất thủ phủ, cái này mà là hư danh há dễ dàng như vậy được. Là một cái nữ nhân, ta hiểu rất rõ việc làm ăn chốn thương trường, về cái điểm này, rất khó tưởng tượng nổi, một cái hài tử 17 tuổi, như thế nào quản lí được cái gia nghiệp lớn như vậy, lại làm sao mà trong thời gian ngắn như vậy biến nó trở thành cái thủ phủ bậc nhất. Tóm lại, ta đối với cái vị…công tử Dật Phong này là bội phục sát đất. Đừng xem thấy hắn lúc nào cũng một bộ dáng ôn hoà mà nhầm tưởng, tại thương trường hắn tuyệt đối phải là một kẻ lòng dạ độc ác, nhìn hắn một đôi mắt có ánh nhìn sâu xa khiến người ta mê mẩn cũng đủ biết. Kỳ thật cũng không cần nhìn ánh mắt, không sai có thể đoán được, một cái người thiện lương, tuyệt đối không thể gây dựng được cái gia nghiệp như thế này. 

“Tiên tử? Ta không dám nhân. Cảm tạ công tử đã quan tâm, Mai ảnh xin cáo từ”. Ta chỉ có thể trả lời như vậy. 

“Không thể không đi sao?” Hắn hỏi. 

Ta gật đầu, “Đung vậy, tiểu nữ đã quen được sống tự do tự tại, Phong phủ mặc dù tốt, cũng không thích hợp ta. Quấy rầy công tử lâu như vậy, ta cũng không khỏi áy náy” Ta mang theo một nụ cười nhàn nhạt, trước mắt mơ hồ xuất hiện hình ảnh trời cao biên rộng. 

“mai ảnh cô nương, người mặc dù ở tại hàn xá, Phong mỗ cũng không có hạn chế tự do của người.” Hắn cười cười. Lời của ta đích xác ko chuẩn, hắn tuy không có hạn chế tự do của ta. Nhưng chính là…. Tại sao nợi ta ở lại nằm ở tận cùng sâu trong vườn? với tốc độ của ta, từ nơi này đi tới đại môn khẩu đi đã mất một giờ. Đừng có nói đi ra ngoài du ngoạn nhá! Đi tới đại môn khẩu là ta liền đã muốn hôn mê rồi! Đã thế vừa nghĩ đến lúc bò trở về?? Ta thực muốn ngất luôn cho khỏi phải đi a!! Không có việc gì mà sao phải làm cai vườn nó to như vậy?? Ăn no dư mỡ muốn tiêu bớt calo a. (Đoạn này có them thắt chút cho nó hay a!:X ko mất nghĩa nhưng hay hơn vẫn ôkê phải ko nhỉ? D>. 

“Công tử, tuy là người không có hạn chế tự do của tiểu nữ, nhưng chính là “hàn xá” của công tử thật sự quá lớn, tiểu nữ tử thân thể suy yếu, muốn xuất môn nhưng quả thực bò không nổi.” Ta không tự giác mà cười rộ lên, ta như thế nào biết nói chuyện khôi hài như thế. 

Hắn cũng không tự giác đùa: “Cô nương muốn nghĩ ra ngoài chơi, ta có thế cho Khiếu Khiếu tìm cho ngươi xe ngựa”. Cái…này…là sao, có xe ngựa, ta cái gì muốn đi. 

Dật Phong công tử mở cửa sổ ra, một cỗ hỗn loạn mang mùi cây cối theo gió bay vào. “Không biết cô nương có hứng thú tham gia lễ hội ‘Nhất Tuyến Khiên’ tối nay hay không? Không phải mới tổ chức qua sao? Lại tới? Thiên hạ độc thân đồng chí cũng nhiều quá mức a?

Ta nghi hoặc: “Mấy ngày hôm trước co tổ chức qua, tại sao hiện tại lại….” 

“Cô nương chắc không biết, trước có xảy ra một ít sai lầm, cho nên tối hôm nay sẽ tổ chức lại một lần nữa” Sai lầm a, thế những cái đèn như thế sẽ làm nhiều hơn sao? Khó trách bản thân cùng hai cái nam nhân bắt được giống nhau. Những người người khác có phải hay không cũng từng trải qua như ta? Ta mặt dày đến này trình độ, là không có gì quan hệ, nhưng nếu là các vị tiểu thư kia hẳn giờ mặt đã đỏ bừng a. 

“Tốt” Ta quỷ thân xui khiến mà đáp ứng, có lẽ là nghĩ tham gia sẽ náo nhiệt đi, trụ lại thêm ngày nữa tại Phong gia cũng không có chết được. 

“Nếu cô nương có hăng hái phải đi ba, tại hạ có chuyện quan trọng trong người, không bồi cô nương” Thân cận đại hội sao, cho người đi theo ta làm chi. 

Mặt trời dần dần đi ngủ, nhường chỗ cho ánh nguyệt sáng toả giữa bầu trời, ánh nguyệt rọi vào Vô ưu hiên, là lúc Khiếu khiếu cùng tiểu Linh hoán (thay) cho ta một bộ hảo y phục, ta liền phân phó cac nàng đi ra ngoài. Việc hoá trang cứ để chính mình làm đi, ta phải muốn cho nhân nhìn thấy ta đây trương mặt quỷ. Tại hiện tại, mỗi ngày ta đều phải duy trì hình tượng cao quý thanh lịch, đồ trang điểm cũng không rời khỏi mặt, đối với hoá trang có điểm tâm đắc. 

Ta gỡ xuống cái khăn che mặt, mặt mũi nhìn dữ tợn, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, “Ai, nếu như ta có thể biế xinh đẹp, dù phải nỗ lực bao nhiêu ta cũng nguyện ý”. Nếu là tại hiện đại là tốt rồi, với kỹ thuật trang điểm dung nhan cao siêu, tuyệt đối có thể chuẩn bị cho tốt khuôn mặt của ta. Nhớ ra hiện đâị, ta bắt đầu nghĩ xa xa, cái nha đầu chết tiệt kia tới cùng thế nào? 

Như thế nào cảm thấy cực kỳ khó chịu, càng nghĩ càng sinh khí, càng sinh khí lại càng phát hoả, nghĩ mang cái mặt này xấu xí… Một nữ nhân trưởng thành đức hạnh như ta đây, thật đung là đời trước tạo nghiệp chướng. Ta nhìn lại khuôn mặt này ức chế nghĩ hẳn đời trước làm người thiện không làm lại đi làm kẻ xấu, nên giờ là lão Thiên trừng phạt chúng ta. 

“Tiểu thư, ngài đã chuẩn bị xong chưa? Cỗ kiệu đã đợi sẵn bên ngoài rồi” Khiếu khiếu ở ngoài cửa gọi. 

Ta căm tức – đội cái khăn che mặt, “Tốt lắm, có thể xuất phát”. Không thay đổi, chuyện thế nào thì cũng tại cái đức hạnh này. 

Ta mở cửa, Tiểu Linh nhìn ta, cười nói: “Cô nương thật xinh đẹp, ta thấy liền vô cùng động tâm” Động nàng bằng cái đầu quỷ? Chỉ là y phục có điểm xinh đẹp thôi. Ta không hoá trang mà để tự nhiên, nhìn như vậy mà bị người ta hoan nghênh 

Ta thản nhiên nói: “Điểm nào? <động tâm nổi ở cái điểm nào? > thiên hạ mỹ nữ nhiều lắm, ta toán vật gì vậy.” Bỏ hết hoá trang, ta đã là trương cái ặmt quỷ này, còn khen ta đẹp? Lúc ta tức giận trương cái mặt quỷ ra, đừng….khen ta đẹp mắt. 

Tiểu Linh cũng tự biết mình đã sai lầm, cúi đầu lui sang một bên. 

Ta cười cười: “Chớ để ở trong lòng, ta không có ý trách cứ ngươi, là nói chuyện thẳng thắn thôi”. 

Đến cửa Phong gia, liền xuống kiệu mà thay đổi một chiếc xe ngựa xa hoa. Ta kéo Khiếu kHiếu tiểu linh ngồi cùng. 

Vừa mới bị ta nói một câu, hai cái nha đầu cũng không dám nói nói. Ta vén rèm lên, nhìn bóng đêm một mạch, cười cười: “Đẹp quá a, chưa bao giờ biết cổ….. bóng đêm nơi này cũng có thể xinh đẹp như vậy” Ở cổ đại lâu như vậy, còn không từng chơi đêm. Ta còn tưởng rằng cổ đại ban đêm một mảnh tối như mực, đưa tay không thấy đc năm ngón, bây giờ nhìn lại hoàn toàn sai lầm rồi. Mặc dù không có đèn điện. Không có đèn nê ông, xốc xết – đèn lồng chính là phi thường thưởng nhãn. Ra cung thật đúng là lựa chọn sáng suốt. 

“Đúng là rất đẹp” KHiếu khiếu ngăn gọn trả lời, nhiều lời một chữ lại không chết người được. 

Theo đuôi nàng là hai cái nha hoàn ko tình thú – người ta nói nói thật sự mệt chết đi được (mình nàng độc thoại), không để ý tới bọn họ nữa! Một mình ta tự thưởng thức cảnh đẹp. (nguyên văn của t/g: dung dung đích tình thú cũng tốt không được na đi) 

“Oa… …” Ta nhịn không được kêu to lên, thanh âm kia cực kỳ kinh khủng. So sánh thanh âm liền thấy kinh khủng hơn chính là vẻ mặt của ta, người ta vừa nhìn thấy đều chạy té. Bờ sông treo một dàn đèn lồng lớn, cả bờ đê đều được bao phủ dưới ánh đèn. Hơn mười chiếc thuyền hoa đậu quanh bờ sông, có chiếc đậu ở giữa sông, có chiếc ngừng tại bến tàu, cũng có chiếc chạy dọc theo bờ đê. RƯờng cột chạm trổ, màn lụa mỏng đung đưa. Rốt cuộc là thuyền từ đâu tới, thật có tiền. Ta hoài nghi mắt mình hoa hoa rồi, cảnh đẹp như thế này, cư nhiên sẽ bị ta đụng tới, vận khí con mẹ nó tốt. Cái gì ‘Nhất Tuyến Khiên’, Lão tử không đi, ta hôm nay đi ra thuyền hoa đi tới du ngoạn.

“Tiểu thư, chúng ta tới rồi.” Ta vừa định gọi phu xe dừng lại, hắn nói đến. Tiểu Linh mở rèm ra, chỗ này rõ ràng là bến tàu. 

Tối nay bến tàu thập phần náo nhiệt, người người đông đúc, tài tử giai nhân khắp nơi đều có, xe ngựa cỗ kiệu trực tiếp xêp hàng dài cả ki lô mét. MỚi vừa rồi ta một mực nhìn thuyền hoa trên sông, không chú ý tới bờ sông cũng náo nhiệt như vậy. Ta lập tức hiểu được, cái này… ‘Nhất Tuyến Khiên’ muốn tại thuyền hoa giương đèn. CŨng không biết là ai khởi đầu – thật có sáng ý. 

Ta tìm một chiếc thuyền hoa thuận mắt, mang theo Tiểu linh cùng Khiếu khiếu bước lên. Một nữ nhân mặc trang phục bà mối đi tới, cười híp mắt nhìn ta, ta nhìn kỹ, cư nhiên là cái kia bà mối chính là bà mối lần trước chạy tới giúp ta cùng Dật Phong công tử làm mai mối. Thật đúng là nhân sinh nơi nào bất tương gặp, bà mối thấy là ta, mặt mày hớn hở: “Tiểu thư ngài lại tới nữa, lão thân cùng người thật là có duyên, ngài nếu là nhắm công tử nhà ai lão thân sẽ giúp ngài làm mối”. Vừa nói mụ vừa híp mắt đưa ta một cái đèn lồng, Khiếu khiếu thay ta nhận lấy. 

“Cám ơn người, hai cái nha đầu của ta cũng muốn tham gia náo nhiệt, ngươi cũng cấp các nàng hai ngọn đăng (đèn lồng ý các nàng)”.

Bà môi lại đưa tới hai cái đèn lồng: “Tiểu thư, một cái đèn lồng là 10 lượng, tổng cộng là 30 lượng” 

“30?” Ta lớn tiếng hỏi, người chung quanh theo bản năng quay đầu lại nhìn ta. Cũng quá biết lợi dụng thời cơ kiếm tiền quá đi, một cái đèn lồng bán những 10 lượng, bình thường cũng có thể mua được 100 cái. Khó trách tổ chức như vậy xa hoa, nguyên lai là phí thu hoạch cao. NHững người có thời gian nhàn hạ thoải mái tham gia đều là tài tử phong lưu, thiên kim nhà giàu, các nàng nhận thức chuẩn những…. Kẻ này sẽ không quan tâm chính là 10 lượng, tính toán kỹ như vậy… Ta không thể không lại một lần nữa bội phục chỉ số thong minh của kẻ gánh vác đại hội này. 

Ta trở mình mắt trợn trắng, không tình nguyện, phân phó Khiếu Khiếu nã bạc cho bà mối. 

Phía trên thuyền hoa, phía trong thuyền hoa, tài tử giai nhân ngâm thơ đối nghịch, hảo không nóng nháo. Ta tuỳ tiện lấy một cái đèn lồng, đối với các nàng mà nói: “Các ngươi đi chơi đi, đợi lát nữa gặp nhau tại bến tàu, chớ vội đánh mất đèn”. Ta là người tôt, tuyệt đối sẽ cho bọn họ cơ hội tìm bạn đời cho bản thân. 

Khiếu khiếu khiếp sợ nhìn ta, “nhưng tiểu thư, công tử phân phó chúng ta một tấc cũng không rời, mà phải luôn theo người”. Ta cũng không phải phạm nhân. 

Ta ôn hoà, cười nói: “Đừng sợ, ta sang bên kia nói chuyện với công tử. Ta nghĩ thật không phải nếu cứ chậm trễ chuyện chung thân đại sự của các ngươi, ta bình thường mặc dù đối với các ngươi xa cách, trong lòng cũng rất thương các ngươi. Ta cũng nghĩ hai cái tiểu muội khả ái giá không phải gả đi”. 

Hai cái nha đầu quay sang nhìn nhau, rồi quay sang cùng kêu lên nói: “Cám ơn tiểu thư”. 

Ta ngắm nhìn cái đèn lồng của mình, là một màu đỏ đèn cung đình xinh đẹp, mặt giấy hoạ một nhành hoa đào. Màu đỏ hoa đào? Là ai nói? Hoa đào là đại biểu cho tình yêu, không biết ta hôm nay có thể hay không có số đào hoa đây? Thật là hy vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.