Chương 63
Trầm Sát ca ca?
Trầm Sát đứng ngoài cửa, cuối cùng cũng thu lại nội lực đánh ra.
Lâu Thất búng tay trước mắt Tây Trường Ức, Tây Trường Ức vốn đang nhắm mắt liền từ từ mở mắt ra, ngã ngửa ra sau. Lâu Thất cũng mặc kệ hắn, dù gì thì cũng là ngã trên giường.
Nàng bước ra ngoài, nói với hai thủ vệ ở trước cửa: "Khóa cửa, ngày mai hắn mới tỉnh lại được."
"Vâng, Lâu cô nương."
"Trầm Sát ca ca, cô ta là ai?" Lá vẫn chưa ngừng rơi, Ưng và Hoa Vu Tồn đã quay người đứng lại chỗ cũ. Trong màn lá tung bay, một thiếu nữ mặc xiêm y màu xanh nhạt từ từ hạ xuống, nàng ta tuổi chừng mười lăm mười sáu, đôi mắt to tròn, môi hồng đào chúm chím, rất xinh đẹp. Nhưng thứ Lâu Thất chú ý tới chính là sợi roi vàng kim xen kẽ đỏ rực quấn trên eo cô ta.
Lâu Thất nhích hai bước về phía Ưng, hạ thấp giọng nói: "Đây là ai?"
Ưng không trả lời nàng, chỉ đột nhiên cầm lấy cổ tay nàng, nói với Trầm Sát: "Chủ tự, thuộc hạ cáo lui."
Nói xong hắn liền kéo Lâu Thất rời khỏi đây.
Phụt một tiếng, roi vung mạnh lên vang lên tiếng xé gió. Ưng mặt biến sắc, chân nhích nhẹ, kéo Lâu Thất vội vàng né tránh, vừa hay né được roi kia, nhưng vẫn không đợi họ đứng vững, roi kia lại giống như linh xà tiếp tục đánh tới, lần này là nhằm vào mặt của Lâu Thất.
Lâu Thất nheo mắt, đưa tay giật lấy roi của cô ta, Ưng thất thanh nói: "Không được chạm vào."
Keng một tiếng, Phá Sát bay nhanh tới đánh trúng roi, lóe ra hoa lửa. Chiếc roi đó được làm bằng kim loại.
Trong đầu Lâu Thất thoáng qua một bức tranh nhìn thấy trong số tranh của lão đạo sĩ, hình nửa người của một nữ nhân, trong tay nữ nhân đó đang cầm một chiếc roi như vậy, nhưng nữ nhân đó thì không phải thiếu nữ trước mặt.
“Gây sự đủ chưa?"
Giọng Trầm Sát lạnh lùng vang lên.
"Trầm Sát ca ca còn chưa nói với Đan Nhi cô ta là ai."
Lâu Thất vung tay Ưng ra, quay người lại, lạnh lùng nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia.
Được, được lắm, không hề quen biết, lẽ nào nàng giết chết cả nhà cô ta, hay là giết chết người thương của cô ta? Khiến cô ta vừa tới nơi đã lấy roi quất vào mặt nàng?
Vừa nãy nàng biết lai lịch của chiếc roi này.
Roi Kim Lôi, ngâm độc chín chín tám mươi mốt ngày, độc tố đã ngấm sâu vào trong roi. Roi Kim Lôi gặp máu, độc tố sẽ lập tức ngấm vào máu của đối phương, phát tác càng nhanh, cho dù có giải độc hoàn trong tay cũng vô dùng, nhưng vết thương đó sẽ không thể lành lại. Bởi vậy vừa nãy cô nương kia không nói năng gì đã quất về phía mặt nàng, ý đồ hủy hoại dung mạo của nàng.
Rất tốt. Mới tí tuổi mà tâm địa đã tàn độc như vậy. Vấn đề này nàng đắc tội với cô ta khi nào?
Trầm Sát ca ca?
Đừng nói với nàng, chỉ vì nàng là nữ nhân xuất hiện bên cạnh Trầm Sát! Vậy thì những đế phi ngày mai Trầm Sát phong chẳng phải sẽ gặp tai họa hết sao?
Hay quá, nàng còn đi lo lắng những đế phi kia nữa đấy.
Trầm Sát nhìn nàng lên tiếng, nhưng lại nói với Đan Nhi: "Thị nữ của bổn Đế Quân."
Không biết tại sao Lâu Thất cảm thấy vô cùng bực bội. Thị nữ, thị nữ! Sao không nói nàng là nữ nhân của hắn nữa? Tốt, tốt lắm, cô Đan Nhi này rốt cuộc quái quỷ gì đây?
Ưng kéo nàng: "Đi thôi."
Lâu Thất bước một bước về phía Đan Nhi, chỉ một bước này thôi đột nhiên nàng cảm thấy hàn ý dấy lên! Không đúng, có điều không ổn! Có bốn luồng tử khí lập tức khóa chặt lấy nàng! Chỉ cần nàng tiến thêm một bước nữa, nàng dám chắc bốn luồng tử khí đó sẽ lập tức bao vây, xé tan nàng!
Sao lại có thứ đó?
Lửa giận của Lâu Thất nén xuống. Có thể né tránh cảm trí của nàng để ẩn nấp xung quanh thì không phải thứ tầm thường. Trước giờ nàng không phải người lỗ mãng, mạng chỉ có một, giết người thì nàng không muốn đề mạng.
Nàng lập tức thu chân, cúi đầu, lui xuống cùng Ưng.
Trầm Sát thu lại ánh mắt, nhìn Đan Nhi, trong đáy mặt là băng hàn thấu xương: "Vấn Thiên Sơn có ý gì?"
"Ai ya, Trầm Sát ca ca, Vấn Thiên Sơn phái Đan Nhi tới đương nhiên là để chúc mừng rồi, còn nữa giúp Trầm Sát ca ca chọn đế phi. Nhìn xem, đây là đại lễ các trưởng lão bảo Đan Nhin đưa tới."
Đan Nhi vỗ tay, sau lưng có một người mặc y bào màu xám, đội mũ trùm đầu che hết mặt xuất hiện, tay ôm một chiếc hộp.
Nhưng cô ta lại cười nói: "Có điều đại lễ này không phải dành cho Trầm Sát ca ca, là tặng cho đế phi ngày mai chọn, bởi vậy Đan Nhi vẫn giữ lại." Cô ta xua tay, người đó lại lui xuống.
Rõ ràng gã ta đứng sau lưng Đan Nhi nhưng Trầm Sát không hề cảm nhận được sự tồn tại của gã.
"Nếu vậy bổn Đế Quân đa tạ các trưởng lão của Vấn Thiên Sơn."
"Trầm Sát ca ca không cám ơn Đan Nhi sao?"
"Nạp Lan cô nương từ xa tới, hãy nghỉ ngơi sớm đi. Thiên Nhất!"
Thiên Nhất từ bên cạnh xuất hiện: "Đế Quân!"
"Dẫn Nạp Lan cô nương tới Nhị Trùng Diện nghỉ ngơi!"
"Tuân lệnh!"
Trầm Sát toàn thân băng hàn, quay người bước đi
Nạp Lan Đan Nhi vốn dĩ định nói tới Tam Trùng Điện nhưng lại thôi, đảo mắt xong lại mỉm cười tươi như hoa, ngoan ngoãn đi theo Thiên Nhất.
Trong Tam Trùng Điện, Ưng không yên tâm nhìn Lâu Thất, lại không nhịn được lên tiếng: "Những điều ta nói ngươi có nghe vào tai không vậy? Vấn Thiên Sơn bây giờ chủ tử chưa thể đối phó, có uất ức gì cũng phải nhịn, nhịn, sau này chủ tử sẽ trút giận giúp ngươi."
Lâu Thất liếc nhìn hắn.
Khi bị Ưng kéo về Tam Trùng Điện, có không ít thị vệ thị nữ đang thu dọn hoa viên bị phá hoại, nhưng khi Ưng tới lập tức bảo họ lại làm cho hoa viên trở lại bộ dạng tan hoang như trước và đuổi người đi, sau đó nói với nàng một thôi một hồi về lai lịch của Nạp Lan Đan Nhi.
Đệ tử quan môn của đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn.
Vấn Thiên Sơn. Mười hai trưởng lão, sơn đồ vô số.
Núi không phải núi bình thường, nghe nói là núi thần. Vấn Thiên tức hỏi trời, mười hai trưởng lão trên thông thiên văn, dưới tường địa lý có thể đoán định vận mệnh của người đời, còn có thể đoán ra được quốc vận của một nước.
Điều này đương nhiên không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là mười hai trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, công phu kinh người, đặc biệt là đại trưởng lão và nhị trưởng lão, nghe nói đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Vấn Thiên Sơn độc lập ở bên ngoài các nước, nhưng cách Phá Vực gần nhất, nghiêm túc mà nói, Vấn Thiên Sơn nằm trong phạm vi của Phá Vực. Việc Trầm Sát tấn công Phá Vực, Vấn Thiên Sơn cũng không hỏi tới, nhưng hắn xưng đế ở Phá Vực, Vấn Thiên Sơn liền sai người tới.
Ưng còn nhớ lần đó, nữ nhân đó cũng phô trương như vậy, tới nơi liền trực tiếp trấn áp tất cả mọi người ở Phá Vực. Chỉ có sáu người, khí thế đã áp đảo bọn họ. Nữ nhân đó chẳng qua chỉ mới mười tám, phất tay áo một cái cũng khiến hắn thổ huyết nội thương.
Tứ vệ liên thủ cũng không đánh lại được hai lão nhân mặc áo bào xám thuộc hạ của ả ta.
Chỉ có điều nữ nhân đó ái mộ Đế Quân.
Vấn Thiên Sơn quyết định thời gian, đại lễ tuyển phi diễn ra vào ngày mười lăm, họ đều không có ý kiến gì, uất ức không? Uất ức, nhưng nhận nhịn cho gió yên bể lặng. Chỉ có tứ vệ bọn họ biết sự phẫn nộ trong lòng Đê Quân.
"Sẽ có một ngày, Đế Quân sẽ..." Ưng hạ gióng, giơ tay ra hiệu tiêu diệt, vẻ mặt lạnh lùng nói với Lâu Thất: "Vì thế, trước đó ngươi phải nhẫn nhịn."
Hắn ta nào biết, vừa rồi Lâu Thất vô cùng tức giận.
Nhưng có thể thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương chẳng qua là nàng có thiên phú ở mặt đó mà thôi, luận về võ lực, một nghìn Lâu Thất cũng không đủ để Vấn Thiên Sơn tiêu diệt. Hắn sợ, sợ nàng làm bừa.
"Ưng." Lâu Thất bất ngờ gọi hắn, Ưng sững người.
"Sao?"
Lâu Thất mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn, cơn giận ban nãy đã biến mất không còn dấu vết, vẻ mặt tò mò: "Vừa rồi ngươi nói minh châu trên tay của đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn, cũng chính là sư tỷ của Nạp Lan Đan Nhi cô nương, thích chủ tử?"
"Đúng vậy."
"Cô ta tên là gì?"
"Nạp Lan Họa Tâm!" Ưng nhắc tới cái tên này, trong lòng cảm thấy khí lạnh bốc lên.
Lâu Thất nhướng mày nói: "Một cái tên rất hay, có phải cũng rất xinh đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp." Ưng sực tỉnh lại, đề phòng nhìn nàng: "Ngươi hỏi tỉ mỉ vậy làm gì?"
"Không có gì, chỉ đột nhiên phát hiện ra chàng mắt đỏ của chúng ta có nhiều hoa đào quá!" Lâu Thất nói có chút thản nhiên, nhưng ánh sáng sắc lạnh trong mắt nàng thì không ai nhìn thấy.
Nguyệt vệ vội vàng chạy tới, sau lưng còn có Tuyết vệ.
Nhìn thấy Tuyết vệ, Lâu Thất nhướng mày.
Vị này nội thương còn chưa khỏi, đã chạy ngược chạy xuôi thế này rồi, không mệt sao?
Tuyết vệ nhìn thấy Lâu Thất liền mỉm cười quái dị.
"Lâu Thất, ngươi về từ nhà lao phải không, không biết có gặp Đan Nhi cô nương không?"
"Tuyết." Ưng nhíu mày, cảnh cáo nhìn cô ta.
"Ưng, ngươi thay đổi rồi." Tuyết vệ nhìn hắn, không cười nữa.
"Được rồi, có thời gian tranh cãi, không bằng mau chóng suy nghĩ ngày mai nên làm thế nào." Nguyệt nhìn Lâu Thất, Lâu Thất đứng dậy, nhún vai nói: "Các người nói chính sự, ta đi ngủ bù. Nhị Linh, Nhị Linh."
Thấy đi ra xa, Nhị Linh bước tới đón, họ còn nghe thấy giọng nàng vọng lại.
"Có gì ăn không? Cô nương nhà ngươi đói lả rồi."
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, thật sự không hiểu chủ tử ưng ý cô ta điểm nào." Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nhưng ánh mắt nhìn thấy Trầm Sát liền lập tức thu lại thái độ.
"Bái kiến chủ tử!"
"Vào đi."
Trầm Sát không nhìn cô ta mà đi thẳng tới tiểu sảnh ở bên cạnh.
Nhị Trùng Điện có Nạp Lan Đan Nhi, Sảnh Nghị Sự không còn tiện nữa.
"Chủ tử, Vấn Thiên Sơn có ý gì vậy?" Nguyệt lên tiếng trước tiên.
"Nạp Lan Đan Nhi tới rồi, Nạp Lan Họa Tâm không tới, việc này có gì đó kì lạ." Tuyệt vệ trong lòng bực bội, nhưng cô ta vẫn luôn biết Vấn Thiên Sơn rất lợi hại, nên cô ta không có ý tranh cao thấp với Nạp Lan Họa Tâm.
Nạp Lan Họa Tâm một người được chọn làm đế hậu.
Vốn dĩ vị trí đế hậu mai sẽ không phong tuyển, vẫn để trống, Vấn Thiên Sơn không cần phái người tới, dù sao họ cũng tự cho rằng mình là người bề trên, không thể nào tới chúc mừng những đế phi khác.
Nhưng Nạp Lan Đan Nhi tới rồi, Nạp Lan Đan Nhi này luôn coi sư tỷ giống như mạng sống của mình, cô ta tới để trông chừng cho sư tỷ?
Trầm Sát mím chặt môi không nói gì.
Ba người đưa mắt nhìn nhau không nói gì.
Một lúc lâu sau, Trầm Sát mới lên tiếng: "Thiên Nhất, Địa Nhị, từ giờ phút này, hãy ở sát bên cạnh nàng ta, không được rời nửa bước, bảo vệ tính mạng cho nàng ta."
Ba người nghe thấy vậy lập tức kinh ngạc nhìn Trầm Sát, phản ứng mạnh nhất là Tuyết vệ.
"Chủ tử, người nói vậy là có ý gì? Người nói nàng ta, không lẽ nào là Lâu Thất? Thiên Nhất, Địa Nhị là ám vệ của người, tình hình ngày mai khó đoán, nguy hiểm trùng trùng, họ sao có thể rời khỏi người để đi bảo vệ người đàn bà không liên quan?"