Hoàng Đế Sủng Ái

Chương 345: chap-345




Chương 345

Tuyết sắp phát điên rồi. Nàng vừa nhìn thấy mặt Chu Thắng là đã cảm thấy buồn nôn, hơn nữa mùi hôi nách trên người hắn khiến nàng ta sắp chết vì nín thở...

"Buông ra, nếu ngươi không buông tay ta sẽ chặt ngươi thành tám khúc."

"Không buông đâu, không có nữ nhân nào thích ta cả, lúc đầu ta cũng tuyệt vọng rồi, nhưng hiện giờ ta phát hiện ra ta rất thích ngươi, thích đến mức trái tim lúc nào cũng đau nhói, ta nhất định phải ở cùng với ngươi, cho dù là một ngày ta cũng nguyện ý. Tuyết, Tuyết Nhi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với một mình ngươi mà thôi, ngươi hãy đồng ý tiếp nhận ta đi."

Đám thị vệ lui ra xa, bọn họ cũng không chịu nổi mùi hôi trên người Chu Thắng.

Lâu Thất nhìn gốc cây tùng ở góc rẽ của hành lang, thấy sau cây thấp thoáng một tà váy. Có lẽ các nàng không muốn ẩn nấp, mà vốn muốn đứng đó để chờ được truyền gọi vào bên trong.

Quả nhiên, đúng lúc này, có người lớn giọng truyền: "Đế Quân có lệnh, truyền Thúy Hoa cô nương vào điện."

"Phì..."

Rõ ràng đã đoán trước được mọi chuyện, đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nghe được cái tên Thúy Hoa kia, Lâu Thất vẫn không nhịn được cười.

Một nữ tử đi ra từ sau cây tùng, nhỏ xắn lanh lợi, thân thể yếu đuối, dung mạo xinh đẹp, quả niên là một thiếu nữ điềm đạm đáng yêu.

Thúy Hoa, đây chính là Thúy Hoa...

Lâu Thất nhíu mày. Lúc này nàng cũng phát hiện phía sau Thúy Hoa là Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi ăn mặc vô cùng diêm dúa. Phố Ngọc Hà ăn mặc như thế thì cũng thôi, nhưng ngay cả thị nữ thiếp thân của nàng ta là Hỉ Nhi cũng ăn mặc đẹp như vậy để làm gì?

Có phải có quan hệ gì đó với loại dược chú kia không?

Ánh mắt của Thúy Hoa cô nương nhìn nàng chăm chú, trong đó còn mang theo ý cười dịu dàng, không hề né tránh. Trong đôi mắt sóng sánh như nước kia lộ ra sự bất đắc dĩ...

Đúng là thú vị, người này là từ Tây Cương tới sao?

Các nàng đều không thấy được Tuyết ở bên kia. Dù sao thì công việc của Tuyết cũng đã hoàn thành rồi, các nàng cũng không cần phải tìm thêm nữ nhân nào nữa. Nữ nhân như vậy rất khó tìm, nữ nhân một lòng yêu Trầm Sát còn khó tìm hơn...

Ba người đi về phía cửa điện, không ngờ đi được một nửa, Chu Thắng đang quấn lấy Tuyết đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Hắn khẽ động, Lâu Thất lập tức chú ý tới hắn, nàng thấy đáy mắt Chu Thắng có một tia dao động.

Chu Thắng lập tức quên luôn lời hắn vừa nói với Tuyết, nói rằng sẽ đối xử tốt với một mình nàng ta cả đời. Lúc này hắn đang kinh ngạc nhìn Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi, thì thầm: "Trời ơi, trên đời lại có hai vị mỹ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy sao?"

Sau đó hắn lập tức buông Tuyết ra, bước nhanh về phía bọn họ, đưa tay đẩy Thúy Hoa cô nương ra, ngăn trước mặt Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi.

Hắn dùng vẻ mặt mê muội nhìn Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi, nói: "Không có nữ nhân nào thích ta cả, lúc đầu ta cũng tuyệt vọng rồi, nhưng hiện giờ ta phát hiện ta rất yêu thích hai ngươi, thích đến mức trái tim này lúc nào cũng đau nhói, ta nhất định phải ở cùng các ngươi, cho dù là một ngày ta cũng nguyện ý. Hai vị cô nương, có thể nói tên cho ta biết được không? Ta tên là Chu Thắng, có sức khỏe, có võ công, có thể kiếm bạc nuôi sống vợ con, nếu như các ngươi đi cùng ta thì ta nhất định sẽ đối xử tốt với các ngươi, các ngươi đồng ý không?"

Lâu Thất suýt nữa thì cười quặn cả ruột.

Nếu không phải điều kiện của tên Chu Thắng này thật sự quá kém thì chỉ dựa vào bản lĩnh nói ra mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt này hắn đã có thể lấy được vợ rồi.

"Ngươi là ai? Mau đi ra! Tránh ra đi!"

Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi bị dọa xanh mặt.

"Ta tên là Chu Thắng, là chủ tướng của thành chủ Phá Vực đời trước, hiện giờ Đế Quân nhìn trúng ta, để cho ta ở lại cung làm việc. Nhưng ta rất có bản lĩnh, chỉ có điều dáng vẻ không dễ nhìn lắm mà thôi. Ta hứa, ta nhất định sẽ thương yêu hai người các ngươi, các ngươi có muốn gả cho ta không?" Chu Thắng nói xong, đột nhiên nhớ tới còn một người nữa, lập tức quay đầu tìm Tuyết.

Tuyết định rời đi rồi nhưng thị vệ đương nhiên sẽ không thả nàng ta rời đi như vậy, cho nên lập tức ngăn cản lại. Chu Thắng nghĩ tới Tuyết, lập tức đưa tay kéo cô đến chỗ Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi: "Còn có Tuyết vệ nữa, ta cũng thích nàng, ba người các ngươi ở chung với nhau được không, ta nhất định sẽ thương yêu cả ba người."

Lâu Thất kinh hãi nhìn ba nữ nhân đang bị Chu Thắng làm cho sống dở chết dở, sau đó liếc về phía Thúy Hoa.

Đó là Phi Hoan!

Phi Hoan đã thi triển Khống Mộng Yểm với Trầm Sát.

Vừa nhìn thấy ánh mắt vừa chấn kinh lại vừa bình tĩnh đầy mâu thuẫn của Phi Hoan, Lâu Thất lập tức khẳng định, dược chú kia quả nhiên là nàng ta hạ.

Hơn nữa, nàng cũng hiểu rõ, dược chú kia chỉ có tác dụng với nam nhân, nam nhân đó sẽ đột nhiên mê đắm một nữ nhân mà không có bất cứ lí do gì cả.

Thậm chí, bởi vì sự si mê đó mà hành động của nam nhân đó sẽ ngây thơ đến nực cười...

Giống như Chu Thắng vậy, mạnh mẽ bày tỏ, nhanh chóng muốn ở cùng các nàng...

Xem ra, nữ nhân đặc biệt mà hắn nhìn trúng cũng không tệ, hơn nữa còn có hẳn ba người.

Làm như vậy là muốn cho Trầm Sát yêu thích thêm vài nữ nhân sao? Nhưng nếu là vậy thì sao Phi Hoan lại có vẻ hờ hững như thế? Chẳng lẽ nàng không muốn có được Trầm Sát, không muốn làm Đế Phi của Phá Vực này sao?

Phi Hoan nhìn nàng, ánh mắt kia giống như đang nói, ta biết là ngươi động tay động chân, chuyển dược chú kia sang người đàn ông buồn nôn này.

Lâu Thất nhếch môi cười.

Biết thì sao?

Phi Hoan chạy tới trước mặt nàng chào hỏi, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Tham kiến Lâu Đế Phi."

Nếu như Phá Vực chỉ có một Đế Phi thì nàng ta cũng không cần gọi nàng là Lâu Đế Phi, chỉ cần gọi trực tiếp Đế Phi là được rồi. Nhưng hiện giờ Phi Hoan này cố ý gọi nàng là Lâu Đế Phi, ngụ ý cũng rất rõ ràng, nàng ta tin tưởng rằng sẽ có phi tử khác xuất hiện. Lúc này, Lâu Thất đáp lại thì sẽ tỏ ra yếu thế, nhưng không đáp lại thì lại có vẻ như bị nàng ta chọc giận, quá tầm thường.

Tuy giọng nói của Phi Hoan dịu dàng nhưng ánh mắt và biểu hiện của nàng ta lại mang theo ý khiêu khích.

Lâu Thất liếc nàng ta một chút, đột nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi tên Thúy Hoa sao?"

"Vâng, tiểu nữ tên là Thúy Hoa."

"Phì, ha ha!" Dưới tình huống này mà nàng ta lại có thể nghiêm túc nói ra cái tên Thúy Hoa như vậy, đúng là diễn rất đạt.

Phi Hoan hoàn toàn không ngờ tới Lâu Thất sẽ phản ứng như vậy, nàng ta lập tức sững sờ.

Lâu Thất nói với mấy tên thị vệ: "Nếu như Chu Thắng đã thích ba vị cô nương kia như vậy thì bổn Đế Phi sẽ làm chủ, đem ba vị cô nương kia gả cho Chu Thắng. Chu Thắng cũng không cần ở lại Cửu Tiêu Điện làm việc nữa, bổn phi cho hắn ba trăm lượng bạc, coi như là quà mừng hắn lấy vợ."

Nàng chớp mắt một cái: "Còn là đồng thời lấy ba người vợ..."

Lúc này, Chu Thắng nghe thấy lời của nàng, lập tức cảm kích nói: "Đa tạ Đế Phi nương nương, có thể cưới là tốt, ba người cũng được, lão Chu ta vẫn nuôi nổi..."

Hắn trúng chú thuật kia nên vô cùng yêu thích ba người kia, hận không thể móc tim ra để chứng minh. Hắn cũng không cách nào khống chế được bản thân, luôn muốn thân cận cùng ba người kia. Cho nên dù đang trả lời Lâu Thất thì hắn cũng không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt Tuyết, sờ soạng bàn tay của Phố Ngọc Hà, khiến cho các nàng đều có biểu cảm như sắp nôn ra vậy.

Tuyết phẫn nộ quát lớn: "Lâu Thất, ngươi nghĩ mình là ai? Chuyện của bổn vệ chưa tới lượt ngươi quản!"

Lời của nàng vẫn chưa nói xong, một cây roi màu đen lập tức xuất hiện, đánh về phía bờ vai của Tuyết.

Tuyết kinh hãi, lập tức muốn tránh né, nhưng nàng ta hoàn toàn không ngờ tới bản thân không thể tránh kịp, cây roi này giống như có mắt vây, mạnh mẽ đánh vào vai nàng ta, lực vô cùng mạnh, trực tiếp đánh nàng ta quỳ xuống đất.

Chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng thì cây roi kia đã được thu lại, sau đó trở nên cứng rắn, đánh thẳng vào đan điền của Tuyết.

"A!"

Tuyết hét lên thảm thiết.

Nàng ta cảm thấy cả người đau đớn như bị cây roi kia đâm xuyên qua, nhưng trên thực tế, Lâu Thất ra tay cực kì chuẩn xác, chỉ hủy đi đan điền của Tuyết, khiến cho nội lực của cô ta mất hết mà thôi, không làm tổn thương đến bộ phận khác.

Tuyết cảm thấy nội lực của bản thân giống như bị hút cạn ra khỏi cơ thể, sau đó cả người mềm nhũn rống như một bao vải rỗng tuếch. Võ công của nàng ta bị phế rồi!

"Ngươi... ngươi dám phế võ công của ta?"

Lâu Thất khẽ động cổ tay, thu roi lại, nghe thấy lời của Tuyết, nàng lập tức lắc đầu: "Không, ngươi nói sai rồi. Võ công của ngươi vẫn còn, ít nhất thì những chiêu thức kia ngươi vẫn chưa quên, đúng không? Thứ ta phế chính là nội lực của ngươi, nội lực và võ công hoàn toàn khác nhau đó!"

Tuyết suýt nữa thì tức giận đến mức ói máu!

Khác nhau chỗ nào chứ?

Dường như Lâu Thất biết suy nghĩ trong lòng Tuyết, nàng nghiêm túc nói: "Đương nhiên là khác rồi, hiện giờ tuy ngươi không có nội lực nhưng sau này ít nhất vẫn có thể dựa vào chiêu thức võ công để đi làm vũ cơ, múa kiếm gì đó. Này, ngươi nhìn xem, tuy ngươi luôn nguyền rủa bổn Phi nhưng bổn Phi vẫn khoan hồng độ lượng với ngươi, ngươi cũng không cần cảm kích ta đâu. Nếu không muốn gả cho Chu Thắng thì bổn Phi cũng không miễn cưỡng, ngươi chịu ba mươi trượng xong thì có thể xuống núi rồi."

Nói xong, nàng lại nói với Chu Thắng vừa bị thị vệ ngăn cản, không cho nhúng tay vào ở bên cạnh: "Tuyết cô nương nói không nguyện ý gả cho ngươi, ngươi phải tự cố gắng rồi. Ta dạy ngươi một chiêu, muốn theo đuổi nữ nhân thì phải theo đuổi đến cùng, hiểu không?"

Ánh mắt Chu Thắng sáng lên, cảm kích nói: "Đa tạ Đế Phi nương nương, lão Chu nhất định sẽ theo đuổi đến cùng."

"Đế Phi, ngươi đừng quên, các ngươi đã đồng ý với di mẫu của ta, ngươi không thể đuổi chúng ta ra được." Phố Ngọc Hà thấy Lâu Thất vừa mỉm cười dịu dàng vừa ra tay tàn nhẫn như vậy, lập tức hủy đan điền của Tuyết thì rất sợ hãi. Nàng sợ Lâu Thất sẽ đuổi bọn họ đi ra, cho nên lập tức quỳ trên mặt đất.

"Ta đâu có nói sẽ đuổi các ngươi đi, nhưng khó có được người như Chu Thắng, có tình cảm thắm thiết với các ngươi như vậy, đây chính là lương duyên trời ban, không thể phụ. Vì vậy ta sẽ điều các ngươi tới Nhất Trùng Điện làm nha đầu vẩy nước quét nhà, ta sẽ để bọn họ lưu ý các ngươi, mỗi ngày cho các ngươi hai, ba canh giờ gặp mặt hắn, đến tận khi các ngươi thành thân mới thôi. Đây là điều ta nên làm, không cần cảm tạ."

Sau đó nàng lại nói với Chu Thắng: "Nhớ kĩ lời ta dặn, theo đuổi tới cùng."

"Lão Chu hiểu rồi, hiểu rồi!" Chu Thắng nói xong, không nhịn được, ôm chầm lấy Tuyết: "Nàng bị thương rồi, ta dẫn nàng đi bôi thuốc.

Tuyết muốn chết, Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi cũng muốn chết.

Ánh mắt Phi Hoan chợt lóe sáng, nhìn Lâu Thất: "Lâu Đế Phi, cùng là nữ nhân, ngươi làm như vậy không cảm thấy áy náy sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.